Kỳ Thâm, Em Muốn Hôn Anh

Chương 10

Trần Ninh Ninh mỉm cười với cô: "Chuyện này không phải trong dự đoán sao? Sáng nay nhà họ Tạ đã gọi điện đến, bây giờ chú dì đang ở trên tầng bàn bạc, có thể chuyện liên hôn giữa chị gái cô và Tạ Kỳ Thâm sẽ sớm được lên báo."

Đàn Mạt nghe, trái tim thắt lại như bị một tấm lưới cuốn chặt vào, đầu óc bỗng trở nên trống rỗng.

Lúc này, Đàn Chi Uyển vẫn còn đắm chìm trong khϊếp sợ: “Tớ cho rằng nhà họ Tạ bên kia sẽ không đồng ý, Tạ Kỳ Thâm sao lại đồng ý...”

“Uyển Uyển cậu xinh đẹp lại ưu tú, có người đàn ông nào không muốn lấy cậu? Nếu là nữ sinh bình thường, khẳng định anh ta sẽ không vừa mắt. Hơn nữa nói không chừng Tạ Kỳ Thâm cũng có tình cảm với cậu?”

Đàn Chi Uyển nghe nói như vậy, tim đập thình thịch.

Chẳng lẽ Tạ Kỳ Thâm đã lén điều tra cô ta, cảm thấy mọi phương diện của cô ta đều tốt, đáp ứng được tiêu chuẩn trong lòng anh cho nên muốn tìm hiểu thêm về cô ta?

Nghĩ đến một người không gần nữ giới nguyện ý lấy mình, một luồng kiêu ngạo xộc lên đầu, cô ta cảm thấy mối quan hệ hôn nhân này cũng không khó tiếp nhận như vậy.

“Uyển Uyển, lúc trước tớ hay nói cảm thấy hứng thú với Tạ Kỳ Thâm đều là giỡn cả thôi. Nếu như cậu có thể gả vào nhà họ Tạ thì tớ thật sự vui mừng thay cậu.”

Trần Ninh Ninh nói xong, ánh mắt đảo qua, nhướng mày nhìn về phía Đàn Mạt:

"Đàn Mạt, có lẽ cô cũng rất vui đúng không?"

Ánh mắt của Đàn Mạt dừng lại, Trần Ninh Ninh nhìn về phía cô cười:

“Về sau các người là người thân nhà họ Tạ, tương lai cô có một anh rể tốt như vậy, cô cũng được thơm lây nữa, đúng không?”

Đàn Mạt nắm chặt cái thìa trong tay, đáp lại bằng giọng nhàn nhạt, sau đó bưng đồ ăn rời đi.

Quay lại phòng ngủ, Đàn Mạt để bánh mì nướng lên bàn sách, cầm chén nước bên cạnh, ngẩng đầu uống nước, cố gắng bình tĩnh sự nóng nảy trong ngực.

Mấy giây sau, cô đặt mạnh cốc xuống bàn.

Cuộc nói chuyện giữa Trần Ninh Ninh và Đàn Chi Uyển vẫn còn văng vẳng bên tai, cô ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt dần mất đi tiêu điểm.

Quả nhiên, Tạ Kỳ Thâm đã đồng ý liên hôn…

Trong lòng anh, hôn nhân xếp đằng sau lợi ích, với anh lấy ai cũng không quan trọng. Mà cũng có thể giống như Trần Ninh Ninh đã đoán, anh thật sự vừa ý Đàn Chi Uyển, nguyện ý bên cạnh cô ta đến đầu bạc răng long.

Gió ngoài cửa sổ thổi vào.

Ánh sáng nhẹ nhàng nhấp nháy.

Hai mắt Đàn Mạt như có cát bay vào, hốc mắt chua xót chớp chớp, cúi đầu xuống, nhìn thấy một cái hộp nhỏ dưới góc bàn.

