Dẫn nhập: Kẻ bám trụ cõi âm
“Lạc Lạc, ta có một tin mừng chấn động trời đất muốn báo cho ngươi!”
Minh Vương mặc trường bào màu đen với vẻ mặt rạng rỡ bước đến, ánh mắt phấn khích nhìn thiếu niên đang ngồi vắt chân trên bảo tọa của Minh Vương, dáng vẻ hoàn toàn chẳng có chút quy củ nào.
“Tin mừng gì? Chẳng lẽ ngươi lật tung điển tịch rồi chợt ngộ đạo, cuối cùng tìm được cách giúp ta đầu thai chuyển thế?”
Thiếu niên mặc chiếc áo đỏ rực rỡ, dung mạo diễm lệ, liếc mắt nhìn Minh Vương một cái đầy hoài nghi, sau đó lại trợn mắt, tiện tay xoay xoay cây bút phán quan trên tay một cách chán chường.
Minh Vương lắc đầu, nói:
“Đầu thai chuyển thế thì sợ là không được. Ngươi vốn không phải quỷ mà là linh. Mà linh thì không có chuyện đầu thai. Nhưng hôm nay lại có một hồn ma mới tới, khi ta tra sinh tử bộ của hắn thì phát hiện, hồn ma này lại trùng họ trùng tên với ngươi, hơn nữa còn là thể chất hiếm thấy - chân thân huyền thể, trời sinh có thể đi lại giữa chốn âm dương. Vì vậy, sau khi ta và Lục Phán cùng phân tích kỹ lưỡng, đều cho rằng ngươi có thể nhân lúc thân thể hắn còn ấm, trực tiếp đoạt xá tái sinh.”
Lạc Thanh Liên vốn chẳng hy vọng gì, nghe đến đây thì tinh thần lập tức bừng tỉnh, bật dậy ngồi ngay ngắn, trừng mắt nói:
“Lại có chuyện tốt như vậy à? Thật giống như bánh từ trên trời rơi xuống vậy! Ngươi không lừa ta đấy chứ?”
Nói cho cùng, Lạc Thanh Liên cũng có thể xem là "hộ dân cố cựu" của địa phủ. Từ khi có ký ức, hắn đã ở nơi này rồi. Nhưng hắn chết thế nào, làm sao lại đến được cõi âm, những chuyện ấy hắn hoàn toàn không biết. Chỉ biết rằng, mình đã tiễn ba đời Minh Vương, lặng lẽ phiêu đãng trong địa phủ suốt mấy ngàn năm.
Hắn từng tận mắt chứng kiến từng hồn ma bên cạnh lần lượt đầu thai, trong lòng ngưỡng mộ đến mức phát điên. Nhưng đời Minh Vương này lại nói rằng bản chất hắn là "linh" chứ không phải "quỷ", dù có uống bao nhiêu canh Mạnh Bà cũng vô dụng, không thể bước vào lục đạo luân hồi, chỉ có hai con đường: một là tìm được thân xác phù hợp ở dương gian để đoạt xá trọng sinh, hai là tu luyện thành thực thể.
Thế nhưng, với Lạc Thanh Liên, việc tu luyện thành thực thể lại cực kỳ khó khăn, mỗi lần tu luyện đều cảm thấy thiếu đi điều gì đó quan trọng.
Vì vậy, dù hắn đã khổ tu mấy nghìn năm, đến nay vẫn không thành công.
Còn con đường đoạt xá thì càng thêm gian nan.
Do ở địa phủ quá lâu, toàn thân hắn bị âm khí ăn sâu vào tận cốt tủy, thân thể phàm tục bình thường căn bản không thể chịu nổi. Một khi hắn đoạt xá, thân thể dù vừa mới chết cũng lập tức hóa thành bộ xương khô.
Xét đến việc Lạc Thanh Liên là một linh hồn hám cái đẹp, hắn tuyệt đối không chấp nhận việc biến mình thành một bộ xương khô gớm ghiếc.
Thể chất “chân thân huyền thể, dẫm chân lên cả âm dương” vốn là loại hiếm có vạn năm khó gặp, vô cùng thích hợp để hắn đoạt xá. Chỉ tiếc là, hắn đã tìm kiếm suốt bao nhiêu năm mà chưa từng thấy ai sở hữu thân thể đó.
