Vì tò mò, Tuệ Tuyệt Luân đã xâm nhập vào Vô Hạn Ma Cung tìm hiểu qua và đại khái hiểu được tất cả đám này vốn không thuộc về Trái Đất mà là ở Ngục Quỷ Tinh Cầu, nhưng cô vẫn rất mơ hồ về nơi ấy bởi bọn chúng chả mấy khi ôn lại kỷ niệm xưa với nhau hết, dù có thì chỉ là những điều vụn vặt. Lén tới phòng Ma Nữ Vương theo dõi một thời gian ngắn cũng chẳng thu được thêm tin gì ngoài việc Thánh Nữ thấy Long Quyển Tinh thật sự tốt. Xét tới sức mạnh đương nhiên Long Quyển Tinh thua xa Tuệ Tuyệt Luân, nhưng xét tới mức độ nhân từ thì đâu ai kém ai.
Tuệ Tuyệt Luân còn nhận thấy Long Quyển Tinh rất cô đơn, giống như chính cô vậy. Đúng là quyền lực kén chân tình, những tiên nữ mỹ miều bầy tỏ ý mê mẩn điên dại vì Tuệ Tuyệt Luân nhưng mà cô biết họ chẳng qua là vì khát khao thơm lây với cái danh hiệu Thống Soái Của Trời Đất, hơn thế nữa là sự thèm muốn thân xác Thánh Nữ nàng. Đương nhiên nếu Tuệ Tuyệt Luân không cho phép thì chẳng ai dám tiến tới đâu, cầm chắc vỡ mồm. Tuệ Tuyệt Luân hy vọng Long Quyển Tinh sẽ cai quản tốt nơi này, cô không theo dõi nữa mà bỏ đi.
Quay lại hiện tại. Bối rối len lỏi trong lòng Long Quyển Tinh khi tiếp xúc ánh mắt Tuệ Tuyệt Luân, rốt cuộc đó là cảm giác gì chứ? Ngoài mặt tuy không bộc lộ nhưng lại lảng tránh nhìn thẳng nữ nhân ấy, Long Quyển Tinh hỏi "Chúng ta quen nhau sao?" Đương nhiên là không, từ lúc Ngục Quỷ Tinh Cầu bị hủy diệt, Long Quyển Tinh (cùng số ít đồng hương) tổn thương nặng văng đến Trái Đất này, cô luôn thui thủi một mình chẳng ai chịu hiểu cô. Đám yêu quái ghen ghét sợ hãi nàng, đám loài người cũng khϊếp vía lánh xa. Sau khi bị Hàn Linh Phượng đánh, liều mạng lắm mới thoát nổi cho đến giờ, Long Quyển Tinh chỉ có duy nhất một người bạn kết giao chưa lâu chính là công chúa trong Thành Đô - Yến Châu, nơi Long Quyển Tinh đang ẩn náu cũng là hoàng cung nhờ sự che dấu từ Yến Châu. Đêm nay xảy ra bao nhiêu việc khiến Ma Nữ Vương động tâm : Nước khắp cả thế gian phóng lên trời - Hào quang vàng rồi ánh sáng đỏ - Trái Đất quay tít mù.... Nhưng vấn đề khiến Long Quyển Tinh kinh ngạc nhất là vì cảm nhận được ba luồng sức mạnh siêu cường giao phong ngoài không gian, và cô biết bản thân mình còn kém nhiều. Trước hết lo bảo vệ an toàn cho Yến Châu,khi mọi việc trở về như cũ thì Long Quyển Tinh lại phát giác trên bầu trời ngập tràn tử vong khí nên bay lên một chuyến để tìm hiểu, kết quả gặp được Tuệ Tuyệt Luân. Rõ ràng Long Quyển Tinh cũng biết một trong số ba luồng sức mạnh kia chính là của cô gái đang đứng đối diện mình, bằng chứng là sức ép khí thế do Nữ Thống Soái bức ra quá lớn, ngay như Ma Nữ Vương cô còn phải e dè. (so với Hàn Linh Phượng hồi đó tuyệt đối đủ tư cách làm đại địch)
Tuệ Tuyệt Luân nói "Việc xưa kia cô quyết đấu với thiên đình có ai mà không biết chứ." Long Quyển Tinh hỏi "Vậy cô có nghĩ rằng vụ thảm sát này là do tôi gây ra?" Hỏi xong tự nhiên lại hồi hộp chờ câu trả lời. Tuệ Tuyệt Luân nhẹ nhàng nói "Tôi tin cô sẽ không bao giờ làm ra những việc như thế." Cũng bởi nàng biết cô ấy cực nhân hậu từ rất lâu, thêm nữa nơi đây còn vương vấn nồng nặc sát ý của Hàn Linh Phượng.