Cô mở ra, thấy trong hộp đó có một tờ giấy màu đỏ đã phai sắc.

Cô nhớ rõ năm mười tám tuổi đó, cô và Tạ Kỳ Thâm đến tham quan thị trấn cổ, đến trước một bức tường cầu nguyện, cô cũng muốn cầu nguyện.

Lúc ấy cô cầm tờ giấy màu đỏ, viết lên trên đó ba chữ:

Tạ Kỳ Thâm.

Anh giống như viên kẹo duy nhất được cho vào lọ thủy tinh khi còn nhỏ, cẩn thận, trân quý kín đáo, trừ lần đó ra, không có cầu nguyện gì khác.

Sau khi viết xong, cô chắp hai tay trước ngực cầu nguyện, nhưng khi mở mắt ra đã thấy nam sinh đang dựa vào cái cây bên cạnh, lông mi dài lười biếng nâng lên giữa ánh nắng ôn hòa, mỉm cười nhìn cô:

“Em cầu nguyện cái gì đấy, thành tâm như vậy?”

Cô khẩn trương nắm chặt tờ giấy đỏ viết tâm sự của thiếu nữ, không dám nhìn anh.

Nhưng ngay sau đó, cô do dự một lúc lâu, cũng không treo tờ giấy đỏ lên.

Bởi vì cô biết rõ nguyện vọng này không thể nào thực hiện được.

Trong dòng ký ức ngây ngô đó.

Cô vẫn luôn là một mũi tên đơn tự biểu diễn một mình.

Sau đó, cô đã phong ấn thứ tình cảm thầm mến anh vào giữa mùa hè khi anh ra nước ngoài ở tuổi mười tám.

Bóng cây ngoài cửa sổ sặc sỡ, nhưng ánh nắng chói chang vẫn không thể giải cứu được cô, tâm trạng quay cuồng, cuối cùng Đàn Mạt vẫn không khống chế được bản thân mà rơi vào tâm trạng chán nản.

Đàn Mạt, mày có cái gì mà để ý chứ...

Đã qua bốn năm rồi, cô sớm đã không thích anh, anh kết hôn với ai cũng không liên quan gì đến cô...

Đàn Mạt ngồi vào cạnh giường, rũ mắt xuống, bỗng nhiên màn hình điện thoại trong tay sáng lên, trùng hợp hiện lên một cái tên…

Tạ Kỳ Thâm.

Bây giờ anh còn gọi điện thoại cho cô làm gì?

Đàn Mạt nghĩ đến việc hôm nay anh quyết định kết hôn với Đàn Chi Uyển, hôm qua vẫn chặn cô ở dưới tầng.

Rốt cuộc anh có ý gì đây?

Đàn Mạt bực mình cúp máy.

Một phút sau, người đàn ông lại gọi đến một lần nữa.

Cô lại tắt máy.

Ai ngờ không lâu sau, Tạ Kỳ Thâm lại gọi lần thứ ba, giống như sẽ không từ bỏ.

Cô nóng nảy lên đến đỉnh điểm, hít một hơi thật sâu, hai giây sau mới cầm lên, lạnh lùng hỏi:

"Có chuyện gì sao?"

Người đàn ông lên tiếng, âm thanh ầm ĩ, giống như là đang ở bên ngoài.

"Sáng nay bố của em nói cho em biết chuyện chưa?"

Người này còn đặc biệt tới nói một câu với cô sao?

Đàn Mạt khẽ xùy một tiếng: "Anh và chị của em kết hôn sao? Em biết rồi, chúc mừng Tổng giám đốc Tạ trước, sự nghiệp và gia đình đều đến mùa thu hoạch, nói xong chưa? Nói xong rồi thì em cúp máy.”

Không chờ người đàn ông trả lời, cô đã ngắt máy.

Cắn môi, tức giận cho số của anh vào danh sách đen.

