Lê Uẩn lần này say rượu, say hai ngày liền không ăn không uống không ra khỏi phòng, Lê Ngôn Chi gõ cửa không biết bao nhiêu lần, Lê Uẩn đều sẽ mở, nhưng mỗi lần sau khi vào cửa Lê Uẩn chỉ biết tự lo chuyện của mình, căn bản không để ý tới Lê Ngôn Chi, hoàn toàn coi cô là người trong suốt, căn bệnh đau đầu của Lê Ngôn Chi cũng không thể khá hơn, đêm đầu tiên ngủ cùng với Kỳ Mạn mới có thể ngủ yên, mấy ngày sau qua rất kém cỏi, sắc mặt không tốt hơn Lê Uẩn bao nhiêu.
Cô giương mắt nhìn Lê Uẩn bận rộn trước mặt, bất đắc dĩ gọi nhỏ: "Dì à.”
Tôi nghĩ rằng thái độ của bà đã dịu đi sau ngày hôm đó, không ngờ chỉ là chưa lên men, bây giờ bà ấy đã bắt đầu có phản ứng.
Lê Uẩn đang pha cà phê, bà cũng không thích uống, sau khi pha xong liền đổ đi, chu kỳ lại bắt đầu, Lê Ngôn Chi nhìn chằm chằm máy pha cà phê trước mặt bà nhìn không được đi qua, đứng bên cạnh Lê Uẩn, sắc mặt khẽ trắng bệch nói: "Dì, dì không cần như vậy, được không?”
Sau khi trưởng thành, Lê Ngôn Chi rất ít khi biểu hiện ra sự yếu đuối của mình, bởi vì cô không thể, Lê Uẩn muốn nhìn thấy mặt tốt nhất của cô, công ty cần một lãnh đạo trưởng thành, về phần những người nhìn chằm chằm vào cổ phần của cô, càng không thể để cho bọn họ nhận thấy điểm yếu, cho nên Lê Ngôn Chi đã rất lâu không yếu đuối nói với một người như vậy, dì không cần như vậy, được không?
Lê Uẩn tự nhiên cũng chưa từng nghe qua, nhiều năm rồi.
Bà bị xúc động, bàn tay bận rộn dừng lại, nhẹ giọng nói: "Nói đi, con để cho dì chậm lại một chút.”
Ngay từ đầu, cô không có ý định phá bỏ sự thật của sự việc, đến khi điều tra sự thật phía sau Kỳ Mạn, đến hiểu được phương hướng tình cảm của Lê Ngôn Chi, chỉ trong một ngày ngắn ngủi, bà bị ép thừa nhận quá nhiều, niềm tin kiên trì thật lâu ầm ầm sụp đổ. Càng đừng nói sau khi say rượu còn hỏi những vấn đề bây giờ nghĩ đến đều xấu hổ, Lê Uẩn trước kia nghĩ, bà lớn tuổi như vậy, sóng gió gì chưa từng thấy qua, nhưng một đợt sóng này của Lê Ngôn Chi đánh bà trở tay không kịp, thật sự khiến bà mơ hồ.
Bà ấy cần thời gian để suy nghĩ về điều đó.
Lê Ngôn Chi đứng bên cạnh bà, đưa tay cầm lấy ly, đem cà phê đã pha ra, mùi thơm bốn phía, trong không khí tràn đầy mùi cà phê nồng đậm, cô rũ mắt đưa ly cho Lê Uẩn, thái độ ôn hòa nói: "Dì, dì muốn chậm như thế nào cũng được, nhưng không nên tổn thương thân thể.”
Lê Uẩn nhìn về phía cái ly trên tay cô, một tách cà phê nồng đậm, mùi thơm xông vào mũi, bà không đưa tay nhận lấy, chỉ nói: "Ta còn chưa ngu xuẩn đến mức làm tổn thương chính mình, chỉ là gần đây không có khẩu vị gì cả.”
Lê Ngôn Chi nghe bà nói như vậy có chút không còn cách nào khác, bắt đầu từ sáng hôm qua, không ăn không uống không trả lời, còn nói không thương tổn chính mình, Lê Uẩn có đôi khi bướng bỉnh, sợ là so với trẻ con còn cố chấp hơn.
Nhưng bây giờ rốt cục bà cũng chịu mở miệng, trái tim treo lơ lửng của Lê Ngôn Chi đặt trở lại, chỉ cần nguyện ý mở miệng, chính là dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp. Cô trả lời: "Vậy con bảo Lâu thư ký chuẩn bị cho dì một ít cháo gà, chờ đến lúc lên máy bay, bụng đói sẽ rất khó chịu.”
