Không gian trên xe lăn thật sự rất hạn chế, Bạc Thời Dư cách quá gần, nhịp tim của Thẩm Hòa Ninh cũng bị ảnh hưởng bởi sự rung động từ l*иg ngực khi anh nói chuyện.
Gáy cô bị niết đến nóng ran, sống lưng tê ngứa từng cơn mà chỉ mình cô mới biết, luống cuống tay chân vuốt mái tóc dài che đi vành tai đỏ bừng, thiếu chút nữa bật thốt ra hỏi anh muốn dạy dỗ như thế nào, nhưng còn chưa kịp nói bất cứ điều gì, cô đã chú ý tới tư thế hiện tại của mình.
Đôi tay chống lên vai anh, ngọn tóc vướng vào sợi dây ở mắt kính, eo chỉ là chỗ dựa hư không, hoàn toàn nhờ vào đầu gối đè nặng lên hai chân anh để mượn lực, xe lăn cũng bị cô va chạm phải trượt về phía sau một chút, mà chân anh……
Trái tim Thẩm Hòa Ninh chìm xuống, sắc mặt có chút tái nhợt, cô mau chóng buông tay rồi rời khỏi người anh, động tác quá nhanh, tóc bị móc vào lúc nào không biết, kéo đứt vài sợi vướng trong mắt xích.
Hốc mắt của cô vẫn còn ngập nước, cô vừa thở gấp vừa nhìn chằm chằm vào chân anh, hận không thể xuyên thấu qua lớp quần tây đen kia nhìn rõ tình hình bên trong.
Rõ ràng bề ngoài vẫn dài và thẳng tắp như xưa, ngoại trừ hơi gầy một chút, căn bản không có gì khác biệt, sao có thể …… là “tàn tật” trong miệng những người đó.
Thẩm Hòa Ninh không dám tin, Bạc Thời Dư đã nhìn thấu suy nghĩ của cô, ngón tay không thèm để ý vuốt các nếp uốn do cô tạo ra.
Sợ anh trực tiếp nói ra lời gì kinh người, mí mắt Thẩm Hòa Ninh hơi run lên, vội vàng cướp lời hỏi: “Anh bị bệnh sao? Có phải đang trong giai đoạn phục hồi không có sức lực nên mới ngồi xe lăn hay không?”
Cô nhìn chăm chú vào hình dáng đôi môi của Bạc Thời Dư, khi chữ “Không” kia sắp phát âm ra, cô lại vội vàng sửa miệng: “Hay là vô ý bị thương, phải đợi mấy tháng mới có thể đi lại bình thường?”
“Không đi được” Đôi mắt sau lớp kính của Bạc Thời Dư sâu không thấy đáy, không chút cảm xúc, giống như đang bàn luận chuyện của người khác, chậm rãi nói “Tai nạn xe cộ, chân phải tàn phế, chắc hẳn sau này sẽ phải ngồi xe lăn, thỉnh thoảng cũng có thể chống nạng, dù sao vẫn còn một chân sử dụng được.”
Thẩm Hòa Ninh mê mang nhìn anh, muốn từ sắc mặt của anh tìm ra dấu vết trêu đùa giống như trước kia, nhưng chẳng có gì cả, bóng dáng kia chìm trong sương mù dày đặc không thể nhìn thấu, mọi thứ đều bị đóng băng và ẩn nấp kín kẽ, tưởng chừng như bình thản, nhưng thực tế lại từ chối người ngoài ngàn dặm.
“Chuyện xảy ra khi nào?!” Cô hỏi một cách quyết liệt.
“Năm ngoái.” Bạc Thời Dư lạnh nhạt đáp.
“Ở đâu?”
“Nước Đức.”
