Lửa Rừng

Chương 67: Logic

Sau khi Lê Ngôn Chi đưa Lê Uẩn trở về liền muốn đưa bà trở về phòng, Lê Uẩn nói: "Lát nữa ta sẽ tự mình trở về phòng, con cứ đi làm việc trước đi.”

Hội nghị lộn xộn bởi vì cô ấy rời đi, ban tổ chức kéo người thay thế lên sân khấu, mọi người không có hứng thú lắng nghe, ở đại hội này mọi người chỉ quan tâm đến Lê Ngôn Chi, cô chính là tâm điểm, đang phát biểu một nửa đột nhiên rời đi, ai cũng cảm thấy kỳ quái.

Đường Vận cũng không ngoại lệ, bà bưng ly rượu vang đứng trong đám người, người bên cạnh nhỏ giọng nói: "Lê tổng đâu?”

"Nói là công ty có việc gấp, đột nhiên bị gọi đi."

"Công ty? Tôi nghe nói, công ty của cô ấy có một vấn đề lớn trong nửa cuối năm nay.”

"Chuyện gì lớn vậy? 480.”

Ai nói lãnh đạo không bát quái, ăn hạt dưa lên còn đáng sợ hơn bất cứ ai, nhất là sự tồn tại của Lê Ngôn Chi, từ lâu đã trở thành tiêu bản tò mò trong lòng bọn họ, tùy tiện kéo ra một góc cũng có thể cho bọn họ thảo luận thật lâu, truyền kỳ thương trường chỉ là dán nhãn dán trên người Lê Ngôn Chi, ai không muốn xé mở xem bên trong là cái gì, thế nhưng cuộc sống riêng tư bí mật có thể so với bí mật quốc gia, đừng nói rình mò một hai, chính là nhãn mác bọn họ cũng không có cách nào xé ra, cho nên đề tài thảo luận vĩnh viễn dừng lại ở công ty của cô, dự án của cô và sự nghiệp của cô.

“Tôi không biết!” Mấy người trẻ tuổi nói xong nhìn về phía Đường Vận, trong đó có một người cười hỏi: "Đường tổng có biết không?”

"Đường tổng khẳng định biết, Đường tổng cùng Lê tổng quan hệ rất tốt."

"Đúng vậy, Đường tổng hẳn là biết."

"Tôi thì biết chuyện gì?" Đường Vận mím một ngụm rượu vang đỏ, giận dữ nhìn mấy người, cười nói: "Mấy tên tiểu quỷ các người, nếu bị ba ngươi biết đến đây là vì nghe bát quái, lúc trở về không có ai dọn dẹp hộ các người đâu.”

Một vòng tròn có phạm vi hoạt động của một vòng tròn, những người trẻ tuổi này tuổi tác tương tự, chuyên ngành đại học cũng giống nhau, bình thường phạm vi hoạt động có tám phần tương tự, muốn không quen biết cũng khó, vừa tốt nghiệp đã bị nhét vào hội thảo xe hơi, chính là để cho bọn họ kết bạn với người mới, có vòng giao tiếp lớn hơn.

Đường Vận cũng không biết rõ lắm về bọn họ, nhưng bà có quan hệ làm ăn với thế hệ ông cha của bọn họ, tự nhiên cùng bọn họ có chút quan hệ.

"Đường tổng sẽ không vô tình như vậy chứ?"

Đường Vận nhìn lướt qua mấy người, còn chưa mở miệng, ánh mắ ngắm nhìn một thân ảnh quen thuộc cách đó không xa, bà gọi lớn: "Kỳ Mạn.”

Kỳ Mạn đang tìm Hà Từ, sau khi nghe được tiếng gọi liền đi tới, híp mắt cười: "Đường tổng.”

"Đi đâu vậy?" Đường Vận nói: "Trong nháy mắt đã không thấy cô đâu.”

Kỳ Mạn đặt tay ở sau gáy, giật giật, nói: "Tôi đi thay băng.”

"Còn đau chứ?"

Kỳ Mạn cười: "Tốt hơn nhiều rồi.”

