Thẩm Hòa Ninh đầu nặng chân nhẹ, trước mắt giống như cách một tầng kính vỡ sắc bén, khắp nơi là hư ảnh hỗn loạn.
Khi cô siết chặt ngón tay đến phát đau, lấy hết can đảm nâng mắt lên, phần điểm danh đã sớm kết thúc, Bạc Thời Dư hoàn toàn không bị ảnh hưởng, mở màn hình lớn phía sau lên.
Ánh sáng lạnh lẽo từ màn hình hắt lên bóng dáng ngồi trên xe lăn của anh, tựa như mạ cho anh một lớp sương mù không thể xóa mờ.
Ánh mắt của hai người giao nhau lần thứ hai trên không trung, Thẩm Hòa Ninh sắp không tự chủ được mà đứng lên.
Mặt mày Bạc Thời Dư thấm lạnh, đầu ngón tay gõ nhẹ, một bức ảnh chi tiết về cảnh phẫu thuật ngoại khoa vô cùng đẫm máu bất chợt phóng đại trên màn hình, toàn bộ sinh viên trong phòng học đồng loạt hít khí lạnh.
Từ nhỏ Thẩm Hòa Ninh đã sợ máu, không nhìn được cảnh tượng này, cô mau chóng quay đầu đi, cảm thấy đau khổ và hụt hẫng, cô cắn chặt môi, mu bàn tay chống lên chóp mũi chua xót, không muốn bật khóc trong trường hợp này.
Cô không dám nhìn về phía trước, tất nhiên cũng không chú ý tới, ngay lúc cô chuyển tầm mắt, bức ảnh kia cũng bị Bạc Thời Dư nhanh chóng lướt qua.
Thẩm Hòa Ninh cố gắng chịu đựng cảm xúc, vô số lần muốn hét tên anh thật to, muốn ồn ào gây chuyện, thậm chí còn muốn dưới cái nhìn chăm chú của đám đông, trực tiếp chạy tới trước mặt anh mà chất vấn.
Hỏi anh vì sao lại ngồi xe lăn, anh bị bệnh hay bị thương, rốt cuộc anh về nước từ khi nào, vì sao không thông báo cho cô!
Trước kia cô là người gần gũi thân thiết bên cạnh anh, có thể tùy tiện cưỡi trên vai anh làm nũng, vì sao bốn năm qua đi, cô lại bị xem nhẹ tới mức ngay cả tư cách biết an nguy và hành tung của anh cũng không có?!
Chiếc ghế dựa bên cạnh Thẩm Hòa Ninh khẽ di chuyển, bàn tay nam sinh nhanh chóng duỗi ra, đẩy cho cô một tờ giấy, trên đó dày đặc chữ viết.
“Em gái, em tới học hộ Tống Ly phải không, lần này xong rồi, đυ.ng phải họng súng của giáo sư Bạc bọn anh, thầy ấy ghét nhất là loại chuyện này.”
“Em học chuyên ngành nào, chúng ta add WeChat đi, anh sẽ làm bài kiểm tra giúp em, 3000 chữ không thiếu chữ nào, đảm bảo có thể vượt qua.”
Viết giấy còn chưa đủ, nam sinh cẩn thận nhìn giảng viên, không nhịn được muốn nói chuyện với Thẩm Hòa Ninh, vừa tóm được một cơ hội để lộ mã QR ra cho cô quét, tầm mắt của người đang giảng bài phía trên trước sau chưa từng dao động bất chợt dừng trên người anh ta.
Cả căn phòng im lặng, sống lưng của nam sinh trở nên cứng đờ khó giải thích, khi ngẩng đầu lên thì trái tim đã lạnh hơn phân nửa, vội vàng cúi đầu giả bộ ngoan ngoãn.
Nếu đã là sinh viên Đại Học Y từng học lớp của giáo sư Bạc thì đều rõ ràng, vị thần này vui buồn khó đoán, anh sẽ không cao cao tại thượng, khi tiếp xúc gần như có thể coi là dịu dàng, lúc nói chuyện riêng với bọn họ thỉnh thoảng vẫn nở nụ cười, nhưng vĩnh viễn khiến người ta có cảm giác lạnh lùng xa cách như trên bầu trời.
