Cửa thang máy đóng lại, Đàn Mạt lập tức bị ánh mắt tò mò của đám học sinh bên cạnh vây quanh:
"Đàn chị Đàn, chị có quen biết với người đàn ông trong thang máy đối diện đó sao? Anh ấy vừa mới gọi tên chị à?"
Trong lòng Đàn Mạt hoảng loạn, cô lau lau chóp mũi, bình tĩnh giải thích: “Anh ấy chính là tổng giám đốc tập đoàn Cao Sáng...”
“Con mẹ nó, người vừa rồi chính là tổng giám đốc của Cao Sáng? Trẻ tuổi và đẹp trai quá!”
“Đúng là tiểu thuyết ngoài đời thực, đàn chị vậy mà quen biết anh ta...”
Đàn Mạt cười gượng hai tiếng không trả lời, ánh mắt Diệp Dao âm trầm nhìn về phía cô, nghĩ đến ánh mắt vừa rồi của Tạ Kỳ Thâm, muốn nói lại thôi.
Sau khi lên tầng, nhân viên công tác dẫn bọn họ đến bộ phận kỹ thuật.
Nhân viên phụ trách lập trình máy bay không người lái tên là Triệu Văn: “Chúng tôi đã thiết kế sơ bộ xong rồi, hôm nay mời mọi người tới đây xem xem có gì cần điều chỉnh hay không, chúng ta có thể đến phòng điều khiển mô phỏng để kiểm tra thử."
Đây là nơi thử nghiệm máy bay không người lái, có thể thông qua mô phỏng phi hành để kiểm tra tính năng của nó.
Sau khi đi vào, Triệu Văn giới thiệu với bọn họ: “Chúng tôi đã sớm lập trình quỹ đạo và điều khiển ánh sáng của từng máy bay, đến lúc đó dựa vào điều khiển ánh sáng hình thành các đồ án khác nhau, mọi người có thể xem hiệu quả bên trong màn hình, trong tiệc tối kỷ niệm thành lập trường của mọi người, 800 chiếc máy bay này dựa theo lộ trình đã được lên kế hoạch đi đến địa điểm đã định để hoàn thành màn trình diễn.”
Nhìn vào biểu thị trên màn hình, có một bạn học nữ nghi ngờ khó hiểu: “Để 800 máy bay không người lái hoàn thành động tác chỉnh tề cũng rất khó khăn, ngộ nhỡ có một cái trong đó đứng lệch vị trí thì phải làm sao? Từng cái máy bay không người lái đều có vị trí cố định sao?”
Đàn Mạt ở bên cạnh mở miệng nói: “Muốn hoàn thành động tác một cách chỉnh tề chỉ cần lập kế hoạch vị trí bay trong thời gian thực của tất cả các máy bay không người lái.”
“Giống như lúc chăn dê cần sắp xếp một con dê đầu đàn, thiết kế một máy bay không người lái với tư cách là máy chủ, còn lại là máy phụ, để cho máy chủ tiếp nhận tiếp nhận tín hiệu tin tức của đài báo hiệu và giải quyết nó, đồng thời vị trí của từng máy bay không người lái trên đường đi đã được định trước được truyền đến máy phụ thông qua mô-đun liên lạc đường dài, sau khi nhận được thông tin vị trí, máy phụ sẽ tự xác định vị trí của mình để bay, như vậy để có kế hoạch thống nhất, cho dù là vị trí bị lệch cũng có thể kịp thời điều chỉnh.”
“Đúng, là như vậy.” Triệu Văn không ngờ tới một nữ sinh lại có thể trả lời chuyên nghiệp như vậy: “Bạn học có nghiên cứu gì về máy bay không người lái không?”
Cũng không phải nghiên cứu, chẳng qua là từ nhỏ đến lớn cô đều chơi chán tất cả các loại máy bay không người lái rồi...
Giáo viên bên cạnh cười nói: “Bạn học Đàn Mạt của chúng tôi là học sinh đứng đầu khoa máy tính."
“Sau này có thể tới Cao Sáng của chúng tôi, chúng tôi cần những nhân tài ưu tú.”
Ngoài mặt Đàn Mạt nở nụ cười: “Không có, những gì tôi học được còn rất nông cạn.”
Nội tâm: Bảo cô vội tới làm công cho Tạ Kỳ Thâm, làm sao có thể!
Đang nói, ánh mắt cô quay sang chỗ khác, người trong nội tâm nhắc tới đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt.
Buổi chiều, Tạ Kỳ Thâm đến bộ phận kỹ thuật để quan sát tiến trình kỹ thuật, bên cạnh có mấy nhân viên đi cùng.
