Lạc Thanh Liên quét mắt nhìn Mục Hạ Vũ, lắc đầu nói: “Đàn chị Mục, nếu cô muốn hỏi chuyện về dung mạo, tôi chỉ có thể nói với cô là không thể cứu được, cô nên uống nhiều trà táo đỏ, hạt kỷ tử và nấm tuyết hạt sen, lại qua mười năm nữa có thể khôi phục bình thường, trừ cái này ra, không còn biện pháp nào khác.”
Đôi mắt Mục Hạ Vũ đột nhiên lóe lên ánh sáng, bắt lấy tay Lạc Thanh Liên nói: “Cậu biết, cậu chắc chắn có cách đúng không? Cậu mau nói cho tôi biết, cậu muốn tôi làm gì tôi cũng đều có thể!”
Một tiếng rống này đưa tới không ít ánh nhìn chăm chú của mọi người xung quanh.
Lý Gia Niên vội vàng kéo Mục Hạ Vũ ra, nói: “Trước mặt mọi người, đừng lôi lôi kéo kéo, sẽ khiến cho thanh danh của Lạc Lạc không tốt, cậu ấy là hoa đã có chủ, muốn tuân thủ phu đạo.”
Lạc Thanh Liên gật đầu, nhanh chóng trốn ra phía sau Lý Gia Niên, nói: “Không sai, tôi muốn thủ thân như ngọc, không thể cùng con gái lôi lôi kéo kéo.”
Trên người Mục Hạ Vũ này mùi hôi nồng nặc, vừa rồi đột nhiên xông lại đây, suýt nữa làm Lạc Thanh Liên trực tiếp thăng thiên.
Mục Hạ Vũ đau buồn nói: “Chẳng lẽ cậu cứ khoanh tay đứng nhìn như vậy sao?”
Lạc Thanh Liên lắc đầu, nói: “Không phải tôi khoanh tay đứng nhìn, mà tôi thật sự không giúp được cô, tôi chỉ là học sinh bình thường, nếu cô muốn trở nên xinh đẹp thì nên đi tìm bệnh viện thẩm mỹ mới đúng.”
Lý Gia Niên cũng gật đầu, nói: “Đúng vậy, cô tìm Lạc Lạc làm gì?”
Trong mắt Mục Hạ Vũ chảy ra hai hàng nước mắt, hiện giờ cô vô cùng hối hận, lúc trước dùng biện pháp bàng môn tà đạo để mình trở nên xinh đẹp, khiến cho bây giờ phải nhận lấy hậu quả thê thảm.
Nhưng tại sao lại là cô?
Ông trời vì sao đối xử với cô như vậy?
Lạc Thanh Liên không muốn ở lại nhìn Mục Hạ Vũ khóc lóc, lôi kéo Lý Gia Niên rời đi.
“Đây là Mục Hạ Vũ của Yến Đại sao? Mấy ngày hôm trước, tôi còn nhìn thấy ảnh chụp của cô ấy, chắc chắn không phải cái dạng này.”
“Mới qua mấy ngày, gương mặt đã tàn phai thế này, tôi đoán cô ấy đã đi phẫu thuật thẩm mỹ, hiện giờ chắc chắn là xuất hiện di chứng.”
“Nhưng cô ta tìm Lạc Thanh Liên làm gì?”
“Nói không chừng là Lạc Thanh Liên giới thiệu bệnh viện cho cô ta, cậu có cảm thấy giống tôi không, gần đây Lạc Thanh Liên càng ngày càng đẹp lên, so với trước kia hoàn toàn không giống nhau.”
“Đúng vậy đúng vậy, Lạc Thanh Liên nhìn rất đẹp, tôi cảm thấy làn da cậu ấy cũng đặc biệt tốt, trắng trắng mềm mềm, vô cùng mịn màng, so với con gái còn muốn đẹp hơn.”
“Hôm nào tôi tìm người hỏi thăm một chút, xem cậu ấy đã đến nơi nào làm thẩm mỹ, chỗ đó thật sự là làm việc rất có lương tâm.”
“……”
Lý Gia Niên nghiêm túc nhìn Lạc Thanh Liên, nói: “Lạc Lạc, Mục Hạ Vũ biến thành cái dạng này, không có liên quan gì với cậu đó chứ?”
“Đương nhiên không liên quan đến tôi, tôi chỉ không muốn chữa trị cho cô ta mà thôi.” Lạc Thanh Liên bình tĩnh nói: “Cô ta sử dụng biện pháp tà môn, có lẽ đã dùng thi thể trẻ sơ sinh cộng thêm những vật khác luyện chế ra thuốc mỡ, hiện giờ bút tiên cung cấp nguyên liệu làm thuốc mỡ cho cô ấy không còn nữa, đương nhiên cô ta sẽ bị phản phệ.”