Nghe câu trả lời khiến Long Quyển Tinh mừng thầm trong bụng. Cô cũng chẳng rõ vì sao nữa, vừa xong khi mới thấy Tuệ Tuyệt Luân là khiến cho Long Quyển Tinh u mê trái tim luôn rồi, cảm giác lâng lâng khó diễn tả chưa từng tồn tại nay đã nẩy sinh ồ ạt không thể tự chủ. Về phần Tuệ Tuyệt Luân, vốn dĩ cô rất có thiện cảm đối với vị Ma Nữ Vương này nên lúc nói chuyện cũng chứa đầy sự tôn trọng.
Long Quyển Tinh chân thành nói "Ngày trước chỉ tại thiên đình nhất quyết đòi tiêu diệt chúng tôi nên tôi bất đắc dĩ mới phải chống lại thôi. Chứ thực sự tôi không hề muốn tranh đấu với ai hết!" Tuệ Tuyệt Luân nói như kiểu vỗ về an ủi "Tôi hiểu. Nếu đổi là tôi thì cũng sẽ làm như vậy. Nhưng cuối cùng cô vẫn không gϊếŧ ai mặc dù thừa khả năng, thật đáng khâm phục." Long Quyển Tinh khẽ cúi mặt xuống ngại ngùng, im lặng không biết nói sao, toàn thân cô như muốn bay bổng. Tuệ Tuyệt Luân mỉm cười trông theo, yêu tinh cũng có thể đáng yêu vậy ư?!
(Nữ Thống Soái và Ma Nữ Vương)😚😚😚😚
Giờ Long Quyển Tinh mới để ý quần áo của Tuệ Tuyệt Luân bị rách vài chỗ với mấy vết xước nhỏ khiến nội tâm cô không thoải mái chút nào, hỏi "Cô bị thương?" Tự nhiên Thánh Nữ thấy vui lắm, câu hỏi quan tâm ấy của Long Quyển Tinh chẳng hề giả tạo giống như đa số tiên nữ lúc trước, họ nói chuyện nhưng ánh mắt cứ xoáy vào cơ thể Thánh Nữ mà tưởng tượng ái ân, rất khó chịu phiền phức. Tuệ Tuyệt Luân trả lời "Trầy xước nhẹ thôi. Cô đừng lo."
Mặc dù cảnh tượng xung quanh xác chết ngổn ngang nhưng không gian giữa hai nàng với nhau lại quá thơ mộng. Mỗi người một suy nghĩ nhận xét đánh giá về sự tốt đẹp của người kia, mải mê ngắm nghía nhau quên cả thời gian luôn. Mãi một lúc sau hai cô mới nhận ra rằng bản thân mình từ tận đáy lòng cũng thật háo sắc, nhưng đâu ai chịu dũng cảm thú nhận chứ.
Không dám nhìn thẳng Tuệ Tuyệt Luân nữa, Long Quyển Tinh chuyển hướng nhìn đám tử thi dưới nền mây mờ, thấy mấy cái xác nát bét đầu, cô nói "Kẻ ra tay thật tàn ác! Thiên đình đã gây sự với ai vậy?" Dù trong lòng đã có đối tượng tình nghi nhưng chưa dám khẳng định. Tuệ Tuyệt Luân thở dài nói "Thiên đình không hề gây sự. Mà chính Hàn Linh Phượng mới là kẻ thích kiếm chuyện thôi."