Dù sao sau này bọn họ cũng không tiện liên hệ riêng. Mắt không thấy tâm không phiền, cô coi như người này không về nước.

Đàn Mạt ngã xuống giường, vuốt vuốt chóp mũi hơi chua.

Cô nằm im một lúc lâu.

Một lúc sau, có người gõ cửa phòng cô, mẹ Trương mở cửa đi vào: “Mạt Mạt, ông chủ bảo con ra ngoài một chút."

Đàn Mạt đoán được cái gì đó, trầm giọng đáp:

"… Con biết rồi."

Mấy phút sau, Đàn Mạt chỉnh đốn lại cảm xúc, đi đến phòng khách. Lúc này Đàn Chi Uyển và Trần Ninh Ninh đang trò chuyện rôm rả hơn:

“Uyển Uyển, cậu muốn tổ chức hôn lễ kiểu gì? Ra nước ngoài thì thế nào, hôn lễ kiểu lâu đài cổ cũng được lắm đó."

“Lâu đài cổ rất lãng mạn, tớ chưa nghĩ xong, không biết nhà họ Tạ có thể sắp xếp được hay không...”

Lúc này bố Đàn từ phòng làm việc đi ra, Đàn Chi Uyển đi lên, rụt rè mở miệng:

“Bố, bố và nhà họ Tạ đàm phán thế nào rồi? Trước tiên con muốn gặp mặt Tạ Kỳ Thâm, con vẫn chưa cân nhắc kỹ chuyện kết hôn với anh ấy đâu.”

Bố Đàn cười vài tiếng, vỗ vỗ vai cô ta:

“Cái đó... Uyển Uyển, sáng nay có chuyện bố đã hiểu lầm, còn chưa kịp nói cho con biết.”

"Cái gì?"

Đàn Chi Uyển lo lắng: "Tạ Kỳ Thâm đổi ý?"

"Cũng không phải."

Bố Đàn đảo mắt, nhìn về phía Đàn Mạt, bản thân cũng cảm thấy khó tin mở miệng nói:

“Chủ tịch Tạ nói Tạ Kỳ Thâm đồng ý cuộc hôn nhân này, nhưng ý họ là... Người Tạ Kỳ Thâm muốn kết hôn là Mạt Mạt.”

Đàn Mạt ở bên cạnh ghế sô pha suýt chút nữa loạng choạng.

Kết hôn với cô?

Đàn Chi Uyển trố mắt đứng nhìn: "Tạ Kỳ Thâm muốn kết hôn với Đàn Mạt?"

"Mấy ngày trước không phải con làm loạn không muốn sao? Chắc là nhà họ Tạ bên kia không muốn ép con, nên mới nghĩ ra một phương án khác."

Đàn Chi Uyển đột nhiên nghẹn lời.

Mấy ngày trước cô ta không đồng ý là vì cô ta cảm thấy Tạ Kỳ Thâm sẽ không đồng ý chuyện này...

Bố Đàn: "Mạt Mạt, con theo bố vào phòng làm việc một chút."

Đầu óc Đàn Chi Uyển bị chia năm xẻ bảy, Trần Ninh Ninh trên sô pha cũng giống như bị sét đánh, sắc mặt đột nhiên năm màu rực rỡ.

Bên kia, Đàn Mạt buộc phải theo bố vào phòng làm việc.

Bố Đàn giải thích cặn kẽ cho cô, Đàn Mạt biết tối hôm qua Tạ Kỳ Thâm mới biết chuyện kết hôn, không biết xảy ra chuyện gì mà anh lựa chọn kết hôn với cô.

Trên mặt bố Đàn tràn đầy ý cười: "Mạt Mạt, chủ tịch Tạ nói, đây là ý của Tạ Kỳ Thâm."

Ý của Tạ Kỳ Thâm?

Người này điên rồi sao?

