Chó Liếm Điên Phê Công Bị Vứt Bỏ

Chương 2: Mỗi đêm đều bị em trai chó điên bò lên giường, bẻ chân ᒪiếʍ ᒪáρ lỗ nhỏ như uống sữa.

Ban đầu Lộ Uyên Đình chỉ định giúp anh trai cởi bỏ lớp quần áo đáng ghét kia như thế hắn sẽ dễ dàng chạm vào anh trai mình hơn, sau khi không ngừng liếʍ láp đầṳ ѵú nhỏ xinh kia, đôi tay hư hỏng của hắn tiến lại gần chiếc quần mềm mại sau đó một âm thanh xẹt vang lên, chiếc quần ngủ bị xé rách.

Ánh mắt hắn ngập tràn kinh ngạc nhìn hạ thể dị dạng trước mắt, l*иg ngực phập phồng như đang chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh mẽ, hóa ra ở đằng sau dươиɠ ѵậŧ đáng yêu kia chính là một đóa hoa rực rỡ.

Hắn nhìn nơi đó bằng ánh mắt nóng bỏng mặc do anh trai tìm mọi cách để che chắn hạ thể của mình, Thẩm Vụ cực kì ghét cơ thể của mình, lúc này nơi đó lại bị em trai nhìn thấy, cậu không biết diễn tả cảm giác rối bời khi đó như thế nào nhưng lúc này cậu chỉ muốn đá em trai xuống giường sau đó rời khỏi nơi này nhưng lúc này đôi tay mạnh mẽ của em trai đã nắm chặt lại chân cậu, hành động của em ấy cực kì thô bạo như muốn tách chân cậu ra rộng nhất để quan sát.

Thẩm Vụ không muốn nhớ lại buổi tối hôm ấy một chút nào cả, đó là lần đầu tiên cậu bị Lộ Uyên Đình xâm phạm, đóa hoa nhỏ xinh bị người này liếʍ láp cả một đêm, cậu không biết nơi đó đã chảy ra bao nhiêu dâʍ ŧᏂủy̠, cậu chỉ nhớ đến cảm giác bủn rủn chân tay khi ấy mà thôi.

Những lần đầu cậu còn muốn giãy giụa, phản kháng để đối phương dừng những hành động đáng xấu hổ này nhưng cuối cùng cậu lại bị ngất xỉu, điều đáng buồn là cậu ngất xỉu bởi vì cao trào quá nhiều, đến khi thức dậy vẫn nhìn thấy hình ảnh Lộ Uyên Đình liếʍ láp đóa hoa kia.

Cậu chỉ có thể ngoan ngoãn nằm yên đợi hắn ngủ say, lúc đó đóa hoa đã sưng phồng lên vô cùng đáng thương, âʍ ѵậŧ sưng tấy như một quả anh đào chín mọng cho dù cậu có cố gắng như thế nào cũng không chịu quay lại chỗ cũ, hai mảnh âʍ ɦộ cũng bị cọ xát đến nỗi ửng hồng.

Từ những lần đó về sau, mỗi ngày Lộ Uyên Đình càng tìm cách lại gần cậu, hắn không thể thoả mãn với những buổi đêm dâʍ ɭσạи kia thậm chí vào ban ngày cũng muốn lại gần cậu, chiếm hữu cậu. Chỉ cần không nhìn thấy Thẩm Vụ, hắn sẽ òa khóc nức nở không ngừng la hét muốn gặp anh trai, vào ban đêm sẽ không ngừng thì thầm vào tai cậu bảo rằng hắn muốn liềm láp đóa nhỏ nhỏ xinh kia, chỉ cần không gặp nó thì mỗi đêm hắn sẽ không thể ngủ được. Những hành động đó cứ lặp lại trong vòng nhiều đêm, mỗi sáng thức giấc nếu Thẩm Vụ không nhìn thấy đóa hoa đang không ngừng phun nước vào mặt em trai mình thì chính là nhìn thấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c của mình đang vương vãi trên gương mặt em trai.

Lúc đầu, cậu cực kì ghét nơi dị dạng của bản thân, ngay cả tắm rửa cũng không muốn chạm vào nơi ấy nhưng trải qua những lần xâm phạm của Lộ Uyên Đình, nơi ấy đã bị dạy dỗ vô cùng nhảy cảm, màu sắc phấn hồng đã chuyển sang màu đỏ thẫm chỉ cần một hành động nhỏ cũng khiến nơi đó đầm đìa nước sốt, thậm chí dươиɠ ѵậŧ của cậu cũng nhạy cảm đến mức đáng sợ, cậu có thể cảm nhận được chỉ cần một ít ma sát thôi cũng khiến người an hem đứng thẳng dậy…

“Hức..”

Cảm giác cao trào như kéo cậu trở lại hiện thực, lỗ nhỏ không ngừng phun ra vô số chất lỏng ngọt ngào, có lẽ bây giờ Lộ Uyên Đình đã cảm thấy thỏa mãn nên hắn quyết định buông tha cho lỗ nhỏ đáng thương. Người này nhanh chóng lại gần Thẩm Vụ, hai tay ôm chặt lấy vòng eo nhỏ xinh kia, nhỏ giọng thì thầm

“Anh trai ơi…anh trai của em..”