Gợi cho người ta nhớ tới tuyết lạnh trên đỉnh núi, trăng lạnh trên cao, trong lòng bất giác kinh sợ.
Da đầu của nam sinh có chút tê dại, càng thêm chắc chắn em gái xinh đẹp bên cạnh đã hoàn toàn đắc tội với Bạc đế(*), anh ta mới chỉ nhìn cô một cái đã bị tội liên đới, huống chi bản thân cô, sau buổi học ngày hôm nay, đoán chừng cũng bị lột mất một lớp da.
(*):给 đế ở đây là chỉ vua nha quý vị.
Bạc Thời Dư không nói chuyện, anh khẽ nâng tay lên, tượng ngọc Quan Âm trên cổ tay cũng theo đó mà nhẹ nhàng đung đưa.
Nam sinh lập tức đứng bật dậy theo phản xạ, muốn giải thích cho bản thân mình, nhưng Bạc Thời Dư chỉ nêu ra một câu hỏi trong phạm vi kiến
thức của bài học này.
Lý thuyết thì rất cơ bản, nhưng góc độ lại lắt léo, nam sinh kia một lòng muốn làm quen với học muội, căn bản không trả lời được, ấp úng nửa ngày, mặt mũi đỏ tía tai.
Bạc Thời Dư hơi gật đầu, không nói gì thêm với anh ta, tiếp tục bài giảng phía trước đang tạm dừng.
Không phê bình, cũng không cho anh ta ngồi xuống, hơn một trăm sinh viên trong phòng học mơ hồ nhận ra hôm nay tâm trạng của giáo sư Bạc không được tốt, đồng loạt thu vai lại để hạ thấp cảm giác tồn tại của mình, nam sinh lo sợ bất an thành thật đứng trước ánh mắt của tất cả các sinh viên trong phòng học, mãi cho đến mười lăm phút sau chuông tan học vang lên.
Người trợ lý trẻ tuổi mở cửa phòng học đúng giờ, kính cẩn bước đến bên cạnh bục giảng, nắm lấy tay vịn xe lăn, dáng vẻ như đã được đào tạo bài bản, đưa Bạc Thời Dư rời đi.
Lúc này đôi chân mềm mại của Thẩm Hòa Ninh mới tìm về một chút sức lực, buông lỏng bàn tay dính đầy vết móng tay ra, đứng dậy định chạy theo ra ngoài, thế nhưng nam sinh vừa mới kết thúc hình phạt đứng lại túm chặt lấy cô.
“Này, bài kiểm tra 3000 chữ của em một chữ cũng chưa viết, sốt ruột qua đó như thế quả thực là đi tìm chết mà, em thật sự cho rằng tính tình của giáo sư Bạc rất tốt sao?”
Bạc Thời Dư vừa đi đến cửa, bầu không khí đè nén trong lớp học còn chưa dịu xuống, tuy rằng nam sinh đã cố ý hạ thấp giọng, nhưng vẫn có vẻ đặc biệt vang dội.
Xe lăn nghe tiếng dừng lại, Bạc Thời Dư nghiêng đầu, quét về hướng Thẩm Hòa Ninh, khi nhìn thấy cô đẩy nam sinh kia ra đuổi tới đây, anh thu hồi tầm mắt, bóng dáng hoàn toàn tiến vào hành lang ồn ào.
Vị trí của Thẩm Hòa Ninh ở tận cùng bên trong, trên đường ra ngoài phải đi qua toàn bộ phòng học rộng lớn, tiếng bàn luận mồm năm miệng mười dần cất cao, tranh nhau bao phủ lên người cô.
-- “Đi học hộ cái gì, tôi lại thấy đó là một phương thức mới để thu hút sự chú ý của giáo sư Bạc, không biết tân sinh viên của khoa nào, ỷ vào gương mặt mà muốn trèo cao.”