Sáng sớm cô còn cho rằng Tạ Kỳ Thâm sẽ kết hôn với chị gái mình, nhưng bây giờ lại nói là cô, Đàn Mạt cảm thấy não của mình bị va chạm mạnh đến mức không nghĩ được gì.

Lúc này, điện thoại của bố Đàn vang lên, ông cầm lên, nói vài câu, rồi đưa điện thoại cho cô, cười nói: "Người ta tìm đến nơi rồi này."

"Cái gì?"

"Tạ Kỳ Thâm."

"??!"

Đàn Mạt ngây người, đành phải nhận điện thoại, mồ hôi trong lòng bàn tay chảy ra, giọng nói như muỗi kêu: "Alo..."

Giọng nói trầm thấp quen thuộc của người đàn ông truyền qua điện thoại:

"Chặn tôi hả?"

Đàn Mạt: "..."

"Có lẽ bố của em vừa giải thích rõ ràng cho em rồi."

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông phảng phất bên tai cô: "Chỉ có em là người trong cuộc, Đàn Chi Uyển ở đâu ra?"

Đàn Mạt giật mình kinh ngạc.

Giờ phút này ở sân bay Lệ Thành, Tạ Kỳ Thâm đi sau trợ lý, bước đi vững vàng đi về phía phòng chờ.

Vừa rồi khi biết được cô gái nhỏ đã hiểu lầm cái gì, lại không gọi điện thoại được, anh trực tiếp hoãn làm thủ tục lên máy bay.

"Vốn định hôm nay đến gặp em, nhưng chi nhánh ở thành phố Lâm xảy ra chút vấn đề, tôi phải đến đó để giải quyết."

Anh nói với cô: "Hai ngày này đừng nghĩ lung tung, cũng không cần phải quyết định nhanh như vậy, chờ tôi về rồi chúng ta bàn bạc chuyện này, được chứ?”

Tiếng cuối cùng của người đàn ông kéo dài, như đang dỗ dành cô.

Đến khi Đàn Mạt phục hồi tinh thần lại thì cô đã trả lời rồi cúp điện thoại.

Bố Đàn cười với cô: "Mạt Mạt, con và Tạ Kỳ Thâm đã quen biết nhau từ trước, kết hôn cũng thuận lợi hơn rất nhiều. Bố nghĩ con và Tạ Kỳ Thâm rất xứng đôi..."

Bố Đàn như người bán vàng chào đón khách hàng, bắt đầu kể cho Đàn Mạt nghe về lợi ích của cuộc hôn nhân, Đàn Mạt nhìn ông kích động, cảm xúc phức tạp: "Bố, cho nên bây giờ bố lựa chọn đẩy con ra, thay chị trở thành công cụ trao đổi lợi ích sao?”

Bố Đàn cười gượng: "Mạt Mạt, sao con lại nghĩ y chang như chị con thế? Đây là cả hai cùng có lợi."

Trong lòng Đàn Mạt nghĩ thầm, nếu đối tượng của cuộc hôn nhân hôm nay là một người đàn ông khác hoàn toàn xa lạ thì sao? Không phải ông cũng sẽ sắp xếp hôn nhân cho cô như vậy, cũng không hỏi ý kiến của cô sao?

Giống như ông đã từng khuyên bảo Đàn Chi Uyển.

Nhưng cô không thể phản kháng lại như Đàn Chi Uyển.

“Mạt Mạt, bình thường con nghe lời nhất, đừng làm cho bố buồn, con về suy nghĩ cho kỹ mấy ngày, rồi sẽ nghĩ thông thôi.” Bố Đàn nói.

Đàn Mạt rũ mắt xuống, không nói ra lời.

Tin tức nhà họ Tạ kết thông gia với Đàn Mạt được tung ra, nhanh chóng lan truyền trong giới thượng lưu của Lệ Thành.

Mấy thiên kim trong giới khi biết tin này đều ngây người, họ không hiểu tại sao Tạ Kỳ Thâm lại chọn cô con gái nuôi của nhà họ Đàn, cảm thấy thân phận của Đàn Mạt hoàn toàn không xứng với Tạ Kỳ Thâm chút nào.

