Dưới chân cầu Thiên Kiều ở đường Yên La của Thành phố lớn, vốn là nơi tụ họp của đủ hạng người “tam giáo cửu lưu” hành nghề bói toán. Thường thì những người khoác áo xem tướng ở đây đều là các ông bà lão năm, sáu, bảy, tám chục tuổi. Nhưng ba ngày trước, dưới chân cầu bỗng xuất hiện một chàng trai trẻ tầm mười tám mười chín tuổi, lại còn rất tuấn tú, lập tức trở thành một cảnh sắc mới mẻ nổi bật trong "đội ngũ bói toán" dưới cầu.
Hơn nữa, cậu thanh niên này bói toán vô cùng chuẩn xác. Mới chỉ bày sạp được ba ngày, hôm nay đã có khách quay lại.
Khách quen ấy không nói không rằng, vừa đến đã đập năm tờ tiền giấy lên sạp, sau đó không ngớt lời cảm ơn tiểu thiên sư, mãi không nỡ rời đi.
"Một quẻ đi, đại sư! Hôm nay tôi mua vé số, rốt cuộc có trúng giải không?" Một người đàn ông trung niên mặt mày ủ rũ ngồi xổm trước sạp, tay cầm tờ vé số nhàu nát, hỏi chàng thiếu niên ngồi phía sau đang đeo kính râm, mặc đạo bào vải thô.
Lạc Thanh Liên uống một ngụm Coca-Cola, liếc hắn một cái rồi nói:
"Gần đây, nhà anh có người bệnh nặng, việc làm ăn cũng bị tiểu nhân phá rối, chỗ nào cũng gặp khó khăn. Tiền công trình bị nợ không ít, thu không đủ chi, chắc giờ đã không còn tiền lo viện phí cho người nhà rồi chứ gì?"
Ban đầu, người đàn ông trung niên ngẩn ra, rồi ánh mắt bỗng sáng rực lên, liên tục gật đầu nói:
"Đúng rồi, đúng rồi! Đại sư, ngài linh nghiệm quá! Ba tháng trước con trai tôi bị chẩn đoán mắc bệnh bạch cầu cấp tính. Dự án tôi thầu lại bị người ta tố cáo là dùng vật liệu kém chất lượng, bên trên đã cho điều tra suốt ba tháng vẫn chưa xong. Giờ không thể bàn giao đúng hạn, người ta không trả tiền, tôi sắp đến bước đường cùng rồi, thậm chí còn nghĩ đến chuyện nhảy lầu nữa cơ."
Tuy người đàn ông nói vậy, nhưng nhìn tướng mạo thì chẳng giống kiểu người sẽ nhảy lầu, cùng lắm cũng chỉ là đi mua vé số để cầu may mà thôi.
Lạc Thanh Liên phất tay một cái, chỉ về hướng Nam rồi nói:
"Cả đời anh chẳng có mệnh phát tài bất ngờ đâu, mấy thứ như xổ số hay jackpot đều là ném tiền cho người ta làm từ thiện. Nhưng nếu tin tôi thì cứ đi về phía Nam, ở đó anh sẽ gặp được quý nhân. Bệnh của người nhà anh cũng không quá nghiêm trọng, nếu tích cực điều trị thì sẽ khỏi."
Người đàn ông trung niên nửa tin nửa ngờ.
Thấy phía sau còn vài người đang xếp hàng, Lạc Thanh Liên khoát tay nói: "Hỏi xong rồi thì đi đi, ba trăm không bớt, sau này giải quyết được chuyện thì nhớ quyên một triệu cho tổ chức từ thiện. Người tiếp theo!"
Người đàn ông trung niên tuy vẫn còn bán tín bán nghi, nhưng vẫn móc mấy tờ tiền đỏ trong túi ra đưa cho Lạc Thanh Liên, nói: "Cảm ơn đại sư đã chỉ đường dẫn lối."
Lạc Thanh Liên nhận tiền xong, kế đó lại có một bà cụ khoảng bảy tám mươi tuổi bước tới.
Bà cụ vừa lau nước mắt vừa nói: "Chú em, có thể giúp tôi xem một quẻ được không?"
Lạc Thanh Liên liếc nhìn bà một cái: "Thứ bà đang tìm không có mất đâu, về nhà lật dưới gối lên mà xem."
Bà cụ lập tức sững người: "Tôi còn chưa kịp nói là chuyện gì… mà chú đã đoán ra rồi à?"
Khóe môi Lạc Thanh Liên khẽ nhếch: "Chuyện nhỏ nhặt thế này, chẳng đáng nhắc tới. Năm chục để đây, mau về tìm tấm ảnh đi."
Bà cụ vội vàng móc từ trong túi ra tờ năm mươi, tay run run đặt lên tấm vải bói, rối rít cảm ơn rồi đi mất.
