Kẻ Săn Mồi

Chương 5: Em đã làm ướt khăn trải giường của tôi (hơi H)

Editor: L’espoir

*

Không phải là ‘khó khăn lắm mới có thể làm trầy da’, cũng không phải ‘chọc ra một vết máu nhỏ’, mà là thật sự lún vào trong thịt rồi mới rút ra, máu chảy ra đủ để tạo thành một vết lõm nhỏ trên người áo vest của người đàn ông.

Không đau sao?

Thằng điên.

Không đau. Nếu muốn giành lấy sự ngọt ngào treo lơ lửng trên cao thì phải trả giá bằng máu.

Xã hội loài người khác với thế giới động vật như thế nào? Đơn giản là cá lớn nuốt cá bé. Kẻ săn mồi cướp lấy hô hấp của kẻ yếu đuối, lột cô tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, cặp mông mềm mại nằm trên giường vô lực vặn vẹo, mái tóc dài mượt mà bị người đàn ông nắm chặt trong lòng bàn tay, mang theo chút lực đạo kéo xuống phía dưới, chủ động dâng môi lưỡi lên cho hắn.

Công thành xâm chiếm từng bước một, người trước mặt không khách sáo bóp lấy thịt vυ' mịn màng tàn nhẫn giày vò quả đỏ, dùng ngón tay hung ác ấn mạnh vào chỗ lồi ra, vừa vân vê vừa khảy sau đó đối phó với sự cương cứng nhưng mềm mại của cô, bộ ngực nhuốm màu máu, mùi tanh ngọt chui vào khoang mũi.

Máu của băng nhóm săn trộm, có phải cũng lấn át tiếng kêu khóc than của đàn voi hoang dã không? Sao lại là màu đỏ? Có lẽ là vì mắc kẹt trong vũng bùn đen tối, phác họa ra độ cong mà Thẩm Chi chán ghét nhất.

Cô ngại bẩn thỉu, bị buộc phải lùi về phía sau từng bước.

Đằng sau là giường.

Ngón tay thô ráp của Vu Ngật đè lên xương quai xanh tinh xảo của Thẩm Chi, thuận theo động tác của cô mà hắn dồn trọng lượng toàn thân lên người cô, hô hấp nóng rực phả vào trong cần cổ trắng nõn của thiếu nữ, liếʍ mạnh một cái.

Ngứa đến mức ngón chân co quắp lại, hàm răng cắn môi dưới, cố gắng kìm nén không được kêu lên tiếng.

Cảm giác liếʍ láp ướŧ áŧ còn đang tiếp tục đi xuống dưới, mặt vùi vào rãnh vυ' ngửi ngửi hương sữa, một tay thì tùy ý bao lấy hạ thể của cô, ngón tay bắt được trân châu ở miệng huyệt, ấn càng mạnh hơn.

Đàn ông đối với phương diện này từ trước đến nay đều là không thầy dạy cũng hiểu.

Cảm giác ẩm ướt từ từ lan ra, Vu Ngật chờ không nổi nữa, dứt khoát thay đổi phương thức dã man hơn— nhét vào nửa ngón tay đâm thọc.

Đột nhiên xâm nhập càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến bụng dưới Thẩm Chi co rút, hai chân quấn lấy nhau cong người lên, đừng… Đừng mà…

Đó là kẻ xấu.

Làm sao có thể bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ phản ứng trước mặt kẻ xấu chứ?

Phòng tuyến tâm lý cuối cùng hoàn toàn sụp đổ sau khi nhìn thấy vệt nước bạc trong suốt trên đầu ngón tay Vu Ngật rút ra.

Trong không gian chật hẹp vốn hoàn toàn bị mùi hóc môn nam tính chèn ép, mơ hồ nổi lên một hương vị ngọt tanh nhàn nhạt.

“Em đã làm ướt khăn trải giường của tôi rồi.”

Người động thủ phản tướng một quân, tỉ mỉ liệt kê tội trạng của cô, có lý có căn cứ, cố gắng nhét vào đầu Thẩm Chi một đống lời ngụy biện, tiếng cười trầm thấp hoàn toàn bị tiếng cởi thắt lưng nhanh chóng át đi. Hắn vẫn không cởϊ áσ vest nhiễm máu ra: “Hôm nay, trên chiếc giường này, chỉ có thể có máu của một mình em.”

Cô gái phản ứng lại, tức giận dùng chân đạp, cố ý đâm vào chỗ bị thương của hắn, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến trong mắt Vu Ngật càng thêm vài phần hưng phấn.

Qυầи ɭóŧ cởi ra thô lỗ nhét vào trong miệng Thẩm Chi, mùi tanh nồng nặc khiến cô muốn buồn nôn, trong mắt phủ kín một tầng hơi nước— nơi đó phản chiếu đám lôиɠ ʍυ đen rậm rạp trên bụng dưới của Vu Ngật, cùng với dươиɠ ѵậŧ hắn đang nắm trong tay.

Bàn tay lớn hơn gấp đôi so với bàn tay của phụ nữ, nắm lấy bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© không nắm hết dưới cùng lay động, phía trước thò ra thêm một đoạn, hướng về phía cô lắc lư gật đầu.

Đường viền dữ tợn, thân gậy vừa thô vừa dài, qυყ đầυ cực lớn tiết ra vài giọt dịch tuyến tiền liệt, bôi lên phần đầu vừa đỏ vừa sáng.

Vu Ngật cúi người xuống, một cây sắt nhẹ như sắt thép chậm rãi dán vào khe hở huyệt thịt bị đùa bỡn đến hơi hé mở, ma sát từng chút một.

“Lần đầu gặp mặt, chào hỏi cái nào?”

***

L’espoir: Cầu ánh kim ạ!!