Đột nhiên xuất hiện một đại mỹ nữ, mấy người trẻ tuổi kia ánh mắt khẽ sáng, không chớp mắt nhìn chằm chằm nàng, Kỳ Mạn trang điểm nhạt nhẽo nhướng mày, một đôi mắt sáng như ánh sao rơi xuống, lấp lánh trong suốt, màu sắc rất đẹp, chóp mũi thanh tú, một nốt ruồi nhỏ rơi vào chóp mũi, thêm vài phần ý vị nói không nên lời, đôi môi mỏng, bôi màu hồng nhạt, khi cười nhạt môi đỏ răng trắng, trong đó có một người đàn ông không nhịn được hỏi: "Đường tổng, đây là ai vậy?”

Người đàn ông bên cạnh anh vỗ gáy anh ta, quan hệ giữa hai người nghiễm nhiên rất tốt, người đàn ông phía sau anh nói: "Cô ấy mà cậu cũng không biết? Là viên ngọc quáy của Cẩm Vinh nâng trên tay, Kỳ tiểu thư.”

“Thì ra cô ấy chính là con gái của Trương tổng vừa tìm về?” Người đàn ông bừng tỉnh: "Đẹp hơn nhiều so với trong ảnh.”

Kỳ Mạn nghe bọn họ khen ngợi cười nhạt, người đàn ông thấy mặt mày thư thái nói: "Không biết Kỳ tiểu thư có thể lưu lại phương thức liên lạc hay không?”

Đường Vận nhìn hắn bật cười với Kỳ Mạn như vậy, lắc đầu, dường như mình không có biện pháp giúp nàng từ chối, Kỳ Mạn do dự hai giây gật đầu: "Được.”

Một tiền lệ đã được đặt ra, những người đàn ông ở gần đó vội chạy đến để nghe tiếng, Lê Ngôn Chi trở về đại sảnh liền nhìn thấy bên cạnh có một vòng đàn ông vây quanh Kỳ Mạn, cô bình tĩnh nhìn vài giây, thần sắc tuy rằng không có quá nhiều biến hóa, nhưng khóe mắt hơi hơi nhếch, nghiêng mặt căng thẳng, cằm mím thẳng, khí thế bản thân cô cũng đủ, một mặt lạnh như vậy, lúc này có loại cảm giác khoảng cách người lạ chớ tiến vào, Lê Uẩn đứng bên cạnh cô theo tầm mắt cô nhìn qua, lại ghé mắt nhìn cô, bà hừ lạnh một tiếng rời đi.

Lê Ngôn Chi hoàn hồn, ánh mắt cô nhìn những người đó đi vào hậu trường, ban tổ chức sớm đã có tin tức của cô đã nghênh đón trước một bước: "Lê tổng.”

Lâu Nhã đi theo bên cạnh Lê Ngôn Chi mở miệng: "Lê tổng vừa mới xử lý xong chuyện của công ty liền chạy tới.”

"Lê tổng vất vả rồi." Mặc dù họ là người tổ chức, Lê Ngôn Chi là đồng tổ chức, nhưng năm nào không phải dựa vào danh tiếng của Lê Ngôn Chi, bọn họ có thể kéo đến tứ phương tài trợ cũng là bởi vì Lê Ngôn Chi, cho nên ban tổ chức đối với việc Lê Ngôn Chi đột nhiên rời khỏi bữa tiệc không những không có oán hận, ngược lại càng ân cần hơn, người dẫn chương trình nói: "Lê tổng cần nghỉ ngơi một lát sao?”

"Không cần." Lê Ngôn Chi nói: "Lát nữa tôi tiếp tục lên sân khấu.”

Cô nói xong nhìn về phía người dẫn chương trình: " Nhưng tôi có một đề nghị nhỏ.”

Người dẫn chương trình và ban tổ chức nhìn nhau, vội vàng nói: "Vâng, hãy nói đi.”

Mười phút sau, Lê Ngôn Chi một lần nữa đứng trên sân khấu, lần này không phải là kiểu phát biểu cá nhân, mà là kiểu phỏng vấn, tương tác với những người khác dưới sân khấu, lý do ban tổ chức đưa ra là cho rằng phương thức giao tiếp như vậy thuận tiện hơn, càng có ý nghĩa, hạng mục mới không người lái này vẫn luôn là hạng mục người mọi người chú ý nhất nhưng cũng ít hiểu rõ nhất, hiện tại có vấn đề là có thể đưa ra, Lê Ngôn Chi tự mình trả lời, cùng bầu không khí sắp uể oải bất động bất đồng, loại hỏi đáp này lập tức thu hút sự chú ý của mọi người ở đây, nguyên nhân đây là "phỏng vấn" của Lê Ngôn Chi!

