Kẻ Săn Mồi

Chương 6.2: Tiết kiệm một chút sức lực, kẻo lát nữa em sẽ khóc đấy (H)

Editor: L’espoir

*

Bụng dưới của Thẩm Chi đau đến phát run, hết lần này tới lần khác bị kích động, móng tay bấu chặt cánh tay của người đàn ông đang đặt bên cạnh mình, đầu ngẩng lên phát ra răng tàn nhẫn cắn, giữa răng tràn ngập mùi máu tươi khiến người ta sợ hãi.

Vu Ngật đệm một tay sau lưng Thẩm Chi vuốt ve, dung túng hành vi kɧıêυ ҡɧí©ɧ của cô lúc này: “Cơ thể tôi cứng, em cẩn thận không đau răng.”

Đây là câu nói cuối cùng sau đó miệng lưỡi hắn không nhàn rỗi nữa. Ngậm lấy núʍ ѵú sưng lên kia, ngậm một ngụm lớn vào trong gần như muốn ăn vào nửa bầu vυ' của cô, dùng đầu lưỡi nặng nề quét qua vùng thịt mềm vào miệng, hai ngụm đã hút đến mức Thẩm Chi muốn bay hồn.

Vu Ngật ôm người lại đυ., thật sự chỉ nhét vào một cái đầu thì eo bị xoắn đến tê dại, di chuyển khó khăn.

Đột nhiên phản ứng lại đây là huyệt nông, miễn cưỡng ăn hơn phân nửa gậy đã chạm đến đáy, chỉ có thể tiếc nuối kɧoáı ©ảʍ phủ đầu, bỗng chốc vớt người lên, treo trên người mình giống như không có xương, nâng lên ra vào bên trong mấy trăm cái. Mắt thấy cô gái bị người đàn ông mới khai trai đâm dươиɠ ѵậŧ vào sâu bên trong, bụng như muốn đâm thủng, nếu không phải sợ Thẩm Chi khóc quá thảm, cửa cung sắp đâm thủng thì hắn đã đâm thẳng vào trong bụng rồi.

— Cô vẫn khóc lóc khe khẽ, miệng nức nở một tiếng, hạ thể theo đó co rút một trận, hết lần này đến lần khác kẹp chặt Vu Ngật, không biết sống chết hút đến mức hắn làm càng tàn nhẫn.

Hai viên trứng dái nặng trịch ‘bộp’ một tiếng đánh vào phần thịt non đã bị đâm đến đỏ bừng, hắn bóp cổ Thẩm Chi hạ lưu hôn, từng ngụm nước bọt chảy qua, đầu lưỡi hướng vào trong bắt chước động tác đang đυ. huyệt phía dưới mà khuấy đảo, vang lên tiếng nước nhớp nháp khiến người ta vừa mê đắm vừa kháng cự đẩy đi.

“Được rồi… Không thể thao tiếp được nữa… Ôi.”

Không chịu nổi sức nặng như vậy, ngón tay trắng nõn sờ xuống muốn che miệng bướm ngăn cản thế tấn công, hành động này vừa vặn bị Vu Ngật lợi dụng, hai ngón tay không tốn sức lực kiềm chế cằm cô lại, buộc người nọ phải nhìn chằm chằm vào huyệt thịt mình đang bị cắm hết lần này đến lần khác, đang ngậm một đoạn dươиɠ ѵậŧ đỏ tím, nhanh chóng đâm vào trong bụng—

Xương máu trong người đều nóng lên vì hoạt động, nhào nặn bộ ngực mềm, miệng tinh buông lỏng, nóng đến mức Thẩm Chi còn rỉ ra vài giọt nướ© ŧıểυ.

Cánh tay sắt siết chặt lại của cô gái bị rút ra, cô gái mất đi sự chống đỡ, bị chơi đến mức hai mắt thất thần trống rỗng nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.

Cô luôn cảm thấy mình nên chỉ là một con chim, móng vuốt chim mảnh khảnh đứng trên lưng con voi to lớn, thay nó bắt rận ăn côn trùng, cái đuôi dài nhỏ đảo qua mỏ chim nhòn nhọn của cô, cảm nhận được tiếng gọi hoang dã trên thảo nguyên Đông Phi.

Cánh của mi đâu?

Có phải cũng bị bọn đao phủ tàn nhẫn chặt gãy, bị tô son trát phấn bằng những danh từ thật mỹ miều, trở thành hàng hóa bị người ta nắm trong lòng bàn tay chơi đùa?

Thẩm Chi giống như là nhìn tới mê mang, cơ thể trần trụi của cô lún vào trong tấm ga giường tối màu, giữa hai chân hơi mở ra là từng dòng dịch trắng đυ.c tràn ra ngoài.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, còn Vu Ngật thì nhìn cô.

Hắn lại cứng.

***

L’espoir: Cầu ánh kim ạ!!