Quyến Rũ Ông Xã

Chương 2

Editor: L’espoir.

*

“Vì sao?” Nam Thiên Viễn khẽ cười, ngậm lấy vành tai day day: “Em không muốn nhìn anh năm mười bảy tuổi à?”

“Thật ra cũng không phải.” Nam Thiên Viễn và Chu Nhược Hành là bạn học cấp ba, lục đυ.c ba năm, đánh hau xong mới thành bạn bè. Nhưng mãi đến hai năm trước, sau khi tốt nghiệp đại học, Nam Thiên Viễn mới chủ động theo đuổi Chu Nhược Hành. Đối với lão mẫu đơn mà nói, người đàn ông này biết tận gốc rễ, đáng tin cậy, là lựa chọn khá tốt, Chu Nhược Hành ngây thơ liền đáp ứng.

Anh coi như trân bảo khẽ hôn cô, hai người lăn xuống sô pha. Ngay khi bị anh mở ra, Chu Nhược Hành oán giận nói: “Về làm gì hả, kiến thức trả lại cho thầy cô hết rồi, cái gì cũng không biết, đỉnh cao văn hóa của cuộc đời này chính là ngày thi đại học. Bây giờ biểu em tính gà thỏ trong chuồng, chắc em bẻ ngón tay luôn quá.”

Anh không nói gì nữa, ngậm đầṳ ѵú ngọt ngào, day day liếʍ láp, mười ngón tay đan xen với cô. Chu Nhược Hành như bay trên mây, cả người tê tê mềm mềm, thoải mái không chân thật.

Tất cả sự vỡ lòng về tìиɧ ɖu͙© của cô đều đến từ người đàn ông này, là anh dẫn cô vào bí cảnh, thăm dò, xâm nhập, khai thừa chuyển hợp*, thẳng đến cao trào, leo lêи đỉиɦ cao.

*khai: bắt đầu; thừa: tiếp tục; chuyển: chuyển tiếp; hợp: kết thúc.

Bụng nhỏ co giật, thịt huyệt khép mở, cô khó nhịn vặn vẹo. Một giây sau, cửa động lơ đãng bị xông vào đầu lưỡi linh hoạt, cô rầm rầm: “Hư... đừng, chỗ đó, ngứa quá.”

“Mềm mềm mẫn cảm.” Nam Thiên Viễn nỉ non, khẽ cắn thăm dò nhụy châu, giữa răng tràn đầy hương vị gợϊ ȶìиᏂ của cô.

“Hu hu... Nam Thiên Viễn..." Cô không phải là đối thủ của anh, nắm chặt anh, ngón tay dùng sức, trắng bệch, giống như từ chối, càng giống như mời gọi.

“Gọi anh là gì?” Anh đứng thẳng lưng, đặt vào giữa hai chân, nắm mắt cá chân trắng nấp, nhìn cô.

Hai bên gò má của Chu Nhược Hành bay lên màu vân, cho dù đã kết hôn hơn một năm, cô vẫn xấu hổ mở miệng gọi xưng hô đó. Cô chủ động ôm cổ Nam Thiên Viễn, thịt vυ' đè lên cơ ngực rắn chắc, ý định thông qua làm nũng lăn qua cửa ải.

Qυყ đầυ dính nhớp trơn trượt, đâm vào miệng huyệt, hơi thụt vào, thịt mị hút lấy ngay lập tức. Hai chân của Chu Nhược Hành không có chỗ gác chân, thuận theo tự nhiên kẹp bên hông anh, thúc giục không tiếng động.

Vật nam tính sưng to lại rời đi, Nam Thiên Viễn ẩn nhẫn, lại hỏi: “Muốn gọi là gì?”