Cung Cấp Tù Nhân

Chương 8: ᗪâʍ ᒪσạи ----- “Chính mình đem lông mao cạo sạch sẽ để đám người tới thao tiểu huyệt, ân?”

Trên người Văn Nhứ Phong có một hương vị kì lạ, mới đầu giống ngọn lửa chậm rãi ở trước mắt bốc cháy, khiến da đầu nàng đều bắt đầu căng thẳng. Dựa sát vào người hắn, hương vị này càng thêm nồng nặc, nồng nặc đến mức giống mùi thuốc súng

Hương vị này thật sự khiến Hòa Du cảm thấy sợ hãi phát ra từ nội tâm. Nàng nỗ lực ngẩng cổ, muốn tạo khoảng cách giữa hai người, còn đang cố tìm đề tài gì để đánh lạc hướng sự chú yes của người nam nhân này. “Vừa rồi tôi không muốn gϊếŧ ngươi, chỉ là dưới tình thế cấp bách bất đắc dĩ mới hành động như vậy. Nếu bây giờ ngươi thật sự tức giận, muốn động thủ gϊếŧ ta, không bằng đem ta ra bên ngoài xử lý đi? Dù sao đây cũng là khách điếm lớn nhất của Dục Giang thành, nghe nói là khách điếm do quận thủ làm chủ. Dù sao ta cũng là một người sống, không có khả năng gϊếŧ ta mà không lưu lại dấu vết.”

“Ha.” Văn Nhứ Phong ngược lại cười ra tiếng. Hắn như Hòa Du mong muốn mà ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Hòa Du nói, “Nếu biết ta muốn gϊếŧ ngươi, chẳng lẽ ngươi không tìm cách cầu ta đừng gϊếŧ ngươi sao? Ngược lại ngươi lại suy nghĩ cho ta, sợ ta xử lý không tốt thi thể của ngươi?”

Hắn ngồi trên mép giường, ngón tay dọc theo cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của Hòa Du. Trên mu bàn tay của hắn đeo một chuỗi dây chuyền bằng vàng, nối liền với năm ngón tay, hẳn là một loại vũ khí giấu trong găng tay. Kim loại này có góc cạnh sắc nhọn, chỉ cần chạm nhẹ đã khiến làn da nàng bị xước một đường chảy ra vết máu.

Hòa Du không đổi sắc mặt mà cắn môi, nuốt cơn đau vào cổ họng.

Văn Nhứ Phong vuốt ve cổ nàng, như thể hắn đang cân nhắc có nên dùng tay vặn gãy cổ nàng, hay dứt khoát cắt cổ nàng. “Ca ca đều nói người trên đất liền đều rất gian xảo, chẳng lẽ muốn ta mang ngươi ra ngoài kéo dài thời gian, chờ Vận Linh khôi phục sao?”

Hòa Du trả lời dứt khoát, “Không ai có thể triệu hồi Vận Linh lần thứ hai trong khoảng thời gian ngắn như vậy, ngươi quá coi trọng ta.”

“Nga?” Hắn chậm rãi nhấc mi mắt. Lông mi của hắn cong lên một cách khác thường, giống như chiếc quạt nhỏ. Con ngươi của hắn rất trong sáng. Nhưng lời hắn nói lại xấu xa dơ bẩn —— “Tiểu kỹ nữ, ngươi sẽ không cho rằng ta dễ lừa gạt, ngu xuẩn đi?”

Phanh ——

Văn Nhứ Phong đột nhiên nắm lấy cổ nàng, đẩy nàng ngã xuống giường. Hắn từ trên cao nhìn chằm chằm nàng, “Bất quá gϊếŧ một người mà thôi, chuyện này rất lớn sao? Huống chi, ngươi chỉ là một kỹ nữ đê tiện?”

Hòa Du sửng sốt một chút.

Thực ra, từ đầu đến cuối nàng chỉ muốn dụ hắn rời đi, muốn cho hắn rời khỏi đây, không để bọn họ gặp được Tiểu Trù thôi. Nhưng bây giờ rõ ràng suy nghĩ của nàng đã thất bại ——

Nàng ngẩng đầu nhìn Văn Nhứ Phong.

“Vậy ngươi gϊếŧ ta luôn đi.”

Văn Nhứ Phong giật mình, hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt Hòa Du, “Ha ha ha ngươi thật sự muốn chết? Ta có chút tò mò điều này, tại sao ngươi lại muốn chết?”

“—— đừng nói nhiều lời.” Nàng nhắm mắt lại.

Văn Nhứ Phong cúi xuống liếʍ cổ nàng. “Tiểu kỹ nữ, ta sẽ gϊếŧ ngươi, nhưng không phải hiện tại.” Hắn xé nát chiếc váy mỏng trên người nàng, khiến cho toàn bộ cơ thể nàng lập tức bại lộ ra bên ngoài.

Cơ thể của Hòa Du đột nhiên cứng đờ, môi nàng không kiểm soát được mà run run.

Văn Nhứ Phong hiển nhiên chú ý tới, hắn khẽ cười một tiếng, tay phải dọc theo nàng đùi nâng lên, lòng bàn tay phủ lên âʍ ɦộ của nàng. “Đã dâʍ đãиɠ như vậy rồi còn giả vờ ngây thơ, thuần khiết? Chính mình đem lông mao đều cạo sạch sẽ để đám người tới thao tiểu huyệt, ân?”

Hòa Du chưa bao giờ nghe qua những lời nhục mạ như vậy, vừa xấu hổ vừa tức giận, máu dồn lêи đỉиɦ đầu. “Ta không có! Ta sinh ra liền… Đó là…”

Nàng giãy giụa đá hai chân, muốn thoát khỏi hai tay của Văn Nhứ Phong, chính là nửa người của nàng đều bị Văn Nhứ Phong đè nặng, nàng càng giãy giụa càng cho hắn cơ hội để đút tay vào giữa hai chân nàng.

Văn Nhứ Phong ngồi dậy, một tay đem hai chân nàng hoàn toàn tách ra ——

Đau quá! Bàn tay hắn dùng sức mà ấn đùi nàng, đem chúng nó mở ra thành 180°. Đôi tay nàng bị trói trên thành giường, đùi nàng bị đè mạnh đến mức xương cốt đều gần như bị bẻ gãy. Nhưng nàng không rảnh quan tâm đến nỗi đau nữa…

Một nơi chưa bao giờ bị mở ra, cứ như vậy bại lộ trước mặt một nam nhân xa lạ. Mà hắn cẩn thận quan sát giữa hai chân nàng giống như xem xét tác phẩm nghệ thuật nào đó, nàng chưa từng bị người vũ nhục như vậy, cảm giác nhục vô cùng khiến lý trí nàng sắp sụp đổ.

“Không cần… Không cần xem…”