Hung thủ mà Long Quyển Tinh nghĩ đến là đúng nên không ngạc nhiên, cô chỉ nói "Là cô ta ư?!" và ánh mắt thì thể hiện vừa tức vừa sợ. Tuệ Tuyệt Luân hỏi "Cô cũng biết Hàn Linh Phượng?" Long Quyển Tinh có vẻ cay đắng trả lời "Nhờ ơn cô ta khiến tôi bị đánh đuổi khỏi Vô Hạn Ma Cung đấy!" Tuệ Tuyệt Luân nhẹ nhàng hỏi "Đã xẩy ra chuyện gì ư?" Long Quyển Tinh nói "Việc này dài dòng lắm, giờ không thích hợp để kể đâu. Hơn nữa vấn đề quan trọng bây giờ là xử lý số xác chết này và giải cứu những ai bị bắt kìa. Nếu mặc kệ ở đây thì chỉ vài ngày nữa sẽ phân hủy hóa ra chất độc hòa vào không gian rồi theo gió rơi xuống nhân giới trở thành đại dịch không thể cứu chữa. Vả lại khi mà thiên đình tan hoang kẻ chết người bị bắt vậy nhiệm vụ của họ sẽ do ai đảm nhận? Riêng như việc nắng mưa hỗn độn cũng đã là mối họa không nhỏ ngay trước tiên rồi, mạng sống liên tục mất đi oan ức là điều khó tránh khỏi." Tuệ Tuyệt Luân cũng thấu hiểu những điều ấy chứ. Đạo lý thiên mà tử thì nhân tất loạn địa tất vong là hoàn toàn đúng đắn, nhưng đâu có dễ dàng giải quyết như lời nói.
Thấy Tuệ Tuyệt Luân đắn đo suy nghĩ, Long Quyển Tinh nói "Cũng muộn lắm rồi. Tôi phải về đây." Tuệ Tuyệt Luân nói với vẻ tiếc nuối "Cô vội vậy ư? Nói chuyện với tôi chán lắm sao!?" Long Quyển Tinh vội nói "Không phải đâu. Cô đừng nghĩ vậy. Chỉ là có một người bạn tốt đang lo lắng chờ tôi ở dưới kia nên..." Tuệ Tuyệt Luân hỏi "Hiện tại cô đang ở đâu?" Long Quyển Tinh cũng không giấu giếm trả lời ngay "Tôi đang sống trong hoàng cung Thành Đô." Trong lòng thì vu vơ nghĩ liệu cô ấy có tới thăm mình chăng?
Tuệ Tuyệt Luân nói "Tôi cũng muốn biết rõ hơn về Ngục Quỷ Tinh Cầu và khúc mắc giữa cô cùng Hàn Linh Phượng. Nếu cô ta là kẻ thù chung thì ít nhất tôi và cô nên trợ giúp cho nhau sẽ tốt hơn đơn độc. Tôi tìm gặp cô được chứ?" Long Quyển Tinh vui vẻ đổng ý "Tất nhiên. Bất cứ lúc nào tôi cũng sẵn lòng tiếp đón cô mà!" Nhận ra câu nói ấy hơi bạo, Long Quyển Tinh bẽn lẽn mỉm cười. Tuệ Tuyệt Luân vui vẻ dò hỏi "Không phiền cô chứ?" Nhìn thẳng Thánh Nữ, Long Quyển Tinh chân thành trả lời "Tuyệt đối không!"
Hai nàng lại ngắm nhau trong im lặng. Họ khen thầm sắc đẹp của nhau và cùng chung suy nghĩ là giá mà được chạm tay vào gương mặt ấy... Qua một lúc Long Quyển Tinh bối rối nói "Thôi. Tôi xin phép đi trước nhé. Cáo từ."
Khi đi lướt qua Tuệ Tuyệt Luân, hương thơm dịu nhẹ từ người hai cô hòa quyện lan tỏa vào mũi nhau rất dễ chịu ngất ngây. Bước chân Long Quyển Tinh dừng lại giống kiểu không muốn dời xa mùi hương ngọc ngà ấy. Nhưng vẫn phải chia tay thôi, Yến Châu dưới trần gian chắc đang đứng ngồi không yên vì lo lắng rồi, người đi lòng vương vấn!
Ra khỏi đại điện thiên cung, Long Quyển Tinh chợt nhớ ra rằng bản thân đã quên một điều rất quan trọng, cô tự trách "Mình quên không hỏi tên nàng ấy rồi! Đồ ngốc ngươi!..." Và cũng bất chợt, giọng nói thanh khiết của Thánh Nữ từ bên trong cung vang vọng ra "Tôi là Tuệ - Tuyệt - Luân."
Tuy là lần đầu tiên gặp mặt nhưng tên và dung nhan của cả Thánh Nữ lẫn Ma Nữ đều đã được khắc sâu vô lòng nhau rồi!
(...yêu thương hờn ghen, năm tháng đua chen, oanh liệt đó suy tàn thay đổi, ĐÔI TA GẶP NHAU, GIỮA CHỐN PHONG BA....)😘😘😘😘
Biết rõ Long Quyển Tinh đã bay đi, một nụ cười đẹp vô cùng nở trên đôi môi tuyệt vời của Tuệ Tuyệt Luân.