Hôm nay, cuối cùng cũng đợi được, đúng là trời xanh có mắt!
Tuy nhiên, dù phấn khởi đến mấy, Lạc Thanh Liên cũng không đến mức mừng rỡ mà hóa ngu.
“Hồn ma mới đó… rốt cuộc là chết kiểu gì?” Hắn hơi bất an hỏi: “Không lẽ bị tai nạn xe cán thẳng qua mặt, hay nhảy lầu tự tử rồi rơi xuống bằng mặt, hoặc là đang phẫu thuật thẩm mỹ mài xương thì mất máu mà chết đấy chứ?”
Tuy thân không ở dương gian, nhưng Lạc Thanh Liên lại hiểu chuyện dương thế như lòng bàn tay.
Bởi lẽ, mỗi khi rảnh rỗi, hắn đều thích kéo mấy hồn ma mới chưa vội đầu thai ra tám chuyện. Hắn mê nghe các câu chuyện xảy ra nơi nhân gian, luôn bắt kịp trào lưu thời đại, thế nên đối với đủ loại cái chết thê thảm của người hiện đại, hắn cũng từng nghe qua ít nhiều.
Lạc Thanh Liên là một linh hồn ưa cái đẹp, hắn cho rằng điều quý giá nhất trên người mình chính là gương mặt này. Nếu bắt hắn chiếm một thân xác mà mặt mũi đã nát bét, hắn thà tiếp tục làm cô hồn dã quỷ ở địa phủ còn hơn.
Minh Vương lắc đầu đáp: “Hồn ma mới đó là uống thuốc ngủ tự sát, chết tương đối bình thường. Hơn nữa chỉ mới mười tám tuổi, đúng độ thanh xuân tươi đẹp nhất.”
Lạc Thanh Liên thở phào nhẹ nhõm, lại không khỏi cảm thán: “Xã hội bây giờ làm sao thế? Cách vài bữa lại có người trẻ tự sát. Hôm qua có kẻ đánh bạc thua sạch, trả không nổi nợ mà nhảy lầu; hôm kia thì có đứa bị áp lực học hành cắt cổ tay. Còn hôm nay, tên này chết vì lý do gì?”
"Hắn là vì bị bạn trai đá, nhất thời nghĩ quẩn nên mới tự sát." Minh Vương không nhịn được mà thở dài, giọng điệu mang theo vài phần tiếc nuối.
"Thì ra là bị bạn trai đá à. Ngươi nhớ nhắc hắn giùm ta một câu: Thiên hạ đâu thiếu cỏ thơm, dù làm người, làm quỷ hay làm linh cũng phải sống như ta vậy - hoa nở khắp nơi nhưng lá chẳng vương thân."
Lạc Thanh Liên thản nhiên thốt ra triết lý linh sinh mà hắn đã đúc kết từ bao năm nay. Những hồn ma vì tình mà tự sát, hắn gặp nhiều rồi, chẳng lấy gì làm lạ.
Chỉ có điều, hắn không ngờ tên hồn ma mới này cũng giống mình - lại là đoạn tụ.
Khóe miệng Minh Vương giật nhẹ. Hắn ta chợt nhớ lại đám công chức trong âm phủ, chỉ cần có chút nhan sắc, gần như đều từng bị Lạc Thanh Liên trêu chọc qua, nghĩ vậy cũng muốn khuyên Lạc Thanh Liên nên làm người cho đàng hoàng một lần.
Nhưng cuối cùng, Minh Vương vẫn cố nhịn. Dù sao trong địa phủ này, kẻ thật sự làm chủ cục diện không phải là hắn ta. Dân gian lưu truyền một câu: "Minh Vương nước chảy, tổ tông sắt đúc", không phải nói chơi đâu.
Lạc Thanh Liên nóng lòng muốn đi đoạt xá, chỉ sợ chậm chân thì thi thể đã nguội lạnh, liền quay người định rời đi.
"Đừng vội, ta phải nói sơ qua tình hình của hồn ma mới này trên dương gian đã." Minh Vương kéo tay áo Lạc Thanh Liên lại, nói: "Tên này lúc còn sống từng có một mối hôn ước."
Lạc Thanh Liên khựng lại, trong lòng hơi khó chịu, nhưng thấy đây chỉ là chuyện nhỏ nên không để tâm, thản nhiên nói: "Không sao, sau khi ta đoạt xá xong thì lập tức hủy bỏ hôn ước là được."