Thẩm Hòa Ninh nghe thấy, nhưng cô cũng chẳng có thời gian quay đầu nhìn lại, một lòng một dạ đi ra ngoài, nhưng càng nhiều lời nói va chạm vào nhau hóa thành mảnh vỡ, lần lượt nhảy vào trong tai cô.
“Đừng nói như thế, chắc hẳn cậu suy nghĩ nhiều rồi, trong căn phòng này toàn là nữ sinh, nhưng có ai dám thật sự tấn công Bạc Thời Dư, hầu hết đều chỉ nhìn cho đã nghiện.”
“Đúng vậy, ai dám, bắt đầu từ năm ngoái thầy ấy đến đây dạy học, những học tỷ đó như tre già măng mọc, cuối cùng còn không phải đều thất bại, tùy tiện tìm một người tới hỏi, tất cả đều nói nếu muốn làm trong ngành này thì tuyệt đối đừng đánh chủ ý lên người thầy ấy, ngẫm lại cũng biết lỗ nặng.”
“Điều này khó nói lắm, hiện tại bên ngoài đều truyền tai nhau thầy ấy là phó giáo sư trẻ tuổi nhất kể từ ngày thành lập trường Đại Học Y tới nay, phó giám đốc trẻ nhất bệnh viện Thánh An, lão đại cấp Thần của khoa giải phẫu thần kinh, tớ thấy nếu không phải e ngại tuổi đời và thâm niên làm việc của thầy ấy, các danh hiệu đã sớm không chỉ dừng lại ở đó, đổi thành ai thì cũng rung động thôi.”
Tiếng thở dài vang lên hết đợt này đến đợt khác.
Có vài nam sinh chua ngoa xen miệng vào: “Rung động thì có tác dụng rắm gì, người ta không chỉ làm học thuật mà còn là một nhà tư bản lớn, nắm chắc Crane Medical trong tay, có thể nhìn trúng mấy con nhóc tóc vàng 18 19 tuổi mới là lạ, chờ các cậu tốt nghiệp, sợ rằng phải ba quỳ chín lạy mới có thể đặt chân vào cổng Crane nhà người ta .”
Một đống mũ, sách giáo khoa, khăn giấy bị ném vào người lắm mồm kia, đối phương càng không phục, lẩm bẩm nói: “Hơn nữa, cho dù Bạc Thời Dư có phát triển tốt đến đâu cũng là người tàn tật, các cậu có hiểu tàn tật là gì không --”
Thẩm Hòa Ninh bước ra khỏi cửa trong cảm giác ngột ngạt, móng tay cào mạnh lên khung cửa.
“Năm ngoái đến dạy học”, “Tàn tật”, “Mấy con nhóc tóc vàng 18 19 tuổi”, mỗi một chữ đều giống như vũ khí được mài sắc bén, cô cắn răng, theo trí nhớ đi về hướng hành lang mà cô đã từng đi qua, tùy tiện giữ lấy một sinh viên hỏi: “Văn phòng Bạc Thời Dư ở đâu?”
Sau khi có được số phòng, Thẩm Hòa Ninh tranh thủ từng giây để tới đó, nhưng vẫn chậm một bước, một nữ sinh trẻ tuổi với mái tóc dài xoăn nhẹ ôm tài liệu và máy tính bẳng gõ cửa tiến vào, không biết là cố ý hay vô tình lại nhướng mày mỉm cười với cô.
“Tìm giáo sư Bạc?” Cô ta đánh giá Thẩm Hòa Ninh từ trên xuống dưới, nâng tài liệu trên tay mình “Kế tiếp thấy ấy sẽ rất bận, nếu không muộn một chút hãy quay lại.”
Nói xong nghiêng người lách qua khe cửa hẹp tiến vào, dáng người khi thực hiện động tác đó cực kỳ xuất sắc, cô ta lập tức đi đến trước bàn làm việc, nhẹ giọng kính cẩn gọi: “Giáo sư Bạc.”
Thẩm Hòa Ninh híp mắt, trùng hợp từ góc độ của khe cửa, vừa vặn có thể nhìn thấy tình cảnh trước bàn.
Bạc Thời Dư đã cởi bỏ một cúc trên cổ áo sơmi, đường nét phập phồng của yết hầu rất rõ ràng, trên sống mũi cao thẳng có thêm một cặp kính cận, sợi dây màu bạc cực mỏng từ mắt kính rũ xuống vai, khi anh quay đầu lại, sợi dây bạc uốn lượn dưới ánh đèn, ảnh hưởng đến tất cả lực chú ý của nữ sinh.
Môi anh mấp máy, Thẩm Hòa Ninh không nghe rõ, chỉ cảm thấy cảm xúc chất chồng đã tăng đến cực hạn trước hình ảnh này.
Cô lau mắt, đẩy cửa bước vào, đón nhận sự đánh giá khϊếp sợ của nữ sinh, không nói một lời đứng sang bên cạnh, nhìn chằm chằm Bạc Thời Dư.
“Thật ngại quá bạn học, thầy giáo đang bận……” Nữ sinh kia bày ra tư thái của chủ nhân, chủ động đuổi Thẩm Hòa Ninh đi.
Thẩm Hòa Ninh bất động, không chuyển mắt, tiếp tục nhìn anh chăm chú.
Bạc Thời Dư khép tập tài kiệu lại: “Bạn ra ngoài trước đi.”
Trái tim Thẩm Hòa Ninh thắt lại, mũi chân cuộn tròn trong giày, trên lông mi bắt đầu đọng sương mù, sống lưng vẫn thẳng tắp, nữ sinh kia lập tức không chút sợ hãi nói: “Nghe thấy chưa, phiền cậu đi ra ngoài.”
Nói xong cô ta quay đầu lại nhìn Bạc Thời Dư, không nghĩ tới lại đυ.ng phải con ngươi đen lạnh lùng như giếng sâu của anh, khác với sự ấm áp nhã nhặn quen thuộc ngày thường một trời một vực, chỉ là nó đã bị mài mòn bớt vài phần thù địch ở phía sau mắt kính, nhất thời không phân biệt được có phải ảo giác hay không.
Từ ngày thi đậu nghiên cứu sinh do Bạc Thời Dư hướng dẫn tới nay, đây là lần đầu tiên nữ sinh kia cảm thấy hãi hùng khϊếp vía, Bạc Thời Dư lạnh nhạt cong khóe miệng, lặp lại: “Bạn ra ngoài trước đi.”
Nữ sinh ngẩn người, lúc này cô ta mới ý thức được người bị đuổi đi là bản thân mình, mặt đỏ tai hồng vội vàng đi ra ngoài, khi lướt ngang qua Thẩm Hòa Ninh, cô ta cau mày liếc mắt nhìn cô chằm chằm.
Cửa phòng đóng chặt, chỉ còn lại hai người.
Văn phòng được trang trí theo đúng quy cách thống nhất của Đại Học Y, nhưng Thẩm Hòa Ninh có thể dễ dàng phân biệt được hơi thở và dấu vết thuộc về Bạc Thời Dư ở bên trong.
Anh thật sự tồn tại và đang sống sờ sờ trước mắt cô, đến giờ phút này, cô mới có một chút cảm giác chân thật.
Dường như Bạc Thời Dư sợ cô không nhìn rõ tình trạng thân thể mình, anh chuyển động xe lăn, rời khỏi phạm vi chiếc bàn, duy trì khoảng cách không xa không gần.
Anh nhìn cô, ánh mắt nặng nề hỏi: “Lớp một, y học lâm sàng, Tống Ly?”
Giọng nói này vang lên gần trong gang tấc, mỗi một âm điệu thăng trầm đều đâm thẳng vào trái tim Thẩm Hòa Ninh, cô chớp chớp đôi mắt đau nhức, khi mở miệng mới biết giọng nói của mình đã hoàn toàn nghẹn ngào: “……Lớp hai, sinh viên năm nhất khoa múa cổ điển Học Viện Múa bên cạnh, Thẩm Hòa Ninh.”