Đắm chìm với cảm xúc gần như hạnh phúc thêm một lúc lâu nữa thì mới dứt. Tuệ Tuyệt Luân bước ra ngoài thành. Khẽ đưa hai tay lên, thần khí của cô phát sáng ra xung quanh và từ hư vô hiện ra sáu quầng lửa mầu trắng khổng lồ bao vây lấy toàn bộ Thiên Cung ở sáu phương vị khác nhau giống như vòng tang đưa tiễn hoành tráng lấp lánh trên bầu trời. Thánh Nữ vụt bay khỏi phạm vi thiên đình rồi quay lại nhìn, ngay lập tức sáu quầng lửa thu hẹp khoảng cách dần dần và BÙNG.... Thiên cung trụ trên khối đá hùng vỹ trở thành bó đuốc rực rỡ chiếu xa khắp vạn dặm xua tan bóng tối âm u của màn đêm tĩnh mịch. Vì hiện tại đang là quá khuya nên sự việc này không lo bị phàm nhân chứng kiến để rồi ầm ĩ xôn xao lên, chủ yếu họ đã ngủ hết rồi. Dù không may có một vài kẻ nào đó còn thức trông thấy cũng chẳng lo bởi đa số mấy khi tin thiểu số, nhất là về những vấn đề cao siêu.
Cháy mãi cũng có lúc dừng, ánh lửa vụt tắt. Thiên Cung vẫn nguyên vẹn bởi ngọn lửa chỉ thiêu đốt hơn trăm vạn tử binh thôi. Và giờ hơn trăm vạn khối sáng nhỏ như con đom đóm từ đó ồ ạt bay ra, những linh hồn yếu ớt chẳng chốn dung thân.
Tuệ Tuyệt Luân nghĩ dưới trần gian không đủ số lượng thai nhi trong bụng mẹ hoặc mới chào đời để cho đám hồn phách này cùng lúc nhập vào tái sinh. Cũng không thể gửi họ xuống âm phủ vì Diêm Vương đã chết, thiên đình thì gặp đại họa, dưới địa ngục bây giờ quả thực không hề an toàn, nếu xuống đó chờ được luân hồi thành kiếp khác thì vẫn cần sự sắp xếp chu đáo tỉ mỉ, đâu thể chuyển sinh bừa được vì khả năng đầu thai nhầm thành chó lợn có tỉ lệ rất cao. Chính vì thế mới cần đến cả một chế độ đông đúc quản lý âm phủ, điều hành việc chuyển thế công bằng đúng công đúng tội. Phương pháp duy nhất lúc này là giữ đám linh hồn lại, đợi thời điểm thích hợp thôi.
Tuệ Tuyệt Luân vẫy nhẹ tay như mệnh lệnh tối cao của Thánh Nữ. Hơn trăm vạn hồn phách li ti cùng phóng nhanh về phía nàng. Chính xác chúng bay thành vòng xoáy, tập chung hết tới đích là mái tóc mượt mà của Tuệ Tuyệt Luân, được nhập vào tóc Thống Soái Trời Đất đúng là vinh dự chẳng gì so bì được.
Tuệ Tuyệt Luân lại suy nghĩ, có lẽ nên xuống địa ngục một chuyến kiểm tra xem hiện giờ tình hình thế nào. Tức tốc Thánh Nữ bay dời đi, bỏ lại phía sau Thiên Cung vườn không nhà trống, từng huy hoàng.
...
...
Đứng trên đỉnh ngẩng cao đầu ngạo thị trời đất, tuy vô tri nhưng con Phượng Hoàng bằng ngọc mầu xanh vẫn luôn đẹp đẽ kiêu hùng dù ngày hay đêm, mưa hay nắng.
Căn phòng tắm rộng thênh thang xa hoa tráng lệ dát vàng khảm ngọc, so với nơi đây dẫu là hoàng cung của vua thì cung vua cũng phải tự nhận mình quá nghèo.