Thẩm Hòa Ninh mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Nhưng có quá nhiều cảm xúc bùng nổ, cô không rảnh tìm hiểu sâu vào các chi tiết: “Cho nên, năm ngoái anh bị tai nạn xe cộ, bị thương nặng như thế mới về nước, sau đó đến giảng dạy tại trường Đại Học Y, một năm…… có lẽ không dừng lại ở một năm, thời gian gần hai năm, anh hoàn toàn không nghĩ tới việc nói cho em biết? Nếu không phải hôm nay em gặp được anh, anh định khi nào mới nhớ đến em?”
Lời chất vấn của cô cũng không hề hùng hổ doạ người, ngược lại ngữ điệu còn rất chậm, từng từ từng chữ đều thể hiện sự ấm ức, đôi mắt không chịu chớp, chỉ cần đón chào anh trong một khoảnh khắc đẹp đẽ.
Thiếu nữ khi khóc cũng cực động lòng người, ngọt ngào thuần khiết và tĩnh lặng, giọt nước lăn dài trên gò má trắng như sứ, từng giọt rơi xuống mu bàn chân hoặc trên mặt đất.
Cô bước xuống khỏi người anh, ngay cả giày cũng chưa đi.
Thẩm Hòa Ninh vốn tưởng rằng có thể nhận được một lời giải thích từ Bạc Thời Dư, dù chỉ là vài câu có lệ, nhưng anh chỉ thoáng liếc mắt nhìn đôi chân trần trụi của cô: “Đi giày vào.”
Lời này còn khó chịu hơn cả việc đánh hụt một quyền vào không khí, tính tình bướng bỉnh của Thẩm Hòa Ninh trỗi dậy, ngay trước mặt anh, cô cố ý rời khỏi khu vực sàn nhà được trải thảm giữ nhiệt, bước sang vị trí lạnh hơn ở bên cạnh.
Bạc Thời Dư gật đầu trước phản ứng của cô, điều khiển xe lăn tiến về phía trước, Thẩm Hòa Ninh căng thẳng mở to mắt, tưởng rằng anh tức giận.
Cô không khỏi hối hận, vừa định ngoan ngoãn hơn một chút, lại thấy anh dừng xe bên cạnh giày của cô, cúi người nhặt lên, liếc mắt nhìn cô, hỏi những lời lạnh lùng nhất bằng giọng điệu dịu dàng nhất: “Thẩm Hòa Ninh, cánh của em cứng cáp rồi, dám đi học hộ thay người khác, còn định bắt nạt một người tàn tật không thể cử động chân?”
Thẩm Hòa Nịnh không thích anh hình dung bản thân mình như vậy, nhưng lại hoảng hốt cảm thấy anh cố tình, anh đang cố ý cường điệu với cô.
Quả thực cô rất muốn khóc lớn, không biết rốt cuộc là ai bắt nạt ai, cô giật lại chiếc giày từ trong tay Bạc Thời Dư, nhìn quanh người không có chiếc ghế nào khác, vì thế cô dịch hai bước tới bên cạnh Bạc Thời Dư, lấy hết can đảm ngồi lên chân trái không bị tổn thương của anh.
Không phải cô không thể đi giày bằng cách khác, mà là cô rất muốn được gần anh, người suốt bốn năm trời cô ngày đêm tơ tưởng và khát vọng đang ở đây, chỉ cần có thể đế gần anh, cho dù một phút một giây cô cũng muốn.
Sống lưng thiếu nữ mảnh khảnh, tập múa quanh năm đã nắn thành đường cong lả lướt kiều diễm, quần áo ôm sát người, phác hoạ ra hình dạng xương bướm xinh đẹp, giống như một chút chim non yếu ớt bỗng chốc trưởng thành, muốn giương cánh bay ra khỏi tổ của người nào đó.
Bạc Thời Dư nheo mắt, đặt tay lên sống lưng Thẩm Hòa Ninh muốn đẩy ra, nhưng cố tình cô lại ngồi không ngồi ổn định, mắt thấy cô chuẩn bị trượt xuống từ trên lớp quần vải của mình.