Có người bên cạnh lên tiếng: "Một người thu ba trăm, một người chỉ lấy năm chục, cậu làm ăn thế không có quy củ gì cả à?"
Lạc Thanh Liên thậm chí chẳng buồn liếc mắt nhìn hắn, chỉ thản nhiên nói: "Mạng là tôi xem, chuyện là tôi giải, tiền thu thế nào đương nhiên cũng là tôi quyết. Tôi chính là quy củ."
Giữa đám đông bỗng có người cười lạnh một tiếng, cố ý nói to: "Thời buổi nào rồi mà còn tin mấy trò bịp bợm ba hoa chích chòe thế này? Mấy người đúng là đóng thuế IQ thật đấy!"
Lạc Thanh Liên liếc nhìn nam sinh vừa nói, lập tức nhướng mày một chút — toàn thân mặc đồ hiệu, khí chất vương giả, rõ ràng là con nhà giàu, tài khí ngập người. Chỉ là cái vẻ mặt khinh khỉnh kiểu "nhìn người ngu" kia làm cậu càng nhìn càng chướng mắt.
Từ ngày đầu tiên Lạc Thanh Liên đến đây dựng sạp xem bói, đã có người nói mấy lời kiểu đó rồi. Dù sao thì trong thời đại này, đạo thống ở dương gian đã suy tàn, các tông phái gần như đứt đoạn, linh khí giữa trời đất lại cạn kiệt, người thực sự có bản lĩnh thì hiếm vô cùng.
Nói đâu xa, chỉ riêng nhóm mười tám "đại sư" ngồi thành hàng dưới chân cầu Yên La xem bói cùng cậu, thì đã có tới mười lăm người là lừa đảo 24K chính hiệu, ba người còn lại thì có hai người chỉ hơi có chút đạo hạnh, và một người thực sự có bản lĩnh.
Mà người có bản lĩnh thực sự đó, dĩ nhiên chính là Lạc Thanh Liên.
Lạc Thanh Liên hờ hững nói: "Cao nhân ấy à, vốn là hay bị hiểu lầm. Người phàm tục không biết cũng là chuyện thường."
Nam sinh nhếch mép, giọng đầy khinh bỉ: "Cao nhân thật sự thì thường ẩn danh, mà chẳng ai tự xưng mình là cao nhân cả."
Lạc Thanh Liên gật đầu, đáp: "Vậy cậu có biết tôi tên gì không?"
Nam sinh: "…" Tôi cần quan tâm cậu tên gì à?
Lạc Thanh Liên nghiêm túc nói: "Cậu xem, ngay cả tên tôi mà cậu còn không biết, vậy tức là tôi đã ‘ẩn danh mai tính’ rồi đấy chứ. Theo như lý lẽ của cậu, tôi chính là một cao nhân chính hiệu."
Nam sinh bực bội nói: "Ngụy biện, cố tình gây rối!"
Lạc Thanh Liên quan sát kỹ trán và vùng mũi miệng của cậu ta, khóe môi hơi nhếch lên, nói:
"Người anh em này, thay vì đứng đây soi tôi, chi bằng quay về trường kiểm tra đi. Tôi thấy trên trán cậu đầy một tầng khí xanh, gân máu nổi rõ còn sáng bóng hơn cả ngọc phỉ thúy loại đá băng — chắc là bị bạn gái cắm sừng rồi nhỉ?"
Vừa dứt lời, đám người đang xếp hàng xung quanh lập tức bật cười rôm rả, có vẻ cho rằng tiểu thiên sư này miệng mồm thật độc, chắc cố tình đùa dai để chọc tức cậu trai trẻ.
Mặt nam sinh lập tức sầm xuống như trời sắp mưa, xắn tay áo lên:
"Muốn ăn đòn à? Tôi với bạn gái là thanh mai trúc mã, lớn lên bên nhau, yêu nhau bảy tám năm, tháng trước mới đính hôn cơ đấy! Tình cảm rất tốt! Cái miệng quạ xúi quẩy của cậu chẳng nói được câu nào tử tế cả!"
Vừa mới đính hôn à? Thế thì lại càng thú vị rồi.
Lạc Thanh Liên cười tít mắt nói:
"Xét thấy sau này chúng ta còn có thể gặp lại, tôi ưu ái cho cậu một cái giá gãy xương — quẻ này tạm thời tôi không lấy tiền. Cậu có thể tự gọi điện thoại về hỏi thử, hoặc nhờ người điều tra xem, là biết tôi có đang lừa cậu hay không."
Nam sinh tức giận nói: "Ai mà thèm qua lại với loại lang băm lừa đảo như cậu? Tên đại bịp đen tâm đen phổi, còn dám nguyền rủa tôi bị đội mũ xanh, xúi quẩy thật sự, phì!"
Lạc Thanh Liên: "…"