Lê Uẩn giương mắt nhìn cô, bà lắc đầu: "Không cần.”
Lê Ngôn Chi buông ly xuống nói với bà: "Vậy đến lúc đó máy bay con sẽ cùng dì ăn.”
Lê Uẩn nhíu mày: "Vé đã đặt xong chưa?”
Lê Ngôn Chi gật đầu: "Đã sắp xếp xong hết rồi.”
"Đổi lại đi." Lê Uẩn không cần suy nghĩ nói: "Ta muốn cùng một khoang với dì Đường, ta có việc muốn cùng bà ấy nói chuyện.”
Dì Đường.
Ánh mắt Lê Ngôn Chi hơi trầm xuống, nàng hô: "Dì.”
Chuông cửa vang lên, Lê Uẩn đi ngang qua bên cạnh cô, mở cửa ra, bên ngoài là Đường Vận đứng đó, thật sự là nói tào tháo, tào tháo liền đến.
Lê Ngôn Chi cúi đầu nói: "Dì Đường.”
Đường Vận nhìn thấy cô có chút kinh ngạc: "Cái gì?”
"Sao con lại ở đây, sao không đi ăn cơm?"
Lê Ngôn Chi lắc đầu: "Còn chưa, hai ngày nay dì con nói khẩu vị không tốt, con tới xem một chút.”
"Không phải đâu." Đường Vận một thân sườn xám khí chất ôn nhuyễn, cười rộ lên làm khóe mắt nâng lên, thần sắc bà tự nhiên nói: "Nói là hai ngày trước uống nhiều cái gì cũng không ăn được, hôm nay ta mượn phòng bếp khách sạn nấu cháo đưa tới cho bà ấy, không biết con ở đây.”
"Người ta ở cái tuổi như vậy mà vẫn bắt chước người khác để say xỉn, làm hại bản thân."
Lê Uẩn liếc mắt nhìn Lê Ngôn Chi, không nói gì.
Đường Vận đưa hộp giữ ấm qua: "Đây là cháo nấu cho bà, ăn xong nghỉ ngơi một chút đi.”
Lê Uẩn nhận lấy rồi gật đầu.
Sắc mặt Lê Ngôn Chi hòa hoãn, mặt mày giãn ra, cô nhìn về phía Đường Vận, thấp giọng nói: "Cám ơn dì Đường.”
Đường Vận trừng mắt nhìn cô một cái, tức giận nói: "Với ta còn phải khách sáo như vậy?”
Lê Ngôn Chi bật cười.
Hai người còn muốn đi tham gia bữa tiệc, Lê Ngôn Chi cùng Lê Uẩn lại dặn dò vài câu liền cùng Đường Vận rời đi, nhìn bóng lưng hai người cùng nhau đi ra ngoài Lê Uẩn buông hộp giữ nhiệt trên tay xuống, bà dựa vào ghế sa lon, tiện tay kéo một cái gối ôm, mặt kề gối ôm, mềm nhũn.
Bà không nói cho Lê Ngôn Chi biết, hai ngày nay bà ăn không ngon không ngủ được còn có một nguyên nhân khác.
Chỉ cần nhắm mắt lại là có thể nhìn thấy một cảnh tượng, Kỳ Mạn đứng ở phía sau cửa phòng, bà đứng bên cạnh cửa, không biết từ đâu vọt tới một tên điên, mở cửa bắn đến chỗ Kỳ Mạn một phát súng, không chút do dự chắn ở phía trước, máu tươi tùy ý phun vào mặt bà, làm cho bà trong nháy mắt tỉnh lại.
Cho đến bây giờ, cũng không thể ngủ ngon được.
Một màn này giống như dấu ấn, khắc sâu trong tâm trí bà, không thể xua đi được, vừa nhắm mắt lại là có thể liên tưởng đến.
Máu ấm áp bắn tung tóe khuôn mặt bà, nhuộm đỏ đôi mắt của bà, vì vậy bà không thấy ai là người đang bắn.
Lê Uẩn không thể nói tại sao mình lại có giấc mơ này, bà chỉ cảm thấy giấc mộng này, có lẽ đang báo trước cái gì đó.
Loại báo hiệu này làm cho bà đặc biệt sợ hãi, căn bản không yên tâm nghĩ tới quan hệ giữa Kỳ Mạn và Lê Ngôn Chi.