Bản năng khảm sâu vào trong xương cốt của anh, khiến anh không kịp suy xét, cánh tay trái đã vòng qua hông cô, ôm chặt lấy người kéo lên.
Thẩm Hòa Ninh chịu đựng sự thay đổi của hơi thở, quay đầu lại nhìn anh, nhỏ giọng gọi: “Anh.”
Trước kia mỗi lần cô gọi như vậy, anh đều rất hưởng thụ, nhưng lần này, Bạc Thời Dư chỉ dùng bàn tay che gáy cô, ép cô phải quay lại, ở trong tư thế nửa giam cầm nói: “Gọi chú nhỏ là đúng, sau này không cần thay đổi, giữa chúng ta không có quan hệ thân thích gì, nói cho cùng, dù sao cũng chỉ là tình bạn cũ giữa bậc cha chú, em và anh, chắc hẳn nên tính theo bối phận của nhà họ Bạc.”
“Không cần biết em đã sinh hoạt bên cạnh anh bao nhiêu năm, hiện giờ đã trưởng thành, có thể độc lập, không cần nhớ tới chuyện quá khứ.”
“Anh bị thương, trở về nước, làm việc, không phải quên nói cho em, mà là không cần thiết.”
“Thẩm Hòa Ninh” Giọng nói của người đàn ông lạnh lùng bình tĩnh “Anh không có nhiều thời gian để dỗ dành em, em điều chỉnh tốt cảm xúc của mình, rời khỏi văn phòng này đi làm chuyện của em, anh rất bận, cơ thể cũng có người chăm sóc, tất cả đều không liên quan tới em, nếu không phải hôm nay xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chúng ta sẽ không gặp lại.”
Người đàn ông cũng không nghiêm khắc, thậm chí có thể coi là văn nhã nói chuyện từ tốn, nhưng đôi tay vẫn ôm eo cô, từng từ từng chữ đều như tuyên án tử hình: “Nhận được câu trả lời này đã đủ chưa?”
Thấy cô đi giày xong, anh đẩy cô ra ngoài, trong đôi mắt nhuốm màu mực dày đặc không còn tồn tại bất cứ sắc thái dư thừa nào, trên môi chậm rãi xuất hiện một nụ cười xa cách, anh nhìn chăm chú vào cô nói: “Giang Nguyên, tiễn khách.”
Trợ lý Giang Nguyên suýt nữa ngã từ ngoài cửa vào phòng, cẩn thận thăm dò, gương mặt ửng hồng một cách đáng ngờ.
Thẩm Hòa Ninh không nói lời nào, cứ thế đưa lưng về phía Bạc Thời Dư đi thẳng về phía trước, khom người nhặt chiếc túi bị ném dưới đất lên, khi tới cửa tốc độ càng nhanh hơn, chạy thẳng ra ngoài không quay đầu nhìn lại.
Giang Nguyên thấy cô tóc đen môi đỏ lướt qua trước mặt mình, trong nháy mắt có chút kinh hãi, quay đầu đối diện với ánh mắt đột ngột giảm nhiệt độ của Bạc Thời Dư, Giang Nguyên vội vàng lau mặt, khôi phục sắc mặt vốn có: “Anh Thời, những sinh viên muốn tới tìm anh em đều mời đi rồi, hiện tại trở về nhà ở Thành Nam hay đi bệnh viện?”
Một lúc lâu sau, Bạc Thời Dư mới đáp “Thành Nam”, trên đoạn đường rời khỏi khu dạy học, Giang Nguyên ngay cả thở mạnh cũng không dám, mãi cho đến khi ngồi vào trong xe, thần kinh của cậu vẫn còn căng thẳng, trong lúc vô ý từ gương chiếu hậu nhìn thấy Bạc Thời Dư tháo kính xuống, rũ mắt cầm trong tay, sau đó ngón tay khẽ cử động, dường như đang sửa sang lại đồ vật gì đó.
Giang Nguyên tò mò lặng lẽ quay đầu lại, đồng tử không nhịn được mà chấn động.