Anh vừa đi đến, Đàn Mạt đã vô tình bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của anh.
Sau đó cô vội di chuyển tầm mắt, âm thầm tặc lưỡi.
Có cần phải trùng hợp như vậy không...
Vẻ mặt người đàn ông lạnh nhạt, nói chuyện công việc với người ta, hoàn toàn không chú ý đến bọn họ ở phía bên này.
Mấy học sinh nữ nhìn thấy anh, trong mắt như có sao: “Ôi chao, đây không phải tổng giám đốc Cao Sáng mà vừa nãy chúng ta mới gặp sao? Anh ấy đẹp trai thật đó...”
Đàn Mạt nhìn bộ dạng mê trai của các cô gái mà không nói nên lời.
Quả nhiên người đàn ông này có thói quen dùng gương mặt này để trêu hoa ghẹo nguyệt, trước kia cô còn trẻ tuổi không hiểu chuyện mới bị lừa, hiện tại thì không.
Triệu Văn ở phía trước giảng bài liên tục, Đàn Mạt tiện tay cầm một cái máy bay không người lái lên quan sát, Diệp Dao cúi người, mỉm cười nói với cô: "Nguyên lý này rất giống với bài tập nhóm chúng ta cùng nhau làm hồi đại học năm ba, còn nhớ không? Dùng GPS và áp kế hòa khí để tính toán vị trí mặt phẳng 2D của máy..."
Đàn Mạt gật đầu, nói với cậu ta mấy chuyện làm bài tập nhóm với mấy người bạn cùng lớp rất lý thú, không nhịn được nở nụ cười.
Hai người đang nói chuyện, người đằng trước quay đầu nhìn về phía bọn họ: “Đàn Mạt, Diệp Dao, hai người đang nói chuyện gì vậy?”
Bên cạnh có một nam sinh đánh vào đầu người nói: “Cậu có thể đừng quấy rầy hai học bá nói chuyện yêu đương không?”
Mọi người cười rộ lên, âm thanh có chút lớn, Đàn Mạt vừa định giải thích, ánh mắt lướt qua, nhìn thấy Tạ Kỳ Thâm đi về phía bọn họ.
Không biết anh có nghe thấy chuyện bọn họ vừa nói hay là không.
Chỉ thấy sắc mặt đối phương lạnh lùng, con mắt đen như vực sâu, khí thế mang theo cảm giác đè nén vô cùng.
Triệu Văn nhìn thấy Tạ Kỳ Thâm, vội vàng gật đầu: “Tổng giám đốc Tạ.”
Anh ta nói với người đàn ông: “Buổi biểu diễn máy bay không người lái tại đại học F đã được thiết kế ổn rồi. Hôm nay mời bọn họ đến xem qua thiết kế sơ bộ. Các giáo viên và sinh viên, vị này chính là CEO của Cao Sáng chúng tôi, Tổng giám đốc Tạ.”
Giáo viên nở nụ cười đưa tay ra, Tạ Kỳ Thâm nắm chặt, giọng nói ấm áp:
"Xin cảm ơn quý trường học đã lựa chọn Cao Sáng. Không biết hôm nay trong quá trình tìm hiểu thầy có gì không hài lòng không? Nếu có vấn đề gì có thể liên lạc bất cứ lúc nào.”
Chỉ số EQ của Tạ Kỳ Thâm cực cao, đối mặt với bất cứ ai cũng rất lịch sự và ôn hòa.
Giáo viên thấy thái độ của anh khiêm tốn như vậy, cười nói: “Không lừa dối gì anh, lúc đầu chúng tôi thật sự không nghĩ tới sẽ hợp tác với Cao Sáng, chính là bạn học Đàn Mạt của chúng tôi đã đề xuất, cố gắng đề cử Cao Sáng. Bây giờ nhìn lại, chúng tôi thực sự rất hài lòng."
Đàn Mạt không ngờ tới mình đột nhiên bị lôi vào, xấu hổ ngẩng đầu lên, chỉ thấy người đàn ông cười nhẹ nhìn về phía mình:
"Vậy thực sự cảm ơn bạn học Đàn đã tín nhiệm."
Đầu ngón tay Đàn Mạt hơi gấp lại, lễ phép nở nụ cười.
“Là bản thân Cao Sáng rất ưu tú.”
Người đàn ông không nói gì nữa, sau đó cùng các nhân viên rời đi, vẻ mặt khôi phục lại vẻ lạnh nhạt thường ngày.