Trong lúc nhất thời, tin đồn lan ra ngoài, mọi mũi nhọn đều nhắm vào Đàn Mạt.

Hai ngày này trong đầu Đàn Mạt cũng rất hỗn loạn.

Ngày hôm sau, khi Kỷ Thư biết được việc này đã đến nhà tìm cô, hiểu được tâm trạng của cô: "Mạt Mạt, bố cậu ép cậu phải kết hôn như vậy, coi cuộc hôn nhân của cậu như một quân cờ để phát triển của tập đoàn, điều này là không tôn trọng cậu quá rồi...”

Đàn Mạt cúi đầu: "Hơn nữa cũng không biết tại sao Tạ Kỳ Thâm lại chọn kết hôn với tớ."

Tạ Kỳ Thâm hoàn toàn không thích cô, vậy nếu không phải vì thích, thì tại vì sao? Chẳng lẽ vì Đàn Chi Uyển không muốn, nên anh mới rút lui, chọn cô làm lựa chọn thay thế?

""Mạt Mạt, rốt cuộc hiện tại cậu nghĩ thế nào về Tạ Kỳ Thâm?""

Đàn Mạt hơi sững người: ""Chẳng nghĩ thế nào.""

""Thế thì hai ngày này cậu đừng nghĩ linh tinh nữa, chẳng phải Tạ Kỳ Thâm đã nói trở về sẽ tìm cậu nói chuyện sao? Ít nhất cậu cũng đã rõ thái độ của anh ấy, tới lúc đó từ chối lần nữa cũng vẫn kịp.""

Đàn Mạt buồn bực, mệt mỏi gối đầu lên chiếc gối ôm hình gấu ngựa.

Chập tối, Kỷ Thư nói chuyện với Đàn Mạt xong thì rời đi, bố Đàn đi tới thông báo cho cô, nói là tối nay con gái của chủ tịch tập đoàn Vĩnh Hải sẽ tổ chức tiệc đính hôn, trước giờ mối quan hệ giữa hai nhà khá tốt đẹp, cho nên bọn họ đã mời cả nhà cô tới đó tham dự buổi tiệc.

Đàn Mạt không thích mấy dịp giao lưu náo nhiệt này, nhưng lại không thể từ chối không đi.

Thợ make up tới nhà trang điểm cho cô, xong xuôi, cô ra khỏi phòng, Đàn Chi Uyển ngồi ngoài phòng khách, ngay lập tức đã nhìn thấy cô.

Đàn Mạt mặc một chiếc váy dài màu xanh san hô, sắc xanh đậm nhạt hài hòa, tôn lên làn da trắng mịn như tơ lụa, vì da cô đẹp nên chỉ cần trang điểm nhẹ là đã rất xinh rồi.

Đàn Chi Uyển cũng đẹp, nhưng cô ta đứng trước mặt Đàn Mạt lại có cảm giác Đàn Mạt mới là tiểu thư con nhà giàu thực thụ.

Cô ta chán ghét quay đi, lúc này bố mẹ Đàn đều đã chuẩn bị xong, cả nhà bốn người bắt đầu xuất phát.

Cuối cùng bọn họ cũng tới khu vườn cổ trang - nơi tổ chức buổi tiệc đính hôn của bọn họ.

Bước vào trong phòng, bố mẹ Đàn dẫn theo hai đứa con gái tới chào hỏi chủ tịch của Vĩnh Hải, đối phương nhìn thấy Đàn Chi Uyển thì cười, nói: ""Nghe nói hiện giờ Uyển Uyển tự mình khởi nghiệp đã gặt hái được thành công lớn, tuổi còn trẻ mà sự nghiệp đã có triển vọng như vậy, đúng là thừa hưởng tài năng từ bố mẹ mà.""