Chiếc xe đậu ở bãi đỗ xe ngoài trời của Đại Học Y, cơn mưa đã qua, một chút màu vàng hồng le lói khỏi tầng mây, chiếu xiên qua lớp kính đen tiến vào trong xe, đọng lại trên người Bạc Thời Dư.
Anh cúi đầu, dùng biểu cảm gần giống như giải phẫu tinh vi, cẩn thận gỡ một vài sợi tóc đen dài quấn quanh mắt kính.
Tóc quá mỏng, các mắt xích trên sợi dây lại càng mỏng hơn, quấn chặt vào nhau tạo thành nút chết, nhưng anh không nói một lời, những ngón tay tái nhợt vì bệnh tật dùng hết vạn phần cẩn thận và nhẫn nại, chậm rãi tách hai người ra.
Không hiểu sao, khi nhìn thấy cảnh này trong lòng Giang Nguyên lại run sợ, cậu vội vàng tìm chiếc túi rác nhỏ trong hộp đựng đồ, mở ra chuẩn bị tiếp nhận mấy sợi tóc kia.
Bạc Thời Dư lại rút sợi dây bạc trên kính ném vào trong đó, gấp gọn sợi tóc, nâng niu cầm trong tay, dựa lưng vào ghế, xương ngón tay trở nên hơi trắng bệch.
Giang Nguyên bị cảnh tượng trước mắt làm cho khϊếp sợ, cậu hít vào một hơi, khóe mắt vô tình nhìn thấy thứ gì đó, thử nói: “Anh thời, anh xem, kia không phải……”
Bạc Thời Dư ngước mắt.
Trên con đường nhỏ bên ngoài cửa sổ xe cách không tới 10 mét, Thẩm Hòa Ninh ôm túi xách ngồi trên ghế đá, cong lưng bả vai khẽ động, mới chỉ một lát đã có không ít nam sinh lại gần bắt chuyện.
Thẩm Hòa Ninh không có cảm xúc gì với ngoại cảnh, toàn bộ sức lực đều dùng để đè nén nỗi cay đắng đang cuồn cuộn trong lòng, di động trong túi đã rung lên mấy hồi, hiện tại vẫn không ngừng gọi, cuối cùng cô cũng ngồi thẳng lưng nghe điện thoại.
“Hòa Ninh, cậu ở đâu, lập tức trở về!” Đối phương hét lên giữa những tiếng ồn ào “Con mẹ nó, Lương Gia Nguyệt tới quậy phá! Mượn cớ tìm đồ, xông vào ký túc xá lục tung giường đệm của cậu lên, bức tượng gốm nhỏ dưới gối đầu của cậu vừa bị rơi xuống đất vỡ nát rồi --”
Trong đầu Thẩm Hòa Ninh “Ong” một tiếng, cô đột nhiên đứng dậy, dùng mu bàn tay quệt hai ba cái lau sạch vết nước trên mặt, đôi mắt đào hoa tràn ra ánh sáng tàn khốc, ngay cả áo khoác cũng không kịp mặc chỉnh tề, lập tức lao về phía cổng Đại Học Y, chạy thẳng theo hướng Học Viện Múa.
Cách đó vài mét, không khí im ắng trong xe lặng lẽ đông cứng lại, Giang Nguyên chờ đợi hồi lâu, mãi mới đợi được Bạc Thời Dư hờ hững nói một câu “Lái xe”.
Bánh xe nghiền qua sân trường đầy lá rụng, hòa nhập vào đường lớn, vừa vặn lướt qua cổng chính của Học Viện Múa, Thẩm Hòa Ninh cũng đã chạy tới nơi này, góc váy màu lam sẫm bị thổi loạn trong gió.
Đôi chân cô gái có thể nhanh tới mức nào, cho dù khởi động xe muộn, nhưng cô có thể đuổi kịp tốc độ này, cũng đủ để nhìn ra cô đang rất vội.