Hoặc dựa theo khía cạnh này của lái xe không người lái!

Quả thực chính là từ trên trời rơi xuống miếng bánh! Ai thèm cắn mà không chịu mở miệng!

Ngay cả mấy người đàn ông vây quanh Kỳ Mạn cũng chậm rãi di chuyển, di chuyển về phía giữa sân khấu, Kỳ Mạn ngẩng đầu liền nhìn thấy Lê Ngôn Chi ngồi trên sân khấu, đối diện có một người đàn ông, cùng với những người vừa vây quanh nàng, đoán chừng vừa tốt nghiệp đại học, đầu ngắn ngủn, sắc mặt trắng bệch ửng đỏ hưng phấn, đôi mắt kia nhìn Lê Ngôn Như nhìn nữ thần ở xa không thể tiếp cận, Kỳ Mạn thật sợ vấn đề của bọn họ còn chưa hỏi xong liền vui sướиɠ đến mức ngất đi.

Nàng bĩu môi, nâng ly rượu vang đỏ trên bàn lắc lắc, đường Vận bên cạnh nói: "Ngôn Chi thật đúng là được hoan nghênh.”

Bà nói xong nhìn Kỳ Mạn, nhấp một ngụm son môi nói: "Tôi nghe nói trước đó còn có một nghệ sĩ viết ca khúc cho Lê Ngôn Chi.”

Đâu phải là nghệ sĩ, đó là người mới nổi muốn tấn công cô.

Lời bài hát rất hay ——

Kỳ Mạn thu hồi tinh thần, lắc đầu nói: "Lê tổng còn có cơ hội này, quả nhiên rất được hoan nghênh.”

Nàng siết chặt cốc, đầu ngón tay hơi trắng.

Đường Vận cười: "Cô cũng rất hoan nghênh, vừa rồi có nhìn trúng ai không?”

Kỳ Mạn suy nghĩ một lúc lắc đầu: "Không có.”

Nàng vừa dứt lời nghe Đường Vận gọi lớn: "Lê Uẩn?”

Thân thể Kỳ Mạn hơi cứng đờ, bước đi vội vàng, nàng cũng không quên chào hỏi Lê Uẩn, để bà không nói chuyện cũ của mình, tiếng giày cao gót từng bước đến gần, động tác rượu vang đỏ của Kỳ Mạn dần dần chậm chạp, rũ mắt, lông mi dài như cánh dế, đang nhẹ nhàng rung động.

"Đi đâu uống rượu?" Đường Vận nói: "Trên người có mùi rượu.”

Thiếu chút nữa đã quên, còn uống rượu, uống không ít, nếu say hay không say, sau lưng Kỳ Mạn thẳng tắp, thật sợ một giây sau Lê Uẩn nhảy ra nói những điều không nên nói.

"Gặp một người bạn." Lê Uẩn nói xong nhìn về phía Kỳ Mạn, không chút để ý nhìn lướt qua nói: "Đây là ai vậy.”

Kỳ Mạn thở phào nhẹ nhõm.

Đường Vận cười ôn hòa: "Bà thật sự là già rồi, lúc trước cùng nhau ăn cơm, Kỳ Mạn, không nhớ rõ sao?”

Lê Uẩn nhìn chằm chằm Kỳ Mạn nhìn trái phải một lúc lâu, nhìn lòng bàn tay Kỳ Mạn đều đổ mồ hôi cô mới nói một câu: "Không nhớ rõ.”

Đường Vận xua tay: "Thôi thôi, bà đấy, đúng thật là mau quên.”