Đàn Chi Uyển cười cười, rất sâu sắc đối đáp lại: ""Cảm ơn bác đã quá lời, cháu là con gái của bố, đương nhiên là di truyền từ ông ấy rồi.""

Tầm mắt của chủ tịch Vĩnh Hải chuyển sang Đàn Mạt, ý cười càng lộ rõ hơn: ""Đàn Mạt, con bé này càng lớn càng xinh đẹp, tôi nghe nói con bé định liên hôn với nhà họ Tạ đúng không?""

Bố Đàn vừa cười vừa xác nhận, Đàn Chi Uyển đứng một bên liếc sang Đàn Mạt đang tỉnh bơ, cô ta nghiến răng không vui, trong lòng lại xuất hiện cảm giác căm hận.

Vốn dĩ chính cô ta mới là đối tượng cho mối liên hôn này…

Một lúc sau buổi tiệc đính hôn mới bắt đầu, sau khi tiến hành xong nghi thức là đến phần dạ tiệc, bố mẹ Đàn đi chúc rượu giao lưu, dặn Đàn Mạt và Đàn Chi Uyển đợi một lát.

Đàn Chi Uyển lườm Đàn Mạt, tay siết chặt vạt váy rồi quay người đi tìm bạn mình.

Đàn Mạt đứng đợi một mình trong phòng, có cảm giác như mình đang bị biết bao nhiêu người nhìn chằm chằm, chỉ trỏ rồi bàn tán gì đó.

Chắc là đang bàn tới chuyện liên hôn.

Đàn Mạt hỗn loạn trong lòng, lòng như lửa đốt lo lắng không yên, thế là cô một mình đi ra ngoài.

Đêm cuối thu, tiết trời hơi hơi se lạnh, cô đi trên bãi cỏ, vì lạnh mà ôm lấy hai cánh tay.

Không để ý thấy dưới đất có một ụ đất gồ lên, cô đi giày cao gót dẫm phải, không cẩn thận bị trẹo chân.

Đàn Mạt vội vàng đứng ổn định lại, hít vào một hơi thật sâu, sau đó cúi xuống kiểm tra cổ chân mình, ngay lập tức cảm giác đau nhói liền xuất hiện.

Sao cô xui xẻo vậy nhỉ…

Đàn Mạt cau mày, chân cà nhắc cà nhắc tiến về đằng trước, chưa đi được mấy bước đã nghe thấy tiếng cười khúc khích của phụ nữ truyền tới:

""Haizz, Đàn Mạt...""

Cô quay lại nhìn, trông thấy Đàn Chi Uyển đứng ở giữa, còn có Trần Ninh Ninh và ba cô tiểu thư nhà giàu khác đi cùng đang tiến về phía cô, bọn họ cười cười tế nhị:

""Đàn Mạt, có rảnh không nói chuyện một chút? Cùng ngồi xuống nào.""

Lúc này Đàn Mạt đang rất bực rồi, cô lười phải để ý tới bọn họ: ""Không rảnh, tôi còn có việc.""

""Haizz, giờ Đàn Mạt khác quá rồi, nghĩ là được gả vào nhà họ Tạ nên nhanh như vậy đã tỏ vẻ là bà chủ của nhà họ Tạ rồi.""

Một cô gái con nhà giàu khác cười chế giễu: ""Thế thì có gì đáng lên mặt, chẳng qua là do Chi Uyển không thèm nên mới tới lượt cô ta. Đàn Mạt, cô nên cảm ơn chị gái cô vì đã nhường cái danh bà chủ nhà họ Tạ cho mình, chứ không thì lấy đâu ra phúc phần đó cho cô?""

Nụ cười trên gương mặt Đàn Mạt lập tức biến mất.

Trần Ninh Ninh tiến lên phía trước, nhướng mày nói với cô: ""Đàn Mạt, với thân phận đó của Tạ Kỳ Thâm, làm sao anh ta lại yêu cô được?""

