Huyền Môn Tiểu Tổ Tông

Chương 2: Sói con mắt trắng

Lạc Thanh Liên mỗi ngày chỉ xem tối đa bảy quẻ, xem xong là chuẩn bị dọn sạp về nghỉ.

Trong đám người vây quanh xem náo nhiệt, thật sự muốn xem bói thì chẳng có mấy ai, đa phần đều là đến hóng chuyện. Có lẽ nghe người ta đồn dưới chân cầu có một tiểu thiên sư đẹp trai với đôi mắt đào hoa, lông mày như núi xa, da trắng như ngọc, dung mạo rực rỡ đang mở sạp, nên mới tới xem mặt mỹ nam.

Khi khách thưa dần, Lạc Thanh Liên vừa uống nốt ngụm cuối cùng của lon Coca-Cola, còn chưa kịp dọn đồ thì đã nghe thấy có người tức tối quát lên:

“Lạc Thanh Liên, cậu giỏi lắm rồi đấy! Mạnh Trọng Hạ bảo với tôi là cậu đang làm trò bịp bợm ở đây, tôi còn không tin! Không ngờ cậu thực sự đi làm mấy trò nhảm nhí này! Cậu định phá phách đến bao giờ nữa hả?”

“Ờ… Mạnh Trọng Hạ là ai?” Lạc Thanh Liên chẳng buồn ngẩng đầu, tiện miệng hỏi.

“Là cái thằng bị cậu nói trán phủ đầy mây xanh kia kìa, cái đứa xui xẻo ấy!”

“À, cậu ta à. Ừ, đúng là xui thật.”

Lạc Thanh Liên ngẩng đầu lên, nhìn thấy một cậu ấm tuấn tú như gió lốc lướt đến trước quầy của mình, mắt lập tức sáng rỡ, nhiệt tình nói:

"Anh trai nhỏ này, có muốn đưa tay ra để tôi xem tướng tay cho không? Nhìn cậu xuất thân phú quý, trên đầu đội ba ngôi vàng, vừa nhìn đã biết là một quý nhân sinh ra đã ngậm thìa vàng, không lo cái ăn cái mặc rồi!"

Vừa nói, cậu vừa định đưa tay ra nắm lấy tay người kia.

Không nói quá, người trước mắt này không chỉ đẹp trai mà rõ ràng còn là công tử nhà quyền quý. Trên có anh trai, dưới có em trai, chắc chắn là con thứ hai trong nhà. Cha mẹ yêu thương nhau, gia đình hòa thuận, học hành thành đạt, lại còn được quý nhân phù trợ, cả đời suôn sẻ, không bệnh không tai.

Trong số những người mà mấy ngày nay cậu đã xem tướng, mệnh cách của vị tiểu thiếu gia này là tốt nhất.

Thế nhưng, vị tiểu thiếu gia này lại có chút... nóng tính.

Dung Tinh Lan mặt đen sì, mây đen u ám phủ đầy trên đầu, hung hăng hất phăng cái “móng heo” đang định chạm vào mình, một phát đập mạnh xuống sạp bói, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Lạc Thanh Liên, cậu còn giả vờ cái gì nữa? Đừng có tiếp tục mất mặt ở đây! Dù cậu đã hủy hôn với anh hai tôi, sau lưng lén lút lăng nhăng như bạch tuộc tám vòi, thì cậu vẫn là con nuôi của nhà họ Dung chúng tôi. Nhà họ Dung không chịu nổi cái nỗi nhục này đâu!”

Lạc Thanh Liên thực sự không nhận ra vị tiểu thiếu gia này. Tuy đã tiếp nhận cơ thể hiện tại, nhưng ký ức thì trống rỗng hoàn toàn. Trước đó, nguyên chủ là do uống thuốc tự sát mà chết, Lạc Thanh Liên đoạt xác sống lại, lúc tỉnh dậy trong thân xác này thì vẫn đang nằm trong bệnh viện, cô độc một mình. Tiền viện phí là do một người anh em thân thiết cùng phòng tạm ứng hộ. Vì nợ nần chồng chất nên cậu chưa kịp điều tra rõ chuyện tình cảm của nguyên chủ, đã phải vội vàng ra ngoài bày sạp xem bói kiếm tiền rồi.

Cậu nhóc này… chẳng lẽ là người phía bên vị hôn phu trước kia?