Cậu có thể nghe được sự vui sướиɠ của người này, hành động này không khác gì một con chó đang quẫy đuôi làm nũng với chủ nhân của mình vậy, thậm chí hắn còn hơn dỗi nói :

“Anh trai lại giả vờ ngủ nữa rồi. Anh lại không chú ý đến em……”

Thẩm Vụ im lặng, trong đầu cậu không ngừng suy nghĩ cách đối phối với con chó điên đáng ghét này, đối phương không ngừng ôm chặt cậu, thậm chí còn liếʍ láp phần cổ trắng nõn nà, giọng điệu ngập tràn hài lòng:

“Hôm nay anh trai thật ngoan ngoãn, đóa hoa của anh chảy nhiều nước này, em rất vui nên tạm thời tha thứ cho anh đấy nhé”

“Anh ơi..anh à.. anh ơi.. anh chú ý đến em đi “

Đối phương không ngừng lắc lắc Thẩm Vụ, điều này khiến cậu không thể tiếp tục giả vờ ngủ nữa, trên gương mặt ngập tràn vẻ mê mang như người mới ngủ dậy, cậu dịu dàng hôn lên gương mặt đáng yêu kia, cặp mi cong cong rủ xuống che đậy sự khó chịu, bực bội và không kiên nhẫn, bề ngoài vẫn là một người anh trai tốt bụng.

“Đình Đình, đã khuya thế này rồi sao em vẫn chưa ngủ”

Lộ Uyên Đình bật cười sung sướиɠ, đôi tay hư hỏng len lỏi vào bên trong áo ngủ trêu chọc đầṳ ѵú nhỏ xinh của anh trai mình, cả người không ngừng cọ xát anh trai, giọng điệu làm nũng:

“Em nhớ anh, cực kì nhớ anh, dươиɠ ѵậŧ của em cũng rất nhớ anh, anh xem nó sưng như thế này rồi, anh mau giúp em vuốt ve nó đi”

Nói xong hắn cầm bàn tay Thẩm Vụ di chuyển lại gần nơi sưng phồng kia, Thẩm Vụ chầm chậm chạm vào nơi nóng bỏng kia, ôi tay thon dài không ngừng di chuyển xuất quanh thứ hung khí cực kì đáng sợ kia, cậu có thể cảm nhận hơi thở của em trai mỗi lúc một dồn dập hơn, tiếng rêи ɾỉ không ngừng vang lên:

“Hức.. anh ơi.. bàn tay của anh thật mềm mại, em muốn làʍ t̠ìиɦ.. em muốn đi vào bên trong anh”

Trên gương mặt Thẩm Vụ xuất hiện vẻ coi thường nhưng giọng điệu vẫn dịu dàng hỏi em trai mình:

“Đình Đình thích anh trai như thế ư”

“Vâng ạ, em rất thích anh trai, thích đến phát điên mất thôi.. Dươиɠ ѵậŧ..dươиɠ ѵậŧ của em khó chịu quá...nó muốn đi vào bên trong cơ thể anh... làʍ t̠ìиɦ với anh... bắn toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào lỗ nhỏ kia.. khiến bụng anh...sưng phồng lên..”

Đúng là biếи ŧɦái nhỉ, suy nghĩ mỗi lúc càng khó hiểu, ánh mắt Thẩm Vụ xuất hiện những tia âm u, cậu cố tình rút tay lại mặc cho đối phương không ngừng cọ quậy, sờ soạng lung tung, cậu có thể cảm nhận sự căng thẳng của đứa em trai bé bỏng của mình.

“Anh ơi..anh đâu rồi... dươиɠ ѵậŧ của em đau quá”

“Anh ơi..”

Mãi đến khi giọng điệu của đối phương nghẹn ngào như sắp khóc, Thẩm Vụ mới thì thầm hỏi:

“Em muốn bắn sao?”

Lộ Uyên Đình ngoan ngoãn gật đầu, lúc này trong đầu hắn chỉ ngập tràn suy nghĩ muốn bắn tinh mà thôi, ánh mắt ngập tràn cầu xinh nhìn anh trai mình:

“Anh ơi..em muốn bắn mà..em cầu xin anh”

Thẩm Vụ cầm dươиɠ ѵậŧ thô to lên tay, giọng điệu dịu dàng:

“Chỉ một lần thôi nhé, sau đó em phải quay về phòng ngủ”

Cả căn phòng chìm vào bóng tối nên Lộ Uyên Đình không nhìn thấy nét bực bội xen lần không kiên nhẫn trên gương mặt anh trai, hắn ngập tràn hưng phấn ôm chầm lấy vòng eo mảnh mai kia, dươиɠ ѵậŧ không ngừng cọ xát cuối cùng bắn ra những dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đυ.c ngầu.