Xe và người chỉ đan xen vào nhau trong tích tắc, nhanh chóng đường ai nấy đi, tiếp tục hòa vào dòng xe cộ ở trung tâm. Sau gần ba ngã tư, Bạc Thời Dư ở hàng ghế sau mở mắt ra, sợi tóc dài trong tay mài giũa làn da, cảm giác có chút đau ngứa xuyên tim.
Anh bóp chặt mi tâm: “Quay đầu.”
-
Thẩm Hòa Ninh trọ ở phòng 306 tòa 9 ký túc xá nữ, hiện tại căn phòng bốn người đang vô cùng lộn xộn, ba chiếc giường khác không có vấn đề gì lớn, mà giường của cô thì thảm không nỡ nhìn, đệm chăn và đồ dùng đều bị tùy ý lật tung, bức tượng gốm nâng niu nhiều năm, mỗi ngày đều đặt dưới gối đầu, giờ đã vỡ tan dưới chân giường.
Bức tượng nhỏ bằng gốm là món quà mà Bạc Thời Dư đã ngồi phía sau cô, nắm tay cô dạy cô nặn từng chút một, vào đêm Giáng sinh năm mười hai tuổi, cô luôn coi nó như báu vật.
“Hòa Ninh, Lương Gia Nguyệt quá ăn hϊếp người khác! Cậu ta không phân xanh đỏ đen trắng đã dẫn người tiến vào lung tung mọi thứ, vu khống cậu cầm đồ của cậu ta, đây không phải là chuyện nhảm nhí sao?!” Bạn cùng phòng tức giận mắng to “Còn không phải là cô ta ỷ vào người nhà mà lộng quyền hay sao? Cướp vị trí múa chính của cậu vẫn chưa đủ, hiện giờ còn bới lông tìm vết xông tận vào trong phòng!”
Thẩm Hòa Ninh ngồi xổm xuống thu dọn các mảnh vỡ của tượng gốm, chỉ hỏi một câu: “Cậu ta đi đâu rồi?”
Không cần bạn cùng phòng trả lời, giáo viên dạy múa cổ điển trực tiếp tới gõ cửa, bất lực thấp giọng nói: “Ba của Lương Gia Nguyệt tới, đang ở văn phòng trưởng khoa, vội vã gọi em qua đó, em cẩn thận chút.”
Ân oán giữa Thẩm Hòa Ninh và Lương Gia Nguyệt, tất cả tân sinh viên trong khoa đều biết rõ ràng. Lương Gia Nguyệt có gia cảnh thâm sâu, từ nhỏ đã bị ba mẹ chiều hư, quen thói lộng quyền, ba của cô ta lại cưng chiều con gái, chi rất nhiều tiền để trường học xây dựng phòng trưng bày nghệ thuật mới. Sau khi Lương Gia Nguyệt nhập học, nghiễm nhiên chiếm vị trí C ở khắp mọi nơi, đáng tiếc không khéo lại đυ.ng phải Thẩm Hòa Ninh.
Thẩm Hòa Ninh là người đứng đầu cả hai khóa về văn hóa và chuyên môn, từ diện mạo đến thân hình đều không cùng đẳng cấp với cô ta. Như thường lệ, trong bữa tiệc chào mừng sẽ có một tiết mục biểu diễn của tân sinh viên, nhưng vũ công chính chỉ có một, năm nay lại vô cùng đặc biệt, quy mô của bữa tiệc chưa từng có, một đạo diễn nổi tiếng sẽ lựa chọn gương mặt mới múa một đoạn solo trong phim.
Thẩm Hòa Ninh được chọn làm vũ công chính của bữa tiệc là danh xứng với thực, nhưng Lương Gia Nguyệt lại muốn giành cho bằng được, vì chuyện này mà gây ra không ít sóng gió, ngay cả chủ nhiệm khoa cũng ra mặt khuyên Thẩm Hòa Ninh nhường nhịn một chút, cô chỉ cười tủm tỉm hỏi: “Dựa vào đâu?”
