Lửa Rừng

Chương 66: Cứu ai

Kỳ Mạn nhận thấy có gì đó không thích hợp, sau đó bỏ chạy mất tích trước. Nàng vội vàng trước khi Lê Ngôn Chi và Lê Uẩn không kịp phản ứng lại, bỏ lại một câu tôi đi trước liền xông về phía taxi, Lê Uẩn lớn tuổi, lại bị cao huyết áp, vừa rồi một trận giày vò như vậy hoàn toàn không theo kịp bước chân của nàng, cho nên chịu thua, bà có chút bất đắc dĩ nhìn Kỳ Mạn ngồi trên taxi, mím môi không nói.

Lê Ngôn Chi đưa ánh mắt cho vệ sĩ bên cạnh, vệ sĩ thầm nghĩ, mấy người lặng lẽ đuổi theo xe Kỳ Mạn, bảo vệ nàng trở về.

Thư ký Lâu lái xe tới liền nhìn thấy Lê Ngôn Chi và Lê Uẩn đứng cùng một chỗ, không thấy bóng dáng Kỳ Mạn đâu, cô kinh ngạc nói: "Kỳ tiểu thư đâu?”

Lê Ngôn Chi liếc mắt nhìn cô, ánh mắt sắc bén bén nhọn, thần sắc nghiêm túc, tâm tình cô vốn không tốt, hiện tại lại càng cực kém, Lâu Nhã đối diện với ánh mắt của cô, đáy lòng thầm phát ra tiếng rơi lộp bộp, sau lưng đổ mồ hôi, cô nuốt nước miếng còn chưa kịp chuyển đề tài Lê Ngôn Chi thản nhiên nói: "Kỳ tiểu thư trở về trước.”

Cô nói xong quay đầu: "Dì ơi, lên xe đi”

Lê Uẩn nhìn bốn phía, chiếc taxi duy nhất đã đưa Kỳ Mạn rời đi, bà chỉ có thể cùng Lê Ngôn Chi lên xe.

Vẫn rất không vui, rượu làm khuếch đại tất cả cảm xúc, làm cho vẻ mặt Lê Uẩn không vui càng thêm rõ ràng, sau khi lên xe Lê Ngôn Chi buông vách ngăn xuống, ghế trước sau hoàn toàn bị ngăn cách, nghiễm nhiên như hai thế giới. Cô và Lê Uẩn đều rất trầm mặc, thật lâu sau, Lê Ngôn Chi nói: "Dì, vì sao dì lại tới nơi này?”

Một câu hỏi nhưng giống như câu chất vấn, Lê Ngôn Chi không phải Kỳ Mạn, còn cần phải suy nghĩ một chút, khi nhìn thấy dấu hiệu bản đồ mà Lâu Nhã đưa ra liền biết Lê Uẩn muốn làm cái gì, cô lập tức bỏ hội nghị đang diễn ra dở dang chạy tới ngay lập tức, sợ Kỳ Mạn có gì bất trắc, cũng may, không xuất hiện "tai nạn" mà cô nghĩ tới.

Sắc mặt Lê Uẩn hơi lạnh, sau khi lên xe, điều hòa trong xe giảm bớt nhiệt độ cao liên tục bên ngoài, điều này cũng khiến bà bình tĩnh lại rất nhiều, nhưng vẫn không đáp lời, vẫn im lặng.

Lê Ngôn Chi bất đắc dĩ nói: "Dì.”

Lê Uẩn cái gì cũng tốt, nhưng thỉnh thoảng lại tính tình nghịch ngợm, nhiều năm như vậy, cô lớn lên dưới sự che chở của Lê Uẩn, kỳ thực là bà vẫn luôn che trở cho Lê Ngôn Chi, cho nên tính cách của Lê Uẩn, có chút tùy ý, tùy hứng.

Bình thường thì không sao, một khi khoan sừng trâu, liền rất khiến người ta đau đầu.

Lê Ngôn Chi khẽ ấn đầu, phun ra luồng khí lạnh, thổi tan sự oi bức trong cơ thể cô, cô nhẫn nại hô: "Dì.”

Lê Uẩn không lạnh không nhạt nói: "Không cần gọi ta, nếu không coi ta là dì của con, lát nữa ta sẽ trở về thu thập đồ đạc, chúng ta..."

"Dì." Giọng nói Lê Ngôn Chi hơi thấp, lộ ra sự yếu đuối không rõ ràng, cô rũ mắt, nhẹ nhàng thở dài nói: "Chúng ta có thể nói chuyện nghiêm túc không?”

Cuộc nói chuyện này hẳn là có thể tiến hành trước khi xem mắt, nhưng khi đó cô bận rộn bố trí cùng Lê Tiến, bận rộn chuyện công ty, thiếu kỹ năng, đợi đến khi hết thảy bố cục thỏa đáng, Kỳ Mạn lại liên lụy vào, cô không thể không thay đổi kế hoạch, mà đối với Lê Uẩn, cô thừa nhận rằng cô đã trì hoãn, kéo dài đến sau sinh nhật, kéo dài đến khi sự tình thành định cục, cho nên Lê Uẩn tức giận, là nên làm.

"Nói chuyện?" Lê Uẩn quay đầu, đèn nội thất trong xe màu vàng ấm áp, sắc mặt của Lê Ngôn Chi bên cạnh chụp vô cùng rõ ràng rõ ràng sáng sủa, khuôn mặt này bà nhìn từ lúc còn là một tiểu cô nương non nớt, đến bây giờ sắc mặt tươi sáng, bà dành nửa đời tâm huyết ở trên người Lê Ngôn Chi, đơn giản chính là hy vọng cô có thể tốt hơn, có thể đem Vinh Thiên vững vàng nắm trên tay.

Sau khi anh trai và chị dâu bà rời đi, Lê Ngôn Chi trưởng thành chính là trách nhiệm cả đời của bà, di ngôn của hai người kia cũng thành gách trói buộc bà, bà đem chính mình khóa chặt ở bên trong, cho đến khi bị Lê Ngôn Chi thuyết phục.

Lê Uẩn có chút choáng váng, cao huyết áp cộng thêm rượu mạnh, vừa rồi lại chạy nhanh, hiện tại thể lực của bà không chống đỡ nổi, chỉ có thể tựa vào bên cạnh ghế ngồi.

"Con muốn nói về cái gì?" Ngữ khí Lê Uẩn rất nhẹ, mang theo chút cảm giác mất mát, giống như lưỡi đao trực tiếp cắm vào chỗ mềm mại nhất trong lòng Lê Ngôn Chi, đau đến sắc mặt cô trong nháy mắt liền trắng bệch, làm nổi bật khóe mắt đỏ càng sâu.

"Chuyện của con và Mạn Mạn, con không phải cố ý gạt dì."

"Không phải là cố ý?" Lê Uẩn dựa về phía sau, ngẩng đầu nhìn đèn lên nóc xe, ánh sáng trước mắt không tụ lại, từng vòng từng vòng choáng váng tản ra, khi bà nhíu mày nếp nhăn phác họa ra, mặc dù có trang điểm đậm, nhưng cũng có thể nhìn ra.

Bà ấy không còn trẻ nữa.

Lê Ngôn Chi nhìn tóc mai bà lại có thêm mấy sợi tóc bạc, lúc trước không có, nhưng mà sau thời gian một ngày, Lê Uẩn tựa như già nua rất nhiều.

Lê Ngôn Chi đau lòng cầm tay bà, áy náy nói: "Dì.”

Giọng nói của cô hơi nghẹn ngào, nghe thấy tiếng cô gọi thì mũi Lê Uẩn chua xót, nhiều năm rồi bà không còn nhìn thấy Lê Ngôn Chi đã mất bình tĩnh, bà tưởng mình bảo vệ tốt cho Lê Ngôn Chi rất tốt, kỳ thật đang tự lừa mình dối người, Lê Ngôn Chi của bà đã sớm có cuộc sống của mình, chỉ là bà không biết.

Bà cho rằng đây vẫn là cháu gái cần mình yêu thương, vẫn là hạt gioongd non nớt cần bà bảo vệ che chở, kì thực quay đầu lại nhìn, Lê Ngôn Chi đã sớm mọc thành một cây đại thụ che trời, đứng ở đỉnh kim tự tháp.

Lần đầu tiên bà phát hiện ra rằng đứa trẻ đã vô tình lớn lên.

Lê Uẩn chống cùi chỏ bên cửa sổ xe, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thần sắc bà cô đơn, lần này tới Giang Bình, bà muốn Lê Ngôn Chi tiếp nhận kế hoạch kết hôn giả của mình, lại không nghĩ tới sẽ phát hiện ra chuyện ra, còn phát sinh ra nhiều chuyện như vậy, kỳ ngộ thật kỳ diệu, mười năm rồi, bà không phát hiện ra nhưng hôm nay đều biết hết toàn bộ.

"Vì sao lúc trước không nói cho ta biết?" Trong lúc nhất thời, Lê Uẩn không biết là thái độ tức giận, hay là định hướng của bà, hoặc là cô vì một người phụ nữ mà từ bỏ tài sản thừa kế.

Lê Ngôn Chi ngồi bên cạnh bà, rũ mắt nói: "Sợ dì không chấp nhận được.”

Điều này một mặt là cô không muốn vạch trần Kỳ Mạn, an toàn của bản thân cũng không được đảm bảo, cô không dám lấy Kỳ Mạn ra đùa giỡn.

Một chút cũng không dám.

Lê Uẩn quay đầu nhìn cô, ánh mắt bình tĩnh, mở môi nói: "Con không muốn cô ta bị liên lụy?”

Lê Ngôn Chi im lặng, Lê Uẩn có chút tuyệt vọng nói: "Con thích cô ta?”

Buổi sáng tưởng rằng chỉ là một cuộc diễm ngộ, đọc tư liệu mới biết thì ra là Kỳ Mạn trăm phương ngàn kế, hiện tại biểu tình của Lê Ngôn Chi nói cho bà biết, là lưỡng tình tương duyệt.

Thật mỉa mai.

Lê Uẩn không nhịn được hỏi: "Thích bao nhiêu?”

Khóe môi Lê Ngôn Chi khẽ nhúc nhích, Lê Uẩn giơ tay lên: "Quên đi, dì đừng nói nữa.”

Tình cảm mười năm sâu đậm bao nhiêu, bà sợ đáp án của Lê Ngôn Chi khiến chính mình không thể tiếp nhận được.

Lê Uẩn hòa hoãn cảm xúc nói: "Còn Vinh Thiên con định làm sao bây giờ?”

Lê Ngôn Chi quay đầu, trang điểm cũng đậm, đoán chừng là vì che dấu vết bị Lê Uẩn đánh lúc trước, cho nên có vẻ mặt trắng hơn, cánh môi cũng không có huyết sắc gì, cả người thoạt nhìn không khỏe mạnh, cô suy nghĩ vài giây nói: "Dì, Vinh Thiên con sẽ không buông tay, dì cho con thêm hai năm nữa được không?”

Vốn kế hoạch của cô là nửa cuối năm toàn bộ thu dây, phần cổ phần trên tay Lê Tuệcô cũng không cần lấy trở về, nhưng không cản trở quyền quyết định của cô trong công ty, bởi vì sau khi kết nối, cô chính là cổ đông lớn nhất của Vinh Thiên, nhưng trong kế hoạch có thêm một Kỳ Mạn, cô không thể không thay đổi, thời gian cũng từ nửa cuối năm, gia hạn đến hai năm sau.

Lê Uẩn hỏi ngược lại: "Hai năm? Nói đi, ta có thể cho con hai năm, Lê Tuệ sẽ cho con hai năm sao?”

Sinh nhật cô vừa qua, Lê Tuệ khẳng định sẽ động thủ, bà ấy đã chờ cơ hội này nhiều năm như vậy, làm sao còn có thể cho Lê Ngôn Chi thời gian.

"Bọn họ cho hay không không quan trọng, quan trọng là dì, dì, con hy vọng dì ủng hộ con." Lê Ngôn Chi ngẩng đầu, ánh mắt trong suốt, ánh sáng ấm áp dịu dàng chiếu lên người cô thành một vầng sáng, cùng tự tin ở bên ngoài chắc chắn bất đồng, hiện tại cô có chút yếu ớt, tựa như tìm chỗ dựa cuối cùng, có thể làm chỗ dựa cho cô tiếp tục chống đỡ bước đi, Lê Uẩn đối diện với đôi mắt này của cô há miệng muốn nói lại thôi.

Lê Ngôn Chi mãnh liệt nói: "Dì ơi, dì là người thân duy nhất của con.”

Lê Uẩn bị cô nói một câu chặn lại, nhất thời trầm mặc, đầu óc mơ màng, bà lớn tiếng nói: “Nói đi.”