Bạc Thời Dư “Ừm” nói: “Bài kiểm tra 3000 chữ, viết được bao nhiêu?”
Đối mặt với sự xa lạ và thờ ở của anh, Thẩm Hòa Ninh không thể kìm được nước mắt, cô lục tung chiếc túi xách, tìm thấy quyển notebook luôn mang bên người, dùng sức xé một tờ giấy xuống, ngòi bút vẽ loạn, viết dòng chữ rất lớn -- “Bạc Thời Dư là kẻ lừa đảo”.
Ở phía sau lại đính kèm thêm “X3000”.
Viết xong, cô vò nhẹ tờ giấy liều mạng ném cho anh, khóc nức nở nói: “Số chữ gấp năm lần, cho anh!”
Cô vừa ném xong, ngược lại còn muốn khóc to hơn nữa, cô siết chặt đầu ngón tay, cắn môi đến đỏ bừng, cuối cùng cũng chịu gọi anh: “Anh Thời Dư.”
Giọng nói run rẩy của cô gái nhỏ giống như tiếng rêи ɾỉ yếu ớt của một con thú nhỏ sắp chết đuối, ngọt ngào và mỏng manh, khiến lòng người nóng nảy, rối loạn.
Năm ngón tay nắm tay vịn xe lăn của Bạc Thời Dư hơi siết chặt, rất nhanh lại buông ra, máu bị dồn lên đầu ngón tay tái nhợt, anh không nhanh không chậm hỏi lại cô: “Không phải nên gọi chú nhỏ sao?”
Thẩm Hòa Nịnh sửng sốt.
Từ nhỏ đến lớn, cô vẫn luôn gọi anh là anh Thời Dư, dường như cô yêu thích ba chữ này đến mê muội, không có việc gì cũng muốn gọi.
Đến mùa xuân năm cô mười lăm tuổi, trường học của Bạc Thời Dư có tổ chức lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, cô tranh thủ cuối tuần đeo chiếc túi nhỏ trên lưng, ngồi xe sáu bảy tiếng đồng hồ đến gặp anh.
Bạc Thời Dư dẫn cô đi dạo xung quanh, ăn đủ các món ăn vặt đặc sắc, gặp ai cũng kiêu ngạo giới thiệu cô là em gái mình.
Đó là lần đầu tiên, cô tự mình cảm nhận được Bạc Thời Dư có sự tồn tại như thế nào giữa các bạn đồng trang lứa, cô sợ hãi những ánh mắt thèm muốn nóng bỏng đó, bài xích từ “em gái” trước kia từng được coi là báu vật. Khi từ trong miệng người khác nghe được tin anh có kế hoạch muốn xuất ngoại, trong lòng cô tràn đầy sợ hãi sắp bị mất đi.
Một ngày trước khi kết thúc lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, cô và Bạc Thời Dư ngồi trong quán trà sữa bên ngoài trường học, buổi trưa vắng người, ánh mặt trời ấm áp, xung quanh yên tĩnh, anh ngủ gục trên bàn, tim cô đập như sấm, lớn gan thò lại gần nhẹ nhàng ôm lấy anh, không muốn rời xa mà cọ cọ vào cánh tay anh.
Nhưng mà khi cô ngẩng đầu lên, mẹ của Bạc Thời Dư đang đứng bên ngoài cửa kính, lạnh lùng nhìn cô, giống như đang phải đối mặt với thứ dơ bẩn không thể mở miệng.
Mẹ Bạc nói không yên tâm về sự an toàn của cô nên mới đi theo tới đây, sau đó cứ thế đưa cô về nhà một cách hợp lý.