Rồi cô ta ngoảnh lại cười cợt với mấy đứa bạn đứng xung quanh: ""Người ta coi cô ta là công cụ trao đổi lợi ích mà thôi, dù gì người nào đó cũng là đứa con không nằm trong ý muốn của bố mẹ nó. Nhà họ Đàn nhặt được cô ta, cô ta chính là thứ không có giá trị nhất.""

Trần Ninh Ninh vừa dứt lời, lập tức đã bị ăn một bạt tai như trời giáng.

Cảm giác đau đớn nóng rát lan ra, Trần Ninh Ninh ôm lấy nửa lên má, hung hăng trừng mắt nhìn Đàn Mạt vừa tát mình, hét lên:

“Đàn Mạt, cô điên à? Sao dám tát tôi?""

Gương mặt trắng trẻo của Đàn Mạt không chút biểu cảm, cô lạnh lùng nói: ""Sao tôi lại không dám đánh chị?""

""Hết lần này tới lần khác ra vẻ đắc ý trước mặt tôi, Trần Ninh Ninh, tôi chưa đủ nể mặt chị à?""

Trần Ninh Ninh tức điên lên: ""Cô...""

Mấy con nhỏ xung quanh cũng không ngờ Đàn Mạt lại phản ứng lại cứng như vậy, bọn họ đều tức giận, Đàn Chi Uyển trừng mắt nhìn Đàn Mạt: ""Đàn Mạt, cô đừng có quá đáng!""

Mấy đứa bạn của Đàn Chi Uyển còn lại định tới hỏi tội Đàn Mạt, bỗng cách đó không xa, một giọng nam lạnh lùng trầm thấp vang lên, phá vỡ bầu không khí như sắp xảy ra chiến tranh này…

""Đàn Mạt.""

Giọng nói từ tính quen thuộc, giống như tiếng mạt chược nặng nề rơi trên mặt bàn.

Đàn Mạt lập tức ngoảnh đầu lại, nhìn thấy Tạ Kỳ Thâm không biết tới từ lúc nào, lúc này anh đang sải từng bước trên bãi cỏ, hướng về phía cô, đằng sau còn có trợ lý đi cùng.

Người đàn ông mặc một chiếc áo khoác ngoài màu nâu sẫm, tôn lên dáng người cao dong dỏng, lạnh lùng và uy nghiêm. Anh bước đi trong phong trần gió bụi, trong đêm tối không thể trông thấy rõ mặt anh, từ trên người toát ra khí chất đáng sợ.

Đám người Đàn Chi Uyển nhìn thấy anh, nhất thời ai nấy đều sững sờ.

Sao Tạ Kỳ Thâm lại tới đây?

Mấy giây sau, Tạ Kỳ Thâm tới trước mặt Đàn Mạt, giống như từ trước đã luôn bảo vệ cô ở bên người.

Anh cụp mắt xuống nhìn cô, nói: ""Có sao không?""

Đàn Mạt ngơ ngác lắc đầu: ""Không sao...""

Tạ Kỳ Thâm ngước mắt lên, ánh mắt anh lạnh lùng cực độ quét qua mấy cô gái đứng bên kia:

""Nói đủ chưa?""

Lời nói vừa giống như đang đe dọa, lại vừa giống như đang cảnh cáo, ẩn chứa áp lực cực kỳ lớn khiến người nghe không khỏi rét run sợ hãi.

Chỉ một câu nói mà khiến mấy người đó sợ tới mức im bặt.

Sau đó Tạ Kỳ Thâm cởϊ áσ choàng ngoài khoác lên người Đàm Mặc, ôm cô vào tấm ngực ấm áp của mình.

Người đàn ông cúi đầu nhìn cô, trầm giọng nói, mang theo cảm giác an toàn vô cùng:

"Tôi về rồi, ta đi thôi."