Minh Vương đáp: "Trước khi chết, hắn đã chủ động đề nghị giải trừ hôn ước, đối phương cũng đã đồng ý. Duyên phận giữa hai người hiện giờ đã chấm dứt rồi."
Lạc Thanh Liên lúc này mới yên tâm: "Vậy thì tốt, ta vốn chẳng thích vướng vào quá nhiều nhân quả."
Nếu có hôn ước, xử lý sẽ hơi phiền phức, giờ đã giải trừ thì đúng ý hắn.
Minh Vương khẽ ho một tiếng: “Tuy nhiên, hồn ma này coi như đã nɠɵạı ŧìиɧ trong thời gian đính hôn. Tuy thân thể vẫn còn trong sạch nhưng danh tiếng đã bị tổn hại. Sau khi ngươi đoạt xá trọng sinh, e là sẽ phải hứng chịu ít nhiều lời mắng chửi.”
“…” Lạc Thanh Liên kinh hãi: “Tên này lúc còn sống lại là một gã tra nam?”
“Có phải tra nam hay không thì chưa thể kết luận được. Theo lời hắn kể, hắn và vị hôn phu vốn không có tình cảm, cả hai gặp mặt cũng chẳng được mấy lần. Hôn ước là do đối phương mang thể chất đặc biệt, cần mệnh cách của hắn để áp chế nên mới định ra. Nhưng sau khi đính hôn, hồn ma này lại gặp được Bạch mã hoàng tử trong lòng, thế là vụиɠ ŧяộʍ sau lưng vị hôn phu mà bắt đầu mối tình đích thực.” Minh Vương giải thích ngắn gọn.
Lạc Thanh Liên thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực nói: “Chỉ cần không đùa giỡn tình cảm người ta thì còn đỡ. Mắng thì mắng, có rơi mất miếng thịt nào đâu. Hắn nɠɵạı ŧìиɧ, hắn cắm sừng, hắn đáng bị chửi, ta chịu thay hắn cũng được.”
Minh Vương đưa một nhúm tóc cho Lạc Thanh Liên, giọng nghiêm túc mà tha thiết: “Ngươi có chuẩn bị tâm lý là tốt. Dù sao khi dùng thân thể của người ta, cũng phải gánh lấy nhân quả của hắn. Đây là tóc của hồn ma kia, ngươi chỉ cần theo nó là sẽ tìm được xác của hắn.”
Lạc Thanh Liên nóng lòng muốn có được thân thể ấy, nhận lấy tóc rồi nói: “Thiên hạ chẳng có tiệc vui nào không tàn, thay ta chào hỏi Phán Quan một tiếng, hữu duyên sẽ gặp lại.”
Minh Vương nói: “Đi đi, âm phủ là nhà mẹ đẻ của ngươi, nếu không sống nổi ở dương gian thì cứ quay lại bất cứ lúc nào.”
Lạc Thanh Liên bật cười mắng: “Đi chết đi.” Rồi bay vèo một cái như đầu thai chuyển thế, lao thẳng về phía dương gian.
Lạc Thanh Liên vừa đi khỏi không bao lâu, một nam tử tuấn tú mặc áo choàng trắng, tóc dài bạc trắng như tuyết bước tới.
Minh Vương thở phào nhẹ nhõm, nhìn cánh tay phải đắc lực của mình – Lục Phán, xúc động nói: “Tốt quá rồi, Lạc Thanh Liên cuối cùng cũng lên dương gian, đi hại người khác rồi. Mau truyền tin xuống dưới, tất cả quỷ sai bất kể chức vụ cao thấp, toàn bộ nghỉ phép có lương ba ngày. Ba ngày tới âm phủ không có tang sự, cứ xem như là đại xạ thiên hạ!”
Lục Phán nhặt cây bút phán quan mà Lạc Thanh Liên vừa vứt xuống đất, xót xa vuốt nhẹ phần lông bút, nói: “Tên này, mấy năm qua ở âm phủ đã đập nát ba trăm tám mươi cái bàn, hủy một trăm hai mươi bộ hình cụ, ăn hết tám trăm ác quỷ lẽ ra phải xuống mười tám tầng địa ngục. Chi tiêu của âm phủ mấy năm nay, một nửa dùng để sửa đồ công vụ mà hắn phá, sắp nghèo đến mức gõ bát mà ăn rồi.”