Đàn Mạt mấp máy môi, thu hồi tầm mắt, cố gắng ném người này ra sau đầu.
Sau khi xác nhận hết các chi tiết của màn biểu diễn, Triệu Vân cho biết khi lập trình hoàn thành sẽ tiến hành thí nghiệm bên ngoài, đến lúc đó sẽ đưa bọn họ đến hiện trường xem hiệu quả.
Khi xuống tầng, Đàn Mạt chào tạm biệt Diệp Dao các bạn học khác: “Vậy tôi về chung cư trước đây.”
“Ừm, tạm biệt…”
Đàn Mạt gọi xe, sau khi nhận được thông tin tài xế, cô đi đến bãi đậu xe dưới tầng hầm đã hẹn.
Đi đến bãi đậu xe, cô đi lên trước chưa được mấy bước, đã nhìn thấy một chiếc Rolls-Royce dừng trước mặt mình...
Đứng bên cạnh chiếc xe là một người đàn ông quá quen thuộc.
Tạ Kỳ Thâm cởi bỏ áo khoác, cà vạt được nới lỏng ra, giữa đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc, đôi mắt thâm trầm nhìn về phía cô.
Lúc Đàn Mạt phục hồi tinh thần lại thì bản thân đã đi tới trước mặt anh.
Bốn mắt nhìn nhau vài giây, cô khẽ hỏi:
"Có chuyện gì sao?"
Yết hầu của anh khẽ chuyển động, giọng nói nhẹ nhàng:
"Tối nay tôi không bận, đưa em ra ngoài ăn tối nhé."
Đàn Mạt không hiểu tại sao đột nhiên anh rủ cô đi ăn tối, rũ mắt xuống từ chối: "Em không rảnh, phải về chung cư."
Người đàn ông ôm dáng người nhỏ nhắn của cô vào lòng, mùi thuốc lá nhàn nhạt thoang thoảng xung quanh.
"Tránh tôi à?"
Giọng anh không giống bình thường, lạnh hơn rất nhiều, tâm trạng anh hình như không tốt lắm.
Cô giật mình rồi lắc đầu: "Không có, cảm ơn Tổng giám đốc Tạ trong lúc bận rộn đã mời em đi ăn tối, nhưng em thực sự không thể đi được."
Đàn Mạt muốn vòng qua anh đi lên phía trước, nhưng cánh tay đã bị giữ lại.
Khoảng cách của hai người rất gần, trước mặt Đàn Mạt bị chặn lại, giọng nói của người đàn ông trầm và dịu đi vài phần, nói:
"Lại tức giận với tôi chuyện gì?"
Lúc họ cấp ba, cô thường xuyên bị Tạ Kỳ Thâm trêu cho xấu hổ, tức giận đến mức không quan tâm đến anh, anh sẽ mua cho cô loại trà sữa cô thích nhất, cười dỗ dành cô: "Sao lại tức giận nữa rồi?"
Nhưng bây giờ đã không còn là trước đây.
Mối quan hệ của bọn họ cũng sắp thay đổi.
Đàn Mạt nhìn anh, vẻ mặt có vài phần xa lạ:
"Tạ Kỳ Thâm, có lẽ chúng ta nên giữ một chút khoảng cách… Có vẻ như bây giờ có hơi không phù hợp.”
Trong mắt anh lướt qua vẻ kinh ngạc và khó hiểu, còn chưa kịp nói gì, chuông điện thoại của Đàn Mạt đã vang lên.
Là Diệp Dao.
Vừa nghe, đầu dây bên kia đã hỏi: "Đàn Mạt, cậu đi rồi sao? Bọn họ nói tối nay đi ăn cá nướng, đi cùng chứ?"
Đàn Mạt ngẩng đầu nhìn Tạ Kỳ Thâm, nói với người bên kia điện thoại: "Được."
Sau khi cúp máy, cô hủy đặt xe, nhìn Tạ Kỳ Thâm: "Em đi trước đây."
Cô quay người trực tiếp bỏ đi.
Người đàn ông đứng tại chỗ, ấn dập tàn thuốc, độ ấm trong mắt có chút giảm xuống. Ôn Thành ở bên cạnh lẳng lặng nhìn cảnh này, nội tâm cũng lạnh đi một nửa.
Ai biết được vị tiểu tổ tông này của sếp bị làm sao.
Ôn Thành mở cửa sau xe, cẩn thận hỏi Tạ Kỳ Thâm:
"Tổng giám đốc Tạ, tiếp theo chúng ta đi đâu?"