Ngoài ra, Mục Hạ Vũ còn vì dung nhan của mình mà làm giao dịch với nữ quỷ, muốn hại người, đây cũng là chuyện mà Lạc Thanh Liên không thể nhịn được.
Đột nhiên cả người Lý Gia Niên nổi lên một tầng da gà, chà chà cánh tay nói: “Người phụ nữ này vì muốn trở nên xinh đẹp mà có thể hợp tác với lệ quỷ làm ra loại chuyện thất đức như vậy, thật quá độc ác. “
“Đúng vậy.” Lạc Thanh Liên gật đầu, nói: “Lòng tham không đáy, làm người thì không nên sử dụng bàng môn tà đạo, nếu không sẽ bị quỷ gõ cửa.”
………………
“Cửu Tiêu, có người tìm cậu.” Bạn học nháy mắt ra hiệu nhìn về phía Dung Cửu Tiêu trong phòng học.
Hôm nay là tiết học giám định và thưởng thức khảo cổ, trên màn hình lớn trưng bày không ít đồ cổ còn dính chút bùn đất, có lẽ là mới đào ra từ trong đất.
Lúc này tuy rằng đã tan học nhưng mà trong lớp chưa ai rời đi, mọi người đều đang thảo luận khí thế ngất trời, đoán xem những món đồ cổ này rốt cuộc là đến từ thời đại nào.
Dung Cửu Tiêu nghe vậy, nhìn ra phía cửa thấy Lạc Thanh Liên đang vẫy vẫy tay với hắn.
Dung Cửu Tiêu cảm thấy bộ dáng Lạc Thanh Liên vẫy tay cực kỳ giống mèo chiêu tài.
“Cửu ca ca.” Lạc Thanh Liên nhìn thấy Dung Cửu Tiêu, lập tức cong mắt cười tươi, nói: “Tôi tới tìm anh cùng đi bệnh viện.”
Dung Cửu Tiêu gật đầu, nói: “Chờ một lát, tôi đi nói với giáo sư một tiếng.”
Đây là tiết học nhỏ của Dung Cửu Tiêu, một lớp có sáu sinh viên.
Giáo sư của Dung Cửu Tiêu họ Lăng, là người có quyền thế trong giới khảo cổ, hiện tại hướng dẫn rất ít sinh viên, nhóm của Dung Cửu Tiêu có lẽ là nhóm cuối cùng mà ông ta hướng dẫn.
“Giáo sư, hôm nay em muốn đi thăm Uông giáo sư, thầy có thể cho em địa chỉ của ông ấy không?” Dung Cửu Tiêu nói.
Lăng giáo sư sờ sờ râu mép, thở dài, nói: “Lão Uông à, khả năng ông ấy không qua khỏi, hôm qua tôi có đến bệnh viện thăm ông ấy, ngay cả sức lực nói chuyện cũng không có, toàn dựa vào thiết bị để duy trì, cả người trên dưới trong ngoài đều đau nhức muốn chết. Con người nếu mắc phải loại bệnh này, nên sớm chết sớm giải thoát.”
Dung Cửu Tiêu gật đầu, nói: “Đúng vậy, giai đoạn này còn sống không bằng chết đi.”
Lăng giáo sư nhìn Dung Cửu Tiêu, nói: “Tại sao đột nhiên muốn đi thăm ông ấy, trước kia không phải em vẫn luôn chướng mắt ông ấy hay sao?”
Dung Cửu Tiêu thản nhiên nói: “Người cũng sắp không qua khỏi, tốt xấu gì cũng là giáo sư của trường chúng ta, em đi thăm ông ấy một chút cũng là chuyện nên làm.”
Lăng giáo sư lại thở dài, nói: “Em cũng không cần quá miễn cưỡng, tuy rằng lão Uông là người làm nghề tri thức, nhưng cuộc sống riêng tư thật sự không tốt lắm…… Thôi được rồi, người cũng sắp không qua khỏi, tôi nói chuyện này làm gì?”
Lăng giáo sư gửi địa chỉ qua di động cho Dung Cửu Tiêu, nói: “Em đi thăm rồi mau chóng trở về, vừa mới khai quật được một loạt bảo bối, còn chờ em đến giám định và phục hồi đó.”
“Được.” Dung Cửu Tiêu cười nhẹ một tiếng.