Mục đích của Lương Gia Nguyệt không thành, biết Thẩm Hòa Ninh không có chỗ dựa, nên đã nghĩ đủ mọi cách khiến cô không thoải mái, không ngờ tính tình Thẩm Hòa Ninh cũng khó chơi, mấy lần đều đυ.ng phải đinh, hôm nay còn gọi cả người lớn trong nhà tới.
Thẩm Hòa Ninh lấy một sợi dây buộc tóc từ trong túi xách, buộc tóc đơn giản, lễ phép gõ cửa văn phòng trưởng khoa.
Anh trai đã dạy cô, cho dù muốn đánh người, trước khi đánh vẫn phải lễ phép nói chuyện.
Vừa tiến vào cô đã nhìn thấy trưởng khoa ngồi ghế phụ trên sô pha, còn ba của Lương Gia Nguyệt thì ngồi ghế chủ chốt, sắc mặt trưởng khoa còn tràn đầy ý cười, cô cũng hiểu mình đang gặp phải tình cảnh gì.
Thấy Thẩm Hòa Ninh tới, Lương Gia Nguyệt hếch mũi cười nhạo, khinh miệt nghiêng người liếc mắt nhìn cô, sau đó giới thiệu với ba mình: “Chính là cậu ta, vừa mới nhập học đã làm loạn với các học trưởng tốt nghiệp bên ngoài trường, lối sinh hoạt cá nhân không sạch sẽ còn muốn cướp vị trí múa chính của con --”
Thẩm Hòa Ninh nghiêng đầu, ngoan ngoãn cong môi nhìn trưởng khoa, lễ phép chào hỏi, sau đó bình tĩnh mở khóa túi xách, lấy thứ được chuẩn bị trước từ bên trong ra ngoài.
Ảnh chụp và giấy tờ tràn lan, tất cả đều là bảng điểm xấu xí và những bức ảnh hẹn hò vô kỷ luật của Lương Gia Nguyệt với các học trưởng khác nhau từ khi nhập học đến nay.
Lương Gia Nguyệt không ngờ Thẩm Hòa Ninh có chuẩn bị mà đến, cô ta gần như phát điên, không rảnh bận tâm xem mình đang ở đâu, lao tới muốn đánh lên mặt Thẩm Hòa Ninh.
Động tác của Thẩm Hòa Ninh còn nhanh hơn cô ta, trước khi mọi người kịp phản ứng, cô đã kéo vạt áo của cô ta về phía trước, một cái tát gọn gàng dứt khoát giáng thẳng vào mặt cô ta.
Tiếng “Bốp” giòn tan khiến tất cả mọi người trong văn phòng đều kinh ngạc đến ngây người, Lương Gia Nguyệt nghiêng mặt sang một bên, trong lúc nhất thời không thể phát ra một chút âm thanh nào.
Thẩm Hòa Nịnh cười vô hại hỏi: “Đập phá đồ đạc của người khác vui thế sao? Vu khống bôi nhọ có vui không? Đúng là bàn tay và cái miệng rẻ tiền.”
Trưởng khoa lập tức đứng lên, lúc trước ba Lương còn dung túng nhìn con gái mình giương oai, lúc này lại đột nhiên biến sắc, tức muốn hộc máu chỉ vào Thẩm Hòa Ninh: “Mày là cái thá gì! Trường học lấy đâu ở ra loại rác rưởi như vậy! Có người sinh không có người nuỗi dưỡng, mày có được dạy dỗ hay không!”
Lương Gia Nguyệt thấy có người chống lưng, càng không thèm kiêng nể gì, lại muốn duỗi tay về phía Thẩm Hòa Ninh, đôi mày sáng ngời của Thẩm Hòa Nịnh lộ ra vẻ dữ tợn, vừa nâng cánh tay lên định đánh trả, thế nhưng cánh cửa văn phòng đang đóng chặt đột nhiên chuyển động từ bên ngoài, sau đó “rầm” một tiếng, bị người đẩy ra.