Do sức tàn phá phi thường của Lạc Thanh Liên, âm phủ cứ cách vài ngày là phải bỏ tiền tu sửa. Đám công chức địa phủ oán thán khắp nơi, ai nấy đều nói phúc lợi ngày càng tệ, sắp không nuôi nổi chiếc xe sang Maserati nữa rồi, đành phải liên tục báo mộng cho thân nhân trên dương gian, nhờ họ đốt thêm ít tiền vàng mã.
“May mà trời cao có mắt, tìm được cho hắn một thân xác có thể hoàn dương, nếu không tháng sau chắc chúng ta phải ăn gió Tây Bắc sống qua ngày rồi.”
Minh Vương mặt mày giãn ra, trông càng thêm anh tuấn. Cuối cùng hắn ta đã giải quyết xong một nan đề lịch sử mà các đời Minh Vương trước để lại, tâm trạng cực kỳ sảng khoái. Hắn ta phẩy tay lấy quyển Sinh Tử Bộ, nói: “Để ta xem thử, cái kẻ xui xẻo bị hắn phụ tình – vị hôn phu kia, rốt cuộc là ai.”
Lục Phán giấu bút phán quan vào tay áo rộng, cũng ghé lại gần nói: "Nghe con ma mới đó nói, hình như vị hôn phu của hắn là người giàu có ở Đế đô trên dương gian. Người đó tên là Dung Cửu Tiêu."
"Dung Cửu Tiêu? Cái tên này đặt cũng lớn quá rồi, không sợ trấn không nổi sao." Minh Vương lắc đầu, chuyện đặt tên vốn có căn cứ và ý nghĩa riêng, dân gian vẫn hay nói "tên hèn dễ nuôi", thực sự là có lý do.
Ví như đứa trẻ tên là Cẩu Đản, cái tên này nghe giống loài súc sinh quá, quỷ sai đi câu hồn thường dễ dàng bỏ qua mấy đứa trẻ thế này.
Minh Vương dùng đầu ngón tay bóp ra một giọt máu, viết tên Dung Cửu Tiêu vào Sinh Tử Bộ, muốn xem thử người đàn ông tên Dung Cửu Tiêu này, từ khi sinh ra cho đến lúc chết, cả đời sẽ xảy ra những chuyện lớn gì.
Chỉ thấy khi nét bút cuối cùng hạ xuống, Sinh Tử Bộ bỗng phát ra ánh sáng vàng chói mắt, các loại phù văn, pháp chú cổ xưa của Thiên đạo lần lượt hiện lên, chiếu sáng cả đại điện âm phủ, rồi lại đột ngột thu hết vào trong Sinh Tử Bộ.
Trong lòng Minh Vương chấn động dữ dội, giống như bị Thiên đạo mở mắt ra nhìn chằm chằm vào mình, lập tức rụt tay lại. Đồng thời úp mạnh cuốn Sinh Tử Bộ xuống bàn, vung tay áo một cái, lập tức xóa sạch vết máu còn sót lại trên đó.
Lục Phán hoảng hồn nhảy dựng lên, tim vẫn còn đập thình thịch: "Vừa rồi… đó là Thiên đạo cảnh cáo sao?"
Minh Vương hồn vía lên mây, chăm chăm nhìn cuốn Sinh Tử Bộ không tên, nghiến răng nói: "Nghĩ cách báo cho Lạc Thanh Liên biết, vị hôn phu cũ của hắn vượt khỏi lục giới, không nằm trong ngũ hành, được Thiên đạo che chở, đại vận trời sinh. Nếu hắn muốn sống, tuyệt đối đừng trêu vào người này."
Lục Phán do dự chốc lát rồi nói: "Nhưng mà, sau khi hắn hoàn dương, chúng ta không thể can thiệp nữa. Âm giới chỉ quản hồn ma quỷ quái, không quản người sống dương gian. Đoạt xá vốn đã trái với Thiên đạo, nếu còn tiết lộ thiên cơ, ta sợ hắn sẽ gặp báo ứng."
Minh Vương trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng buông một tiếng thở dài nặng nề: "Đã vậy… thì đành xem tạo hóa của hắn thôi."