Bể nước nóng ấm, hơi khói nghi ngút, rất nhiều cành hoa thơm được rải vào bể thơm phức. Hơn 100 người con gái không mặc quần áo đang cùng ngồi ngâm mình trong nước, ánh mắt tất cả đầy tình ý sâu đậm hướng nhìn về phía nữ nhân đeo chiếc mặt nạ hồng ngọc ngồi dựa lưng vào thành bồn tắm, đầu thì dựa ra sau vào ngực của một nàng ngồi trên bờ, nàng này say đắm trườn hai tay xuống vuốt ve lại bộ ngực căng tràn (đẹp chưa từng thấy) của môn chủ Phượng Hoàng Môn, ở hai bên cạnh còn có hai cô gái khác mỉm cười trông theo thích thú, dáng ngồi khiêu gợi với những giỏ đựng trái cây gần đó.
Tắm cũng không cởi mặt nạ, chỉ lúc động phòng mới cởi thôi. Hàn Linh Phượng nhắm mắt tận hưởng hành động kí©ɧ ŧɧí©ɧ từ cô gái phía sau, đôi tay cô mơn trớn sờ hai bên đùi cô ta, thi thoảng siêu nữ cường này còn quay mặt lại hít ngửi hương thơm từ ngực nàng kia.
Hàn Linh Phượng khen "Nàng làm ta dễ chịu lắm!" Cô gái đang vuốt ve ngực Hàn Linh Phượng liền mỉm cười nói "Giờ mới chỉ dễ chịu một phần thôi, lát nữa vô phòng muội sẽ giúp cho tỷ dễ chịu sung sướиɠ gấp trăm lần!" Lại thêm hai cô gái khác bò tới gần và mỗi người một bên dựa đầu vào bờ vai mạnh mẽ đẹp đẽ ấy mà ôm ấp nũng nịu. Nàng trái nói "Muội cũng sẽ làm cho tỷ sung sướиɠ gấp ngàn lần!" Nàng phải nói "Muội sẽ cho tỷ sung sướиɠ gấp vạn lần!" Giờ lại thêm cô khác mò đến gần ôm lấy đôi chân Hàn Linh Phượng mà cọ ngực mình vào, nụ cười quyến rũ nói "Muội muốn làm cho tỷ sung sướиɠ ngay bây giờ!"
Hàn Linh Phượng mở mắt ra, âu yếm nói "Vậy thì làm luôn đi!" Rồi lập tức đứng dậy, cơ thể vô cùng hấp dẫn mê hoặc. Cô gái kia choáng ngợp bởi bộ phận kiêu sa quý phái nhất của Nữ Thần hiển hiện trước mắt, miệng còn đang khô cháy thở gấp gáp vì vùng mật ngọt ấy thì hai tay Hàn Linh Phượng đã giữ đầu cô ta mà ép chặt vào vùиɠ ҡíи của nàng. Lời nói không thoát ra được, chỉ còn có những tiếng "Ư....Ưʍ...." yếu ớt đầy du͙© vọиɠ. Hai nàng ban nẫy dựa đầu vô vai Hàn Linh Phượng cũng chẳng chịu nổi vội vồ lấy đùi cô ta, mỗi người một bên điên cuồng hôn hít. Không gian ngập tràn lai láng sự thèm muốn tình ái, tiếng nuốt nước bọt của tất cả các nàng trong nơi đây cứ liên tục đua nhau phát ra "Ực!".... Ai cũng muốn hầu hạ Hàn Linh Phượng suốt cuộc đời!😘😘😘😘
Rất lâu sau Hàn Linh Phượng mới buông tha cho cô gái kia. Cô ta trên gương mặt đã ướt đẫm vì dính đầy Giọt Ngọc của Nữ Thần, hít thở vội vàng như đang tận hưởng mùi hương còn vương, miệng cô ta cũng tràn trề nguồn nước thanh khiết ấy, ánh mắt thỏa mãn ngất ngây nhìn Hàn Linh Phượng.
Đối với Hàn Linh Phượng, như vậy thôi chưa đủ. Cô lại bắt lấy hai nàng đang cuồng bạo hôn hít đùi mình mà tiếp tục hành động mãnh liệt. Nhiều nàng gần đấy thì phát điên lên vồ lấy Hàn Linh Phượng, ai cũng cố hôn ngửi sờ mó bằng được vào thân thể Hàn Linh Phượng dù bất cứ vị trí bộ phận nào mới cũng cam lòng. Toàn bộ cô gái thuần khiết còn lại tuy không có chỗ để chen vào nhưng cũng vội bu kín tới xát gần để chờ đến lượt mình với mong muốn sẽ là người tiếp theo được ban cho GIỌT NGỌC TRẮNG TRONG từ vùиɠ ҡíи thơm lừng của Hàn Linh Phượng, miệng ai cũng chẩy dãi vì thèm thuồng....
