Diêu Diêu

Chương 2: H

Chương 2: CᏂị©Ꮒ với xăm mình công trước mặt giáo thảo công.

Phòng tắm trong sân vận động của trường học không mở cho người ngoài, nói đúng hơn thì trước kia không có phòng tắm.

Ngô Phụng cùng Cảnh Nguyên Hà thích chơi bóng rổ, nhưng mỗi lần đánh xong mồ hôi nhễ nhại lại còn phải đi qua mấy khu lầu dạy học mới về được ký túc xá, vừa nóng vừa khó chịu.

Mấy tên thiếu gia như bọn hắn thì sao chịu được nên tự góp tiền xây một cái phòng tắm nhỏ gần đây cho riêng mình.

Người khác cũng biết điều, chưa ai dám lớn mật quấy rầy, cho nên nơi này là an toàn tuyệt đối.

Dòng nước ấm xối sau lưng giống như dây roi mềm nhẹ quất lên, vừa ướt vừa nóng khiến làn da run rẩy không ngừng.

Cậu nghiêng đầu muốn tránh, nhưng Cảnh Nguyên Hà ôm cậu, hoàn toàn không để ý sự phản kháng nhẹ nhàng của cậu.

Một chân cậu bị Cảnh Nguyên Hà nắm giơ lên, dư lại một chân miễn cưỡng chạm đến mặt đất, thỉnh thoảng nhấc lên mũi chân theo va chạm mãnh liệt mà đong đưa, ngón chân cuộn tròn co quắp.

Cậu đứng không vững, phải dựa hết vào trong lòng ngực Cảnh Nguyên Hà mới có thể miễn cưỡng duy trì.

Lời nói cũng nói không nên lời, bởi vì an vừa làʍ t̠ìиɦ vừa bóp miệng cậu, đầu lưỡi chui vào hôn thật sâu.

Trải qua ba tháng thường xuyên tiếp xúc thân mật, hơi thở cường thế xâm lược của người Alpha này đã không làm cậu sinh ra bài xích nữa nhưng vẫn có cảm giác áp chế mãnh liệt.

Cậu buông ra cơ miệng để anh tùy ý liếʍ mυ'ŧ, theo mỗi lần đâm vào rút ra run rẩy không ngừng.

Nước bọt nuốt không kịp tràn ra tới, như cá phun bong bóng, hai đuôi cá cọ xát lẫn nhau.

Tư thế đứng thẳng chân sau làm dươиɠ ѵậŧ càng dễ đâm sâu hơn, bụng phồng to nóng rực, thực mau tiếng nước phát ra từ lỗ huyệt vang lên không ngừng át cả tiếng vòi hoa sen chảy.

Mặc dù biết sẽ không có người ngoài tiến vào nhưng cậu vẫn thấy thẹn thùng mà đẩy hắn ra, thở dốc một chút.

“Nhẹ thôi…… Đứng mỏi quá……”

Cảnh Nguyên Hà thích nhất kiểu đứng làʍ t̠ìиɦ này.

Hắn nói chỉ có giây phút này cậu mới chịu dựa hết vào hắn, so ngày thường mềm yếu hơn nhiều, khiến hắn thỏa mãn tính độc chiếm dục của Alpha vô cùng.

Mỗi lúc thân thể cậu gồng lên, lỗ huyệt co rút chặt khiến hắn càng thêm say mê.

Đồng dạng, cậu cũng có thể cảm giác được dị vật di chuyển bên trong thân thể càng thêm mãnh liệt khiến cậu dễ dàng lêи đỉиɦ phê ngoắc cần câu.

Cảnh Nguyên Hà không chịu làm chậm lại mà càng dùng sức đóng cọc, đỉnh qυყ đầυ đâm sâu tới tận cùng ruột già, cậu rêи ɾỉ một tiếng, mắt ướŧ áŧ, rũ vai thở gấp.

Mười mấy lần liên tục bị đâm thẳng vào tuyến tiền liệt, cậu run rẩy bắn tinh.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun tung toé trên ngực và bụng, lại bị vòi hoa sen trên đầu rửa đi, nhưng cảm giác nhão dính vẫn còn tồn tại.

Sau khi bắn tinh, thân thể có chút mất hứng, cậu lười biếng nhắm mắt gối lên đầu vai của Cảnh Nguyên Hà.

Cảnh Nguyên Hà cũng nhẫn lại chậm rãi cày cấy, mυ'ŧ hôn gò má cậu, không một lát liền gấp gáp hỏi.

“Cố chịu thêm chút, tôi còn chưa bắn đâu.”

“Anh cày nhanh lên hộ cái.”

Cậu sảng xong rồi nên không muốn làm nữa, cố tình kẹp chặt mông kí©ɧ ŧɧí©ɧ cây côn ŧᏂịŧ của hắn.

Quả nhiên hô hấp của Cảnh Nguyên Hà càng thêm dồn dập, hắn bỗng nhiên bế bổng cậu lên, giữ hai chân cậu bám chặt quanh eo của mình.