“Toàn là đồng nát sắt vụn, ấm sành chai lọ cũ kỹ, có cái gì mà phục hồi?” Lạc Thanh Liên quét mắt nhìn những chiếc bình đó, lộ ra vẻ mặt khó hiểu, nói: “Học viện khảo cổ rất để ý đến mấy món hàng thủ công mỹ nghệ mô phỏng vậy sao?”
Lời này vừa nói ra, hàng loạt đôi mắt đều dừng trên người Lạc Thanh Liên.
Một sinh viên cười nói: “Đây điều là vật phẩm mai táng vừa được khai quật, rất có giá trị nghiên cứu, cậu là người ngoài ngành sẽ không hiểu được.”
Một sinh viên khác nói: “Nhưng mà không hiểu thì cũng đừng ăn nói lung tung, gì mà hàng thủ công mỹ nghệ mô phỏng, đây là bảo bối thời cổ đại.”
Lạc Thanh Liên bĩu môi, nói: “Tuy rằng bùn đất còn chưa rửa sạch nhưng màu sắc hoa văn và phôi đều không đúng.”
Lăng giáo sư sờ sờ râu mép, nói: “Anh bạn nhỏ, dường như cậu cũng có chút hiểu biết đối với mấy món đồ cổ này, chi bằng nói thử xem, không đúng chỗ nào?”
Lạc Thanh Liên liếc nhìn mấy chai lọ vại bình còn đang chuyển động 360 độ không góc chết, nói: “Đây là phong cách thời hậu kỳ của Vương triều Đại Nghi hơn hai ngàn năm trước, Đại Nghi lấy màu đen và sắc trắng làm chủ đạo, gia đình bình thường không được tùy ý sử dụng đồ vật có sắc trắng, càng không thể dùng màu đen. Hơn nữa, đồ dùng trong hoàng thất phần nhiều là kim loại, căn bản không dùng gốm sứ. Những đồ vật được khai quật này, một là vì bản chất gốm sứ của nó, hai là vì màu đen và sắc trắng ở đáy của vật tổ, hiển nhiên là tự mâu thuẫn, có thể thấy đống đồ vật này đều là đồ giả.”
Đại Nghi là triều đại mà giới khảo cổ học gần đây mới phát hiện, triều đại này phảng phất như không tồn tại, ngoại trừ thế hệ sau này ngẫu nhiên phát hiện một chút dấu vết để lại bên ngoài mộ táng, cũng chưa từng tìm thấy bất cứ tin tức nào có liên quan tới Vương triều Đại Nghi nữa.
Mộ táng này xuất hiện làm hầu hết những người có quyền thế trong giới khảo cổ đều vô cùng mừng rỡ.
Căn cứ vào những tin tức đã biết, chỉ có Vương triều Đại Nghi thần bí mới dùng sắc trắng làm vật tổ và khắc trên dụng cụ.
Nhưng mà những đồ vật và dụng cụ được khai quật đều là gốm sứ, căn bản không có kim loại.
Lăng giáo sư đánh giá Lạc Thanh Liên, nói: “Làm sao cậu biết Vương triều Đại Nghi dùng kim loại?”
Lạc Thanh Liên cười một tiếng, nói: “Các người nhìn thấy những gốm sứ này cũng không hẳn đều là giả, cũng có giá trị khảo cổ nhất định, chỉ là, Vương triều Đại Nghi dùng biện pháp đặc thù, đem kim loại luyện chế thành đồ vật toàn thân đen nhánh hoặc vàng đen, hơn nữa người có tay nghề cao còn dùng kim tuyến phác họa ra sắc trắng, so với những vật tổ khác trong Sơn Hải Yêu Thú hoàn toàn khác nhau. Đáng tiếc, kỹ thuật này đã sớm biến mất khi Vương triều Đại Nghi diệt vong, người đời sau cũng chỉ có thể cam chịu mà dùng gốm sứ mưu sinh.”
Nhưng rốt cuộc có phải hàng thật hay không, đối với việc nghiên cứu Vương triều Đại Nghi mà nói, sẽ mang lại nhầm lẫn rất lớn.
Đôi mắt Lăng giáo sư lập tức phát ra ánh sáng, nhìn chằm chằm Lạc Thanh Liên, nói: “Tin tức Vương triều Đại Nghi tồn tại, người trong giới đã ngầm xem đây là chuyện bí mật, nếu chưa xác định rõ ràng sẽ không dễ dàng truyền ra ngoài, vậy cậu biết chuyện này từ đâu?”