Sau khi rời khỏi phạm vi tầm mắt của Bạc Thời Dư, mẹ Bạc véo cánh tay cô đến đỏ tím, điên cuồng mắng rất nhiều lời nhục nhã, cưỡng ép cô từ nay về sau không được gọi anh nữa, theo bối phận của cậu thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi thì cô phải đổi giọng gọi anh là chú.
“Tuổi còn nhỏ đã có những suy nghĩ bẩn thỉu như thế, mày đừng có tới trước mặt thằng bé tố khổ và tỏ vẻ đáng thương nữa, nếu để thằng bé biết được một chút chuyện trong nhà, tao sẽ vạch trần những suy nghĩ bỉ ổi của mày cho thằng bé xem!”
Những tình cảm thầm kín ngây ngô, mông lung và thuần khiết đó là chồi non bất lực nhất trong một góc bí mật của thiếu nữ, bị vùi dập xuống bùn lầy, mặc người tùy ý giẫm đạp.
Cô rất sợ, sợ sẽ nhìn thấy vẻ thất vọng chán ghét trên mặt Bạc Thời Dư.
Vì thế, trong lần gặp mặt sau đó, vào đêm mưa của Tết Đoan Ngọ, khi anh bung dù trở về, theo thói quen mở rộng vòng tay với cô, nhưng cô chỉ đứng cách đó vài mét, lui về phía sau non nửa bước, nhẹ giọng gọi anh: “Chú nhỏ.”
Đêm đó Bạc Thời Dư không vào nhà, anh đứng dưới mưa nhìn cô hồi lâu, cuối cùng chỉ nói một chữ “Được”, rồi xoay người lên xe rời đi.
Thẩm Hòa Ninh không ngờ rằng, đó lại là lần cuối cùng cô và anh gặp nhau, cách màn mưa to tầm tã, từ đầu đến cuối cô không thể nhìn rõ biểu cảm của anh.
Cho đến tận hôm nay, bốn năm sau, anh xa cách ngồi trên xe lăn, yêu cầu cô gọi anh là chú nhỏ như năm ấy.
Thẩm Hòa Ninh không muốn chịu đựng thêm nữa, cô đứng tại chỗ yên lặng rơi nước mắt, mái tóc dài của cô có chút hỗn loạn, mu bàn tay trắng nõn áp lên môi, chóp mũi đỏ hồng, trong đôi mắt hình quả đào tràn đầy ánh sáng như thể cánh cổng được mở ra, hàng mi ướŧ áŧ khẽ run lên, nước mắt không ngừng chảy xuống.
Sau vài giây tĩnh lặng, cô nghe thấy Bạc Thời Dư thở dài, nâng tay về phía cô: “Lại đây.”
Thẩm Hòa Ninh lập tức ném túi xách chạy về phía anh.
Cô gái nhỏ còn chưa tới hai mươi tuổi, khung xương mảnh mai, thắt lưng không đủ vòng tay, giống như con mèo nhỏ linh hoạt bổ nhào lên người anh, đá hai ba cái rớt giày rồi bổ nhào vào trong ngực anh, hai tay vòng qua cổ anh, dụi hết nước mắt lên làn da quá mức lạnh băng của anh.
Vừa mới dụi được hai lần, tay người đàn ông ôm lấy gáy cô, ngón tay thon dài véo nhẹ như trấn an, sau đó không cho cô cự tuyệt mà kéo ra.
Thẩm Hòa Ninh bị anh kiềm chế, ép phải rời khỏi vòng tay của anh, hai người cứ thế trực tiếp nhìn thẳng nhau.
Hai người chỉ cách nhau một khoảng bằng bàn tay, hơi thở ngầm quấn quýt dây dưa với nhau.
Cô nghẹn ngào run rẩy, trên người có chút hương thơm nồng nàn ấm áp của hoa lan, anh bình tĩnh không chút gợn sóng, một tay kiềm chế cô, cúi đầu nhàn nhạt quan sát.
“Ai dạy em không biết lớn nhỏ như thế” Anh ghé sát vào tai cô, giọng điệu có thể nói là dịu dàng hỏi “Có phải thiếu dạy dỗ hay không?”