Bà hít sâu một hơi, nhìn về phía tách cà phê và một cái hộp giữ ấm trên bàn trà, Lê Uẩn nghĩ vài giây vẫn là bưng cà phê nhấp một ngụm, giống như hương vị trong trí nhớ.
Chết vì đau khổ.
Bà đặt cà phê sang một bên, mở hộp cách nhiệt và húp cháo, mùi thơm khó giải thích của cháo thoang thoảng trong phòng, bao trùm lên hương vị đậm đà của cà phê nguyên bản.
Mùi hương thoang thoảng từ khung cửa sổ hé mở, hòa cùng tiếng cười nói vui vẻ ở tầng dưới, Lê Ngôn Chi ngồi ở bàn trong vùng, xung quanh là mấy ông chủ thân phận tương đương, một tấm bình phong hoàn toàn che khuất tầm mắt bên ngoài, làm cho người ta nhìn không thấy bên trong.
"Muốn đi mời rượu sao?"
"Vẫn là không đi."
Hai người bên cạnh Kỳ Mạn xì xào bàn tán, làm sao nghe được tiếng nói chuyện của bọn họ hỏi Kỳ Mạn: "Chị ơi, chúng ta có đi không?”
"Không đi." Kỳ Mạn gắp khoai tây sợi, chua chua cay cay, rất ngon miệng, nàng nghe Hà Từ nói: "Không đi cũng không sao, lần này chúng ta thu hoạch không nhỏ.”
Thành công chiếm được vài hạng mục, còn có rất nhiều biểu hiện nguyện ý hợp tác, có hai người là Hà Từ đi cùng Kỳ Mạn nói chuyện, đừng nói đến cảm giác thành tựu, đó là gấp bội.
Kỳ Mạn chậm rãi nhai thức ăn, không phản bác, chuyến này tới đại hội cũng không thiệt thòi, tuy rằng không học được nhiều, nhưng quan hệ giữa các cá nhân mở rộng rất nhanh, Kỳ Mạn nhớ rõ trước kia trong sách đã xem qua lý thuyết không gian sáu độ, tức là quen biết sáu người, chẳng khác nào quen biết cả thế giới. Bắt đầu từ khi nàng đến Cẩm Vinh, đã làm việc giữa ngành này, lại thiếu một cơ hội, mà bây giờ, đại hội này đem "sáu người" đưa đến bên cạnh nàng, cho phép nàng ấy nhanh chóng kết nối với ngành công nghiệp này.
Không trách mỗi người đều chen lấn muốn tham gia đại hội như vậy, có thể lãng phí ít thời gian vài năm.
Sau khi ăn xong, nàng nói, "Hành lý đã được đóng gói chưa?”
"Thu thập xong rồi." Hà Từ nghiêng đầu nhìn nàng, vẻ mặt cười: "Chị, chị nói chúng ta trở về Trương Linh biết chúng ta ký mấy hạng mục này, có thể tức điên hay không?”
Lần này đến đại hội Trương Linh liền tức điên rồi, cô ta lấy được dự án dự phòng 480 kia còn chưa bắt đầu thực hiện, cho nên người của công ty chỉ biết cô ta ký một danh sách lớn, nhưng không biết cụ thể là cái gì, nửa tháng qua, mọi người trong công ty đều cảm thấy cô ta nhất định là giả, ký danh sách lớn, công ty như thế nào không có phản ứng, nhưng cô không có cách nào phản bác, mỗi lần đi họp đều tức giận, vốn tưởng rằng đại hội lần này cô ta có thể tới nói chuyện một số hạng mục trở về để chặn miệng những người đó, ai biết Trương Xuân Sơn lại bảo Kỳ Mạn đi thay.
Côta chắc chắn đã phát điên, chỉ là Kỳ Mạn cảm thấy, sự điên cuồng của cô ấy không phải vì nàng đã ký một vài dự án, mà là cô ta không thể tới thăm Lê Ngôn Chi.
Đó là thần tượng trong mơ của cô ta cơ mà.
Nghĩ đến đây nàng giương mắt nhìn bàn của Lê Ngôn Chi, bị bình phong ngăn trở, chỉ có thể từ trong khe tròn trống rỗng nhìn thấy Lê Ngôn Chi đang bị người ta mời rượu nhưng cô không uống, xua tay cự tuyệt, thần sắc lãnh đạm hờ hững, cách xa như vậy Kỳ Mạn đều có thể nhận ra cảm giác xa cách đập vào mặt.
Bên trong và bên ngoài bình phong như hai thế giới.