Dung Cửu Tiêu nhìn Lạc Thanh Liên, như suy tư điều gì, nheo lại đôi mắt.
“Tôi xem trên sách biết được.” Lạc Thanh Liên cũng không ngốc, suy nghĩ một lúc nói: “Có thể là trong lúc vô tình nhìn thấy ở đâu đó trên vỉa hè.”
“Vậy sách đâu?” Lăng giáo sư kích động làm cho hàng râu mép cũng run rẫy.
“Sách à, tôi không mua.” Lạc Thanh Liên nói.
“Không mua?!” Lăng giáo sư trừng to đôi mắt, nói: “Tại sao cậu không mua về, sách quan trọng như vậy, sao cậu có thể không mua?!”
“Bởi vì tôi nghèo rớt mồng tơi.” Lạc Thanh Liên làm vẻ mặt vô tội, nói: “Một quyển sách rách nát lại mất hơn bốn mươi đồng, chủ quán kia thật sự là công phu sư tử ngoạm, tôi mới không bị mắc lừa đâu.”
Lăng giáo sư đột nhiên cảm thấy không thở nổi, nói: “Vậy chủ quán kia đang ở đâu?”
Lạc Thanh Liên thở dài, nói: “Đó đều là chuyện của bao nhiêu năm về trước, sau này thành thị bị quy hoạch, quản lý đô thị quy định không cho bày quán vỉa hè nên ông ta cũng không còn đến nữa.”
Lăng giáo sư: “……” Ông ấy vô cùng đau đớn!
“Giáo sư, ngài có ổn không?”
“Giáo sư, ngài từ từ ngồi xuống, đừng tức giận hại thân thể.”
“Giáo sư, thuốc trợ tim của ngài để ở đâu, mau lấy tới hai viên!”
“Giáo sư.”
Lạc Thanh Liên nhìn Lăng giáo sư đang ngồi trên ghế thở hổn hển, vội vàng xua tay nói với Dung Cửu Tiêu: “Cửu ca ca, chuyện này không liên quan đến tôi, cũng không phải tôi muốn mình nghèo đâu.”
Nếu sớm biết sức chịu đựng của lão già này kém như vậy, hắn sẽ đổi cách nói khác.
Ánh mắt Dung Cửu Tiêu phức tạp nhìn Lạc Thanh Liên một cái, nói: “Cậu ngậm miệng lại đi.”
Lạc Thanh Liên tủi thân mếu máo, không lên tiếng nữa.
Sau khi Lăng giáo sư tỉnh táo lại, kêu Lạc Thanh Liên qua, nói: “Anh bạn nhỏ, hiện giờ cậu còn nhớ những gì, có thể nói cho tôi nghe không?”
Lạc Thanh Liên u oán nhìn Dung Cửu Tiêu, chỉ chỉ miệng mình, ý bảo bây giờ mình có thể nói hay không.
Dung Cửu Tiêu giật giật khóe miệng, kéo Lạc Thanh Liên qua, nói: “Giáo sư, trước tiên em phải dẫn cậu ấy đi bệnh viện một chuyến, chờ khi quay về, em sẽ bắt cậu ấy đem tất cả những gì mình biết viết ra giấy rồi đưa cho thầy. Tên nhóc này, nói mười câu thì có đến tám câu đều là vô nghĩa, còn hai câu kia thì không liên quan đến vấn đề, nên không thể lãng phí thời gian của thầy được.”
Lăng giáo sư nhìn học trò yêu của mình, gật đầu rồi xua tay nói: “Lúc tôi còn trẻ cũng giống các em, không ngại thể hiện tình cảm yêu đương trước mặt người khác, các em đi trước đi, tiết học hôm nay cũng hết rồi, chờ tôi trở về nghiên cứu một chút rồi nói sau.”
Dung Cửu Tiêu liếc nhìn Lạc Thanh Liên một chút, nói: “Giáo sư, chúng em không phải quan hệ yêu đương.”
Lạc Thanh Liên lại mếu máo, ánh mắt nhìn Dung Cửu Tiêu chẳng khác nào nhìn tra nam.
Lăng giáo sư trừng mắt nhìn Dung Cửu Tiêu, nói: “Đây đã là thời đại nào rồi, tôi cũng không phải đồ cổ hủ, chỉ cần là thật sự yêu nhau, mặc kệ là nam hay nữ, tôi đều ủng hộ các em, nhưng hành động che che giấu giấu giống em bây giờ, quá không đàn ông.”
Dung Cửu Tiêu: “……”
Editor: Đăng Đăng