Một đánh gϊếŧ 100 thì vẫn là bình thường, nhưng một hϊếp 100 thì là quá phi thường.... Không nên quấy rầy họ nữa!!!!😘😘😘😘
....
Cả trăm nàng nằm la liệt trên nền đất căn phòng tắm vì mệt mỏi quá độ, say đắm đam mê thở hổn hển, có nàng đã ngủ thϊếp đi.
Hàn Linh Phượng mặc y phục, mỉm cười nhìn hình ảnh dâʍ ɭσạи xung quanh. Thực sự thì bản thân cô vẫn chưa thỏa mãn lắm đâu, chỉ tại họ đã gần như bất tỉnh rồi nên nàng mới tạm tha. Cứ thử tỉnh dậy xem, sẽ biết tay nàng nữa ngay. Hàn Linh Phượng vận nhẹ khí hút một trái táo về phía cô, vừa ăn vừa đi ra ngoài.
Đám hộ vệ gặp chủ là đều quỳ xuống hành lễ, Hàn Linh Phượng không để tâm đến cứ tiếp tục bước chân. Chẳng bao giờ cô để mắt tới số nữ thuộc hạ của mình cả vì cô chỉ cần những người con gái xinh đẹp trong trắng bên cạnh thôi, tuy một số nữ thuộc hạ còn trinh nhưng nhan sắc lại tầm thường.
Đi ngang qua dẫy phòng của các hộ vệ, nơi đây có tới hơn một vạn phòng phân chia rõ ràng bên trái nam bên phải nữ, mỗi phòng đủ chứa hai mươi người. Quả táo trong tay Hàn Linh Phượng mới ăn được nửa, vừa lúc ấy cô nghe thấy trong một căn phòng phía phải có tiếng nói chuyện rất khẽ, giọng một nam một nữ đang hú hí bầy tỏ yêu đương. Chắc gã đàn ông này là lén lút mò sang khi các cô cùng phòng với nhân tình của gã đã say ngủ.
Hàn Linh Phượng cau mày khó chịu bởi Phượng Hoàng Môn có quy định cấm tất cả mọi thuộc hạ gia nhân được phép yêu nhau cưới nhau vậy mà hai kẻ ngu xuẩn này lại dám vi phạm ư! Khi đã trở thành môn đồ của Phượng Hoàng Môn thì vĩnh viễn phải cô độc cho đến chết vì lý lẽ rất đơn giản : mặc dù Hàn Linh Phượng không thèm quan tâm đám phụ nữ thấp kém đó nhưng cô cũng không muốn thấy cảnh bọn chúng làm nhơ nhuốc dơ bẩn lãnh địa siêu cường này. Ngày trước từng có vụ một đôi cẩu nam nữ định bỏ trốn để được sống bên nhau, xui xẻo bị phát hiện và bắt lại. Đích thân Nghi Tâm ra mặt giải quyết, cô dùng kim chỉ khâu lưng cả hai kẻ to gan kia dính xát vào nhau, đau đớn khó diễn tả. Đám hộ vệ khác rùng mình sợ hãi chứng kiến cảnh đôi người bị khâu, bị giam giữ bỏ đói, gào thét khóc lóc. Trải qua vài ngày tiếp thì vết thương bung chỉ làm thịt lưng rách toác khiến nội tạng cả hai lồ lộ lòi hết ra ngoài, ruột gan rơi vãi tởm lợm, máu hòa thành một, quá ghê rợn. Hình phạt thảm khốc quá khứ còn rành rành trong tâm trí bọn thuộc hạ thế mà giờ vẫn có kẻ hỗn xược muốn tái phạm tội lỗi khó dung ấy ư?