Khi Kỳ Mạn liếc mắt nhìn Lê Ngôn Chvừa vặn nhìn qua, ánh mắt cô bình tĩnh dừng lại trên người Kỳ Mạn, giống như cô, tầm mắt của cả phòng ăn hơn phân nửa đàn ông đều dính lên người Kỳ Mạn, thỉnh thoảng có người tới chào hỏi Kỳ Mạn, một đôi tay cứ như vậy duỗi tới, Kỳ Mạn cự tuyệt không được, chỉ đành bắt tay bọn họ nói cười, bên cạnh nàng, Hà Từ nói: "Chị ơi, chị nhìn mặt em đây này.”
Kỳ Mạn quét tới mặt cô: "Sao vậy?”
Hà Từ khoa trương nói: "Đông cứng hết cả rồi!”
Kỳ Mạn bị chọc cười, vươn tay nhéo nhéohai má Hà Từ, Hà Từ oa oa kêu, cách xa như vậy tựa hồ nghe được thanh âm náo nhiệt của hai người.
Hô hấp hơi cứng lại, khóe mắt căng thẳng, cằm căng thẳng, Lê Ngôn Chi nắm chặt chén, lắc lư hai cái, nhấp một ngụm, vào cổ họng cay cay, hóa thành hơi ngọt, tưới vào ngọn lửa trong lòng.
Càng cháy, càng thịnh vượng.
Cô chớp mắt và nhìn về phía nơi khác.
Bữa tiệc kết thúc, ban tổ chức phát quà lưu niệm cho mọi người, là một người mẫu ô tô không người lái trong một chiếc túi màu xanh nhạt, Kỳ Mạn cầm lấy rồi thuận tiện đi vệ sinh một chuyến, lúc vào phòng nàng nghe thấy bên ngoài có tiếng giày cao gót giẫm lên đá cẩm thạch, không nghĩ kỹ, nàng ấn xuống bồn cầu bơm nước, sau khi ra ngoài ngược lại sững sờ vài giây.
“Lê tổng?”
Bên ngoài chính là Lê Ngôn Chi chứ không phải ai khác, Lê Ngôn Chi xuyên qua gương nhìn nàng một cái, thanh âm hơi thấp: "Ừ.”
Thần sắc không dao động, Kỳ Mạn cũng thức thời, từ bên cạnh cô rửa tay xong đi ra ngoài, vừa đi tới cửa đã bị gọi lại: "Kỳ tiểu thư.”
Kỳ Mạn quay đầu, nhìn thấy Lê Ngôn Chi xách một cái túi màu xanh lam: "Đồ của cô quên lấy.”
Là món quà kỷ niệm mà ban tổ chức vừa phát, Kỳ Mạn gật đầu nhận lấy: "Cảm ơn——"
Một chữ cảm ơn khác còn chưa nói ra Kỳ Mạn đã cảm thấy không thích hợp, cái túi màu xanh kia rất nhẹ, một mẫu xe có thể nặng bao nhiêu, nhưng cái túi này nặng trịch, nàng nhíu mày, vừa định nhìn bên trong có cái gì liền nghe thấy phía sau có tiếng nói truyền tới: "Lê tổng, Cố tổng đang chờ ngài.”
Đó là Lâu Nhã.
Tim Kỳ Mạn đập thình thịch, theo bản năng khép túi lại, chờ Lê Ngôn Chi và Lâu Nhã rời đi, nàng cũng như không có việc gì xảy ra từ cửa phòng vệ sinh rời đi, sau khi lên thang máy nàng nhìn chằm chằm vào cái túi trên tay, buồn bực tự hỏi Lê Ngôn Chi để cái gì ở bên trong.
Nặng như vậy, không phải là vàng chứ?
Nhưng Lê Ngôn Chi đưa vàng cho nàng làm gì?
Chẳng lẽ đêm đó mình cho cô hai trăm làm kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến cô, cho nên ném tới nhiều vàng như vậy biểu hiện cô ấy rất hào phóng?
Cũng không phải là không thể.
Sau khi vào cửa, Kỳ Mạn ôm ý niệm sắp bị vàng làm chói mắt, sau đó nhìn thấy bên trong —— một gói khăn ướt, hai gói khăn ướt, ba gói khăn ướt, bốn gói khăn ướt, năm gói khăn ướt, dưới khăn ướt, còn đè hai chai nước khoáng, mà nguyên bản mẫu xe của nàng, đã biến mất.
Kỳ Mạn tay trái cầm khăn ướt, tay phải xách nước khoáng, có chút choáng váng.