Nhưng điều khiến Lạc Thanh Liên ngạc nhiên hơn chính là - tiểu thiếu gia này gọi người kia là "anh hai", mà theo tướng mạo thì rõ ràng cậu ta chỉ có một người anh thôi mà.

Lạc Thanh Liên suy nghĩ một chút, mặt không đổi sắc nói: “Đã hủy hôn rồi thì chúng ta không còn quan hệ gì nữa, mời cậu quay về đi. Đợi khi nào tôi giải quyết xong rắc rối sẽ đích thân đến cửa xin lỗi.”

“Không còn quan hệ gì? Lạc Thanh Liên, cậu nghe xem mấy lời đó có phải lời con người nói không hả?”

Dung Tinh Lan tức đến bật cười, chỉ thẳng vào mũi Lạc Thanh Liên, nói:

“Mẹ nó, lúc bảy tuổi cậu được đưa về nhà tôi, ba mẹ tôi sợ cậu sống không nổi, lúc nào cũng cưng chiều hết mực! Tuy cậu là vợ sắp cưới từ nhỏ của anh hai tôi, nhưng ba mẹ tôi vẫn coi cậu như con ruột mà nuôi. Lúc đính hôn cậu có nói không muốn à? Không những không nói, còn thấy anh tôi đẹp trai vô đối, gật đầu lia lịa như cún con, nên nhà tôi mới tưởng là cậu đồng ý. Có ai ép cậu đâu chứ?”

Lạc Thanh Liên: “…” Cậu không ngờ lại còn có vụ này, nhưng mà… bản thân đâu thể tự xem mệnh được, tự bói thì toàn ra sai bét.

Nghe qua thì… tự mình bắt đầu rồi bỏ dỡ giữa chừng, có vẻ đúng thật là lỗi của cậu.

Lạc Thanh Liên chỉ có thể thở dài: “Không sai.”

Dung Tinh Lan gật đầu, nói tiếp:

“Cậu chịu thừa nhận là được. Sau khi đính hôn chưa đầy một tháng, cậu đã lén lút sau lưng cả nhà qua lại với trai lạ. Nửa năm sau chuyện bị bại lộ, người đề nghị hủy hôn là cậu, người khóc lóc om sòm đòi bỏ trốn với tình nhân cũng là cậu. Dù nhà tôi tức giận nhưng vẫn phải chiều theo ý cậu. Ba tôi có nói vài câu nặng lời nhưng cũng là chuyện có thể hiểu được, đúng không?”

Lạc Thanh Liên gật đầu: “Người làm bừa là tôi, nói mà không giữ lời cũng là tôi, bị mắng là đáng đời, tất cả đều là lỗi của tôi.”

“Đã biết vậy, sao còn bày sạp ở đây làm mất mặt nữa?” Dung Tinh Lan nổi đóa lên:

“Hành vi lừa đảo như thế này của cậu đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình tượng của nhà họ Dung chúng ta rồi, không bao lâu nữa ai ai cũng sẽ biết con nuôi nhà họ Dung đi bày sạp xem bói dưới gầm cầu! Cậu bảo tôi phải để cái mặt đẹp trai này vào đâu cho được?”

Lạc Thanh Liên cúi đầu nhìn tấm vải đoán mệnh, rồi lại móc từ trong túi ra một nắm tiền, nói: “Xem bói cũng tốt mà, kiếm tiền nhanh lại đơn giản, ba ngày tôi kiếm được hơn ba nghìn tệ rồi đó!”

Dung Tinh Lan phát điên, lạnh lùng nhìn đống tiền lẻ đó, nói: “Con mẹ nó, trước đây mỗi tháng tiền tiêu vặt của cậu cũng phải mười mấy vạn, ba nghìn tệ nhiều lắm sao?”

Lạc Thanh Liên: “…”

Lạc Thanh Liên hít sâu một hơi, dứt khoát thu dọn sạp hàng, đem tấm vải đoán mệnh và vài đồng tiền hiếm hoi cất vào balo.

Lạc Thanh Liên đứng dậy, xách chiếc ghế đẩu nhỏ lên, bình tĩnh hỏi: “Cậu đến tìm tôi là muốn tôi về nhà với cậu à?”

Dung Tinh Lan tức đến mức muốn nghẹn, liếc xéo cậu một cái, nói: “Dù cậu là con sói mắt trắng vong ân bội nghĩa do nhà tôi nuôi ra, nhưng mẹ vẫn nhớ cậu. Cậu bỏ nhà đi ba tháng, vậy mà không thèm về thăm mẹ lấy một lần, bà ấy rất buồn. Hơn nữa, sáng nay mẹ đến trường của cậu rồi, mấy ngày nay cậu làm gì trong lòng tự biết.”

