Editor: L’espoir
*
Trong đầu Thẩm Chi vang lên ‘oành’ một tiếng, không khống chế được mà cổ ngửa ra sau, chân bị đè dưới thân người đàn ông run lên, nửa người mềm nhũn.
Vυ' của cô thực sự không nhỏ.
Cho dù là Vu Ngật từ trước đến nay làm việc luôn tàn nhẫn, giống như chơi hai bầu vυ' chỉ trong một lần là dạng tâm có thừa mà lực không đủ, chỉ có thể một tay nâng một bầu lên chơi đùa, tùy ý ức hϊếp người nọ, hút tiếng ‘sụt’ vang lên.
Ba người ngoài cửa nghe được động tác dưới tay càng nhanh:
—“Đây là đang làm gì vậy?”
— “Chắc là bú √υ' nhỉ?”
— “Được chưa, một lúc lâu rồi còn chưa ȶᏂασ à?”
Thẩm Chi bị chơi đến thần trí bay bổng, một lúc lâu sau hai bầu vυ' trước ngực bị chơi chật vật mới thoát khỏi từ trong miệng người đàn ông.
“Duỗi đầu lưỡi ra.”
Là đang… Nói chuyện với cô sao?
Động tác chậm lại, hai má bị bóp đến đau đớn, lưỡi nhỏ ngoan ngoãn rụt vào ở bên trong, bị liếʍ hôn ra mυ'ŧ thật mạnh.
Nước mắt nước mũi chật làm nhòe đi vẻ mặt xấu hổ, là kí©ɧ ŧɧí©ɧ cũng là sợ, Vu Ngật mạnh tay lau một cái, nhíu mày lau lên ngực cô.
Bàn tay to theo hướng xuống dưới, cách quần áo nắm lấy bờ mông mấy cái, rồi cầm lấy khóa kéo trên eo mình ‘xẹt—’ xuống một tiếng, hai chân dài trắng thẳng cặp đùi trơn bóng lộ ra.
Tay Vu Ngật vừa mới sờ lên qυầи иᏂỏ, Thẩm Chi kinh hô kẹp chặt hai chân, trong nháy mắt kẹp tay người đàn ông lại ở chỗ muốn chết kia.
“Buông ra.”
Không nhúc nhích.
Hắn cũng không vội, ngậm vành tai trắng nõn của cô phát ra một tiếng nói cao lên: “Không buông ra, là muốn tôi gọi tất cả những người bên ngoài vào?”
Thẩm Chi ‘hu’ một tiếng nước mắt đều tuôn ra, trong đôi mắt đen trắng rõ ràng ẩn chứa hận thù, run rẩy tách chân ra.
Ngón giữa không an phận cách một lớp vải lót mỏng manh của qυầи ɭóŧ, đặt ở trên khe hở của thịt huyệt của cô, sự mềm mại và nóng bỏng rõ ràng trong đó trêu chọc cảm xúc hưng phấn của vật cứng dưới cơ thể, Vu Ngật nhẫn nhịn đến mức hàm răng sau—
Cô vẫn còn khóc.
Đôi môi nóng rực của người đàn ông ngậm lấy Thẩm Chi, cuối cùng mυ'ŧ hai cái, nhẫn nại giữ eo người ném lên giường.
Cô cho rằng hôm nay mình sẽ trốn không thoát, cả người run lên bần bật.
Thân thể trong dự liệu rất nhanh đè xuống, đôi mắt hoảng sợ kia gắt gao nhắm lại.
Tuy nhiên, Vu Ngật chỉ lướt qua cô, đi đến đầu giường với khẩu súng đó.
“Không được mặc quần áo. Tôi sẽ quay lại sớm.”
Cánh cửa gỗ còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của Thẩm Chi mở ra lại nhanh chóng đóng lại. Tiếng bước chân lộn xộn, tiếng từng nắm đấm đấm vào nhau, có ai đó rơi vào thế hạ phong, thét ra thảm thiết cầu cứu.
Cô gái cuộn tròn ở đầu giường, đưa tay che hai tai lại.
Cô rất nghe lời, quần áo còn lỏng lẻo treo trên người, duy trì bộ dáng bị người khi nhục, cũng không dám mặc lại.
Mông thịt nhẵn nhụi khép sát vào sát vào, là con dao cô vừa mới trộm được từ trên người Vu Ngật.
***
L’espoir: Cầu ánh kim ạ!!