Kỳ Mạn chậm rãi thở ra, bưng rượu vang đỏ nhấp một ngụm, đè nén cảm giác khẩn trương vừa mới vọt lên, Lê Uẩn và Đường Vận bên cạnh tán gẫu với nhau, hai người hiển nhiên quen biết rất lâu, đề tài trò chuyện tương đối sâu, Kỳ Mạn vô tâm rình mò sự riêng tư của người khác, nàng nhìn về phía bốn phía, bởi vì Lê Ngôn Chi tổ chức hỏi đáp nê đại bộ phận mọi người đều chen qua, mấy gã khổng lồ khác ngồi trên ghế sa lon khác, cũng không có ai đi qua chào hỏi, mà ở phía Lê Ngôn Chi bên kia vây quanh đại số đều là người trẻ tuổi, những người này bình thường coi Lê Ngôn Chi là thần thờ cúng: Bây giờ có thể có phương thức đối đáp với cô, đừng nói là cao hứng, ai nấy đều tranh đứng ở phía trước, hy vọng người tiếp theo sẽ là mình, Kỳ Mạn nhìn thấy tay Lê Ngôn Chi đưa tay về phía trước, làm tư thế mời, mà người lên sân khấu Kỳ Mạn lại quen thuộc hơn, chính là vừa mới hỏi thông tin liên lạc của nàng.

Cô nhíu mày, nhìn về phía Lê Ngôn Chi, trùng hợp ánh mắt Lê Ngôn Chi đảo qua, ánh mắt hai người va chạm, tay Kỳ Mạn cầm ly run lên, dời tầm mắt ra.

Lê Uẩn ngồi sau lưng nàng nhìn thấy một màn này lắc lắc chén rượu vang đỏ, nói với Đường Vận: "Uống một chén?”

Đường Vận đang trả lời tin nhắn, thật ra lần này cô ấy đã mất thời gian đến hội nghị, công ty còn rất nhiều việc gấp mà cô ấy đang bức xúc, trì hoãn một ngày cũng không sao, hôm nay rõ ràng là có chuyện, tin nhắn truyền tới điện thoại không ngừng, bà nói với Lê Uẩn: "Bà với Kỳ tiểu thư uống hai chén trước, tôi đi gọi điện thoại rồi quay lại ngay.”

Bà nói xong nhìn về phía Kỳ Mạn, thái độ ôn hòa nói: "Giúp tôi chiếu cố bà ấy được không?”

Kỳ Mạn gật đầu: "Được.”

Đường Vận đối với nàng cảm kích cười cười, xách túi rời đi, Kỳ Mạn nhìn về phía bóng lưng mảnh khảnh của bà, ánh mắt thâm sâu.

Lê Uẩn không cho Kỳ Mạn bồi, bà tự mình uống hai chén, còn muốn nhân viên phục vụ uống thêm chén, Kỳ Mạn nhớ rõ bà bị cao huyết áp, không khỏi mở miệng: "Phu nhân đừng uống, vẫn là trở về nghỉ ngơi đi.”

Nhân viên phục vụ đi tới, Kỳ Mạn nói: "Phiền toái, cho tôi một ly sữa.”

Lê Uẩn không nói gì cũng không từ chối.

Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, bà chống tay lên má, nghiêm túc nhìn ly rượu vang trước mặt, Kỳ Mạn không rõ bà có say hay không, một lúc lâu sau nàng nói: "Phu nhân, có cần tôi đưa bà về không?”

"Không cần." Lê Uẩn cắn chữ rất rõ ràng, khóe mắt lại phiếm hồng, rất rõ ràng, là dấu hiệu say rượu, Kỳ Mạn muốn trực tiếp đưa bà trở về, lại nghe được bà nói: "Kỳ tiểu thư, bên ngoài trời mưa.”  Kỳ Mạn choạng váng, nàng gật đầu: "À.”

Lê Uẩn ngước mắt lên: "Cô biết bơi không?”

Kỳ Mạn càng cho cho rằng, nàng không theo kịp tiết tấu của Lê Uẩn nhưng vẫn nói thật: "Không.”

Không phải là không biết, chỉ là ghét bơi mà thôi.

Lê Uẩn nghe được không biết trong nháy mắt nhíu mày, bình tĩnh nhìn Kỳ Mạn nói: "Vậy cô có thể đi học không?”

Kỳ Mạn nháy mắt, khó hiểu nói: "Tại sao tôi phải học?”

Lê Uẩn thẳng thắn nói: "Bởi vì ta lớn tuổi, học không được.”

Kỳ Mạn: ...

Bởi vì bà ấy lớn tuổi và không biết bơi, vì vậy bảo nàng đi học?

Kỳ Mạn á khẩu không nói nên lời, nàng ngẩng đầu nhìn Lê Ngôn Chi đang tiếp nhận phỏng vấn, trong đầu nhảy ra một câu —— logic của nhà họ Lê thật là tuyệt vời, quá trâu bò!!!