"Những người khác nhìn con thế nào con cũng không sao cả, con chỉ hy vọng dì không cần vì chuyện của con mà thương tâm khổ sở nữa."

Lê Ngôn Chi thần sắc kiên định nói: "Con đáp ứng dì, Vinh Thiên con nhất định sẽ vững vàng bảo vệ, tuyệt đối sẽ không buông tay, dì cũng đáp ứng con, sau này không cần cho con xem mắt nữa, không cần nhắc tới đề tài kết hôn nữa được không?”

Lê Uẩn phục hồi tinh thần lại: "Nói đi nói lại, không phải là bởi vì Kỳ Mạn sao?”

Lê Ngôn Chi phản bác: "Không liên quan gì đến cô ấy.”

"Không liên quan?" Lê Uẩn trở tay nắm lấy tay Lê Ngôn Chi, hai mắt nhìn thẳng cô, thần sắc nghiêm túc nói: "Nói đi, dì hỏi con một vấn đề, nếu như không có Kỳ Mạn, con có đồng ý cho ta sắp xếp kết hôn giả hay không?”

Lê Ngôn Chi mím môi.

Kết hôn giả là biện pháp đơn giản nhất, trực tiếp nhất, không lo lắng về cổ phần, nếu không có Kỳ Mạn, còn phải chờ Lê Uẩn sắp xếp sao?

Lê Uẩn nói: "Con không cần lo lắng ta sẽ đối với cô ta như thế nào, con nói cho ta biết con có muốn hay không.”

Lòng bàn tay Lê NgônChi đổ mồ hôi, Lê Uẩn cầm tay của cô liền cảm nhận được, bà rũ mắt nhìn thấy tay Lê Ngôn Chi, bên tai nghe được giọng nói Lê NgônChi hơi thấp: "Có.”

Lê Uẩn chậm rãi gật đầu, buông tay cô ra.

Quả nhiên.

Nói rằng cô thích người phụ nữ đó.

Thích đến nỗi có thể từ bỏ cổ phần trong tầm tay.

Chính bà ngay từ đầu đã đánh giá thấp tình cảm của Ngôn Chi dành cho Kỳ Mạn.

Hạt mưa văng vẳng ngoài cửa kính xe, tí tách tí tách, trong phút chốc biến thành một trận mưa như trút nước, đập thẳng vào cửa sổ, Lê Uẩn vốn có chút choáng váng, hiện tại càng cảm thấy phiền não, bà càng nghĩ càng tức ngực, sắp đến khách sạn bà nhịn không được hỏi: "Bây giờ con còn thích cô ta không?”

Nếu đã nói chuyện, Lê Ngôn Chi cũng không muốn giấu diếm, cô ngồi yên bên cạnh Lê Uẩn, vài giây sau cúi đầu: "Vâng.”

Một chữ ngắn gọn, dứt khoát lưu loát, quấy rầy Lê Uẩn càng khó chịu, bà mở môi: "Đúng là vô dụng, đừng quên, hai người hiện tại đã chia tay.”

Lê Ngôn Chi nghe tiếng mưa bên ngoài thanh thúy, như trước kia Kỳ Mạn nói chuyện, trong trẻo như ngọc bội rơi trên đĩa ngọc, cô nghiêng đầu nghiêng mắt nhìn Lê Uẩn, bình tĩnh nói: "Dì, chia tay là chia tay, thích vẫn là thích.”

Không ai quy định rằng bạn không được thích người đó sau khi chia tay.

Cho dù có người quy định thì cũng không liên quan gì đến cô.

Lê Uẩn nghe ra ý tứ tiềm ẩn, bà hít sâu một hơi, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa càng lúc càng lớn, một lúc sau trên lề đường xuất hiện vũng nước cạn, khi ô tô chạy tới văng nước tung tóe, Lê Uẩn nhìn chằm chằm những vũng nước kia, đầu óc mơ màng say đang suy nghĩ một vấn đề, vài giây sau nàng quay đầu nhìn Lê Ngôn Chi, lên tiếng: "Ngôn Chi.”

Lê Ngôn Chi nhấc mí mắt lên, đáp: "Vâng?”

Lê Uẩn nhíu mày nói, "Nếu có một ngày ta và Kỳ Mạn đồng thời rơi xuống nước, con sẽ cứu ai trước?”

Lê Ngôn Chi: ...

Đầu đau quá.