Lạc Thanh Liên: “…”

Yêu đương bị lộ, bị đá, uống thuốc ngủ tự sát không thành, sau đó lại ba ngày liền dậy sớm về muộn, bày sạp xem bói dưới gầm cầu.

Tốt lắm, mẹ mà biết chắc sẽ bùng nổ.

“Hiểu rồi.” Lạc Thanh Liên gật đầu, đưa tay lau mặt, vẻ mặt như thể chuẩn bị đi chịu chết, nói: “Đi thôi, cậu dẫn đường, tôi về ngay.”

Lạc Thanh Liên không nhịn được mà thầm oán trách nguyên chủ trong lòng, cái tên này đúng là không biết hưởng phúc. Mình đây ba ngày nay vất vả, dậy sớm về muộn, mồm miệng mài đến tróc da, mới kiếm được hơn ba nghìn tệ, vậy mà còn thấy mãn nguyện lắm.

Không ngờ, người này mỗi tháng tiêu vặt cũng mười mấy vạn, còn cao hơn cả lương một năm của bao người, thế mà lại vì tình yêu mà bỏ nhà đi, thậm chí còn định tự sát...

Khụ khụ, chuyện tiền bạc không quan trọng, chủ yếu là muốn về thăm mẹ. Làm người không thể quá vô ơn bạc nghĩa, nếu không rất dễ bị trời đánh sét giáng.

Những chuyện đã xảy ra với nguyên chủ, chắc chắn mẹ đã biết cả rồi. Nhìn tình hình thì bà đang rất hoảng hốt, phải nghiêm túc nhận lỗi mới được.

Bên vệ đường đậu một chiếc siêu xe đỏ chói, nhìn là biết xe tiêu chuẩn của mấy cậu công tử ăn chơi.

Lạc Thanh Liên lắc đầu, nói: “Không biết là xe BMW xịn xò của thiếu gia nhà ai, màu đỏ chói lòa thế kia, chắc chủ xe là dạng công tử hay đi tán gái đây mà.”

Dung Tinh Lan trừng mắt nhìn Lạc Thanh Liên một cái, nghi ngờ cậu cố tình châm chọc mình.

Thế là, Lạc Thanh Liên thấy Dung Tinh Lan móc chìa khóa xe ra bấm một cái, chiếc xe liền “bíp” một tiếng rồi tự động mở khóa.

Lạc Thanh Liên: “…” Xin lỗi, tôi không cố ý đâu...

Ngồi xe sang đúng là thoải mái hơn xe buýt nhiều, Lạc Thanh Liên ngồi ở ghế phụ, nheo mắt lại rồi thong thả nghe bài nhạc mà Dung Tinh Lan đang bật.

Trên suốt đoạn đường, miệng Dung Tinh Lan không ngừng nghỉ, phần lớn thời gian là kể tội Lạc Thanh Liên, nào là lăng nhăng, hủy hôn, bỏ nhà ra đi, toàn những chuyện quá quắt. Phần thời gian còn lại thì chửi cậu chuyện bày sạp xem bói, lừa đảo người ta.

Lạc Thanh Liên nghe đến chai lỗ tai, chỉ có thể âm thầm niệm tâm pháp an thần để giữ bình tĩnh. Nhưng mà, đúng giờ tan tầm buổi tối ở thành phố, đường chính thì kẹt cứng, mãi đến hơn một tiếng sau mới về đến nhà.

Lạc Thanh Liên cảm thấy Dung Tinh Lan nên tu luyện “khẩu thiền”, tốc độ nói chuyện như súng liên thanh này không phải người thường có thể chịu nổi, nghe đến mức cậu nhức cả đầu.

Nhà họ Dung đúng là danh môn thế tộc, biệt thự nằm ở lưng chừng núi, nơi náo nhiệt mà vẫn giữ được yên tĩnh. Cổng khu biệt thự được bảo vệ nghiêm ngặt, ra vào đều phải quét thẻ thông hành. Mấy anh bảo vệ mặc đồng phục xám, mày rậm mắt to, thần sắc sáng sủa, khiến Lạc Thanh Liên cười tít mắt giơ tay chào hỏi rất thân thiện.

Dung Tinh Lan giật nhẹ khóe miệng, cảm thấy khô cả họng, cạn lời chẳng muốn nói nữa.