Thẩm Hòa Ninh không nhìn thấy gì khác, chỉ thấy một góc xe lăn màu đen, nhịp tim cứng lại, cả người hoàn toàn trống rỗng.
Cô ngừng thở, dùng tay trái nắm lấy cổ tay Lương Gia Nguyệt, giúp cô ta điều chỉnh vị trí bị chếch đi vào chính giữa, sau đó bàn tay kia cứ thế rơi xuống gò má trắng nõn của cô, ngay lập tức, cô giống như bị thương nặng thấp giọng nức nở, che mặt bất lực lùi về phía sau hai bước.
Toàn bộ các thao tác này tựa như nước chảy mây trôi, tương xứng với gương mặt học đường trong sáng vô tội, hoàn toàn là tiểu khả ái nhìn thấy mà thương, nghe bông hoa trắng nhỏ rơi lệ.
Lương Gia Nguyệt thấy thế thì hoàn toàn ngây ngốc, quên cả động tác, vẫn còn ngơ ngác giơ tay.
Thân thể Thẩm Hòa Ninh mềm yếu như thế, chớp đôi mắt hoa đào, tim đập như sấm, có chút choáng váng nhìn chiếc xe lăn bị người đẩy vào.
Ba Lương còn đang chuẩn bị nổi trận lôi đình, nhưng trong nháy mắt khi nhìn thấy người tới, lời nói và hành động đồng thời khựng lại, sắc mặt cứng đờ thay đổi mấy lần, theo phản xạ có điều kiện cúi người về phía anh, lắp bắp gọi: “Bạc, Bạc tiên sinh, sao ngài lại tới đây, nơi này có chút việc nhà, khiến ngài chê cười rồi.”
Trưởng khoa cũng sửng sốt, sợ hãi rời khỏi chỗ ngồi, bước nhanh về phía trước nghênh đón, ý đồ muốn thay thế Giang Nguyên đẩy xe lăn, cúi người khiêm tốn hỏi: “Bác sĩ Bạc, có chuyện gì sao? Hôm nay hiếm khi ngài rảnh rỗi tới đây, đáng lẽ nên nói trước cho tôi biết một tiếng, tôi sẽ ra cổng trường đón ngài.”
Người ngồi trên xe lăn dường như thấp giọng cười một tiếng, vô cùng yếu ớt, không đợi người ta phân biệt đã tản đi mất.
Anh đối ngược với ánh nắng nghiêng ngả của ban ngày, đường nét gương mặt ẩn hiện một nửa trong bóng tối, trên người mặc bộ âu phục tối màu, cổ tay áo sơmi tùy ý gấp lại, tượng Phật Quan Âm nhỏ trên cổ tay giống như đang phổ độ chúng sinh.
Anh di chuyển đầu ngón tay sang bên cạnh: “Lại đây.”
Một người nào đó vừa bị ăn đánh, dáng vẻ đáng thương vô tội, che mặt bước nhỏ tới, ấm ức nửa ngồi xổm xuống bên cạnh xe lăn, đôi mắt ngập nước ngẩng đầu lên.
Tầm mắt của người đàn ông xẹt qua người cô, khoác chiếc áo vest mang theo nhiệt độ cơ thể lên vai cô, đốt ngón tay gập lại thuận tiện lau đuôi mắt.
Tiếp theo, đôi đồng tử đen nhánh sau tròng kính gọng bạc không nhanh không chậm nâng lên, giọng nói của Bạc Thời Dư bình tĩnh ôn hòa, nhưng mỗi một chữ đều lạnh đến thấu xương.
“Thật không khéo, tôi cũng tới vì chuyện gia đình.”
“Làm bị thương Ninh Ninh nhà chúng tôi, lại nói Ninh Ninh nhà chúng tôi không được dạy dỗ, là ai trong các vị?”