Tạ Kỳ Thâm đi vào ngồi ở ghế sau, nhìn thấy chiếc bánh pho mát mà anh cho người ra ngoài mua ở ghế bên cạnh, lạnh lùng bảo Ôn Thành chút nữa đem bánh đi xử lý: "Về nhà chính."
Mấy ngày nay, anh vừa hoàn thành xong một vụ hợp tác, Tạ Văn Tông liên tục thúc giục anh về nhà, anh cũng không biết xảy ra chuyện gì.
Ôn Thành gật đầu rồi khuyên nhủ: "Tổng giám đốc Tạ, anh đừng quá để ý, có thể hôm nay tâm tình cô Đàn Mạt không được tốt.”
Ánh mắt Tạ Kỳ Thâm nhìn về phía trước, lạnh lùng, trầm mặc không nói.
Bên kia.
Đến cửa ra vào tập đoàn, Đàn Mạt tụ hợp với mọi người. Các giáo viên đã đi ăn rồi, bởi vì có bảy người, nhà ăn cách rất xa, bọn họ lại gọi một chiếc xe minibus.
Sau khi lên xe, Diệp Dao vẫn ngồi bên cạnh Đàn Mạt.
Xe đang chạy, Diệp Dao giả vờ thản nhiên nói: "Đàn Mạt, tôi cảm thấy hình như cậu và chủ tịch Cao Sáng rất thân nhau."
Đàn Mạt sợ run lên, khóe môi giật giật: "Tôi xem anh ấy như anh trai tôi, lúc trước có quen biết.”
"Như vậy sao..."
Diệp Dao nhẹ nhàng thở ra, trên mặt lại khôi phục dáng vẻ tươi cười.
Đàn Mạt không để ý, cô đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhớ lại cảnh Tạ Kỳ Thâm chặn cô ở bãi đậu xe vừa rồi.
Kỳ thật, cô không nên hung dữ với anh như vậy, nhưng cô không thể khống chế được bản thân mà thôi...
Nội tâm Đàn Mạt loạn như ma, cuối cùng cô nhắm mắt lại, một dao cắt đứt suy nghĩ.
-
Gần một giờ xe chạy, nhóm người đã đến quán cá nướng, tâm trạng Đàn Mạt cũng thoải mái hơn một chút.
Mọi người ăn hết cá nướng, trong lúc đó còn có người cố ý quấy rối Diệp Dao và Đàn Mạt, nhưng đều bị thái độ kháng cự của cô từ chối.
Các bạn học đều không hiểu tại sao Đàn Mạt vẫn không rung động với Diệp Dao. Rõ ràng Diệp Dao là một nam sinh được người người ngưỡng mộ, trong trường tìm không ra mấy người có mị lực như cậu ta.
Nhưng chuyện tình cảm không có cách nào cưỡng cầu, bọn họ cũng không dám làm trò quá mức.
Ăn cá nướng xong, Diệp Dao muốn rủ Đàn Mạt đi dạo một chút, cô lấy lí do có việc nên phải về nhà.
Không phải cô không biết ý nghĩ của Diệp Dao, chẳng qua là cô thật sự không thích cậu ta. Dưới tình huống đối phương không hiểu rõ, cô sẽ dùng thái độ nói cho cậu ta biết rõ đáp án.
Thấy vậy, Diệp Dao cũng không cưỡng cầu nữa, mà nhất quyết muốn đưa cô về nhà.
Hơn chín giờ, cô tắm rửa xong đi vào phòng ngủ, nhìn thấy tin nhắn của chủ của ngôi nhà bên cạnh trên điện thoại, nói hai ngày nữa sẽ phòng ốc sẽ được tu sửa xong, lúc đó Đàn Mạt dự định sẽ chuyển về.
Tắm rửa xong, cô nằm dài trên giường, tình cờ điện thoại của Kỷ Thư gọi đến, bên kia vừa nghe được lời đồn đại, đã kích động tìm Đàn Mạt để xác nhận:
“Mạt Mạt, tớ vừa nghe nói Tạ Kỳ Thâm có thể sẽ kết hôn với Đàn Chi Uyển!"
Đàn Mạt cũng không còn kinh ngạc nữa, giọng nói bình tĩnh đáp lại: "Ừm, cậu nghe ai nói đó?"
“Tớ thấy mấy nhỏ bạn con nhà giàu xung quanh tớ đều nói như vậy,… Tin tức này là do bạn thân của Đàn Chi Uyển là Trần Ninh Ninh truyền ra, nói là gần đây nhà họ Đàn cậu đang bàn luận chuyện kết thông gia với nhà họ Tạ.”
Đàn Mạt tỏ vẻ thật sự có chuyện này, còn Kỷ Thư thì mơ hồ:
“Tạ Kỳ Thâm muốn kết hôn với Đàn Uyển Chi, điên rồi sao? Hai người này quan hệ như bắn đại bác, Tạ Kỳ Thâm sẽ đồng ý sao?”
Đàn Mạt híp mắt: “Vì lợi ích tập đoàn, tại sao lại không đồng ý?”
Kỷ Thư thật sự khϊếp sợ, thấy Đàn Mạt vẫn rất bình tĩnh, khó hiểu:
“Mạt Mạt... Cậu không để ý ư?”
Thật ra Kỷ Thư đã mơ hồ cảm nhận được tình cảm của Đàn Mạt đối với Tạ Kỳ Thâm, nhưng Đàn Mạt vẫn giữ im lặng đối với chuyện này nên cô ấy thấy cũng không nên hỏi nhiều, có lẽ cũng hiểu nó sớm đã qua rồi.
Đàn Mạt ôm gối đầu, khẽ nói: “Không có gì phải để ý, anh ấy lấy ai không liên quan gì đến tớ.”
“Bộ dạng cậu như vậy là không để ý đó hả?”
Đàn Mạt bỗng nhiên nói không ra lời.
"Nhưng mà một người tính tình lạnh lùng như Tạ Kỳ Thâm, đoán là sẽ không quan tâm đến hôn nhân của mình, nếu như có thể trao đổi lợi ích, kết hôn với ai cũng giống nhau. Mạt Mạt, thật ra cậu để ý cũng không có gì. Tạ Kỳ Thâm lấy ai không lấy, lại cứ phải lấy ngay chị của cậu. Ngày bình thường Đàn Chi Uyển đối xử với cậu tệ như vậy, đổi lại là tớ thì tớ cũng khó chịu."
Lời nói của Kỷ Thư như nói trúng tim đen.
Đàn Mạt rũ mắt xuống, cuối cùng mỉm cười: “Được rồi, tớ không muốn quản chuyện này.”
Cô cũng đã buông tay từ rất lâu rồi.
Hơn nữa tâm trạng của cô cũng không thể thay đổi bất cứ chuyện gì.
Cúp điện thoại, Đàn Mạt đi ngủ rất sớm.
Sáng ngày thứ hai, cô dậy rất sớm, định đi siêu thị một chuyến, mua chút nguyên liệu nấu ăn, cập nhật video nấu ăn cho tuần này.
Rửa mặt xong, cô đi xuống tầng đi vào nhà ăn ăn sáng, lại thấy Đàn Uyển Chi đã ở bên trong.
Lúc này Đàn Uyển Chi đang ngồi bên cạnh người bạn thân nhất của cô ta, Trần Ninh Ninh.
Không biết tại sao Trần Ninh Ninh sáng sớm đã đến nhà họ Đàn, lúc này hai người đang nói gì đó, Trần Ninh Ninh lộ vẻ kinh ngạc:
"Uyển Uyển, đây không phải là một chuyện tốt sao? Sao cậu lại cảm thấy không vui chứ?"
Đang nói, hai người quay đầu lại chú ý tới Đàn Mạt, nhỏ giọng dừng lại.
Đàn Mạt không có ý quấy rầy, đi đến trước bàn ăn, cầm mấy miếng bánh mì nướng, phết tương hoa quả. Chợt nghĩ đến một chuyện, cô nhìn về phái Đàn Chi Uyển ngồi ở phía đối diện, giọng nói nhàn nhạt hỏi:
“Có thấy mẹ không? Tôi tìm bà ấy có chút việc.”
“Sao vậy?”
“Tôi muốn đi siêu thị một chuyến, tối qua bà ấy bảo tôi giúp bà ấy mua một ít đồ, tôi hỏi bà ấy một chút.”
“Bà ấy không rảnh, bây giờ đang nói chuyện quan trọng với bố, cô đừng tới quấy rầy.”
Đàn Mạt có chút nghi ngờ, Trần Ninh Ninh ở bên cạnh chống cằm nhìn về phái Đàn Mạt, khẽ cười một tiếng, ra vẻ kinh ngạc:
“Đàn Mạt, cô còn không biết sao?”
“Cái gì?”
Đàn Mạt giật mình, chợt nghe Trần Ninh Ninh cười nói:
“Nghe chú dì nói, sáng nay sẽ đến nhà họ Tạ nói chuyện...”
“Tạ Kỳ Thâm đồng ý liên hôn với Uyển Uyển rồi.”