Quá chán ghét, Hàn Linh Phượng đạp mạnh cửa xông vào. Đôi nam nữ đang ngồi trên giường ôm ấp thủ thỉ vào tai nhau mấy điều tình tứ bỗng giật nẩy mình, cả đám nữ hộ vệ đang ngủ tại phòng này cũng hốt hoảng bừng tỉnh bật dậy. Thấy Hàn Linh Phượng, hai kẻ lén lút vội buông nhau ra rồi cùng đám đàn bà đồng môn quỳ mọp xuống đồng thanh "Tham kiến Ngọc Nữ Diệt Thiên" Ở Phượng Hoàng Môn vì Hàn Linh Phượng thấy cái danh xưng môn chủ hay đại môn chủ rất thô thiển nên tự xưng Ngọc Nữ Diệt Thiên và bắt tất cả thuộc hạ phải gọi như vậy (chắc tại biết biệt danh của Tuệ Tuyệt Luân oai quá nên không phục bất mãn đây mà ^_- )
Cho dù có tội hoặc vô tội cũng chẳng kẻ nào dám ngẩng mặt lên nhìn Hàn Linh Phượng. Hồi xưa có vụ ba tên đàn ông thuộc hạ sững sờ nhìn thân hình của cô thôi mà phải trả cái giá cực đắt bởi hành vy láo lếu ấy : chính Hàn Linh Phượng phóng sáu thanh kiếm (lấy của bọn hộ vệ) đâm xiên thủng nhãn cầu xuyên qua sọ khiến ba tên đau đớn giẫy đành đạch rồi tử. Chính vì thế nên sau này chẳng còn kẻ nào ngu vậy nữa, nhìn lén cũng không dám luôn, chúng thà tự móc mắt ra chứ không muốn bị Hàn Linh Phượng xử quyết.
Hàn Linh Phượng lạnh lùng nói "Vi phạm môn quy. Hai ngươi biết tội gì không?" Đôi nam nữ run rẩy, đám nữ nhân kia cũng run rẩy. Gã nam nhân sợ hãi đập đầu xuống nền đất liên tục lập lại một câu "Xin Ngọc Nữ Diệt Thiên tha tội! Xin Ngọc Nữ Diệt Thiên tha tội!..." Hàn Linh Phượng nói "Ngẩng mặt hết lên." Theo lệnh cô tất cả run run từ từ ngẩng lên cùng lúc một chân Hàn Linh Phượng cũng đã nhấc lên, chỉ một cước bình thường thôi tên đàn ông đã bị vỡ nát hộp sọ, nguyên cả bộ óc nhão nhoẹt dính với các dây thần kinh văng bắn vào tường rồi rơi xuống, máu nhoe nhoét thậm chí còn tóe vào ả tình nhân và năm ả khác quỳ ngay cạnh. Sống ở đây không biết sẽ toi lúc nào!
Nhanh gọn quyết đoán chẳng nhiều lời là cách làm cách nghĩ của Hàn Linh Phượng. Những kẻ có lỗi một lần thôi thì cũng không còn cơ hội sửa đổi nữa, nôm na ý của nàng ta là đối với tên phạm tội lần đầu - phạt cảnh cáo thì nó chưa sợ, nếu lần thứ hai lại mắc lỗi - trừng phạt nghiêm khắc thì chưa chắc nó đã chừa. Vậy nên tiết kiệm thời gian, sai là chết luôn! 😳😳😳😳
Kẻ nào cũng khϊếp vía với cảnh tượng ấy, nhất là ả tình nhân. Ả ta vừa sợ vừa khóc khi nghĩ tới hậu quả của mình, vốn dĩ với gã kia cũng chỉ là vui nhất thời chứ đâu phải yêu chân tình gì. Bắt trước tình lang, ả ta dập đầu lia lịa xuống đất kêu bình bình đến rách da chẩy máu trên trán, miệng không ngừng hét xin tha dù hiểu trường hợp đó không thể xảy ra "Xin Ngọc Nữ Diệt Thiên tha mạng! Xin Ngọc Nữ Diệt Thiên tha mạng!...."
Hàn Linh Phượng cười khẩy "Hứ." một tiếng tỏ vẻ khinh bỉ rồi ra lệnh cho đám nữ hộ vệ khác giữ chặt ả kia lại, một nữ hộ vệ thì đi nhặt bộ óc đỏ đỏ hồng hồng của gã đàn ông mang tới cố sức nhét hết vào mồm ả đàn bà đáng thương. Cảm giác hãi hùng kinh tởm không cần thiết diễn tả, khi ả ta mím chặt mồm nhất quyết không chịu ăn thì bị bóp mũi bóp mồm, nữ hộ vệ bê bộ óc hai tay lẩy bẩy cấu lấy từng mảng não chỉ mong nhanh chóng tống vào mồm ả kia cho xong. Những kẻ giữ ả thì nhăn mày nhăn mặt mếu máo vì ghê.
Khi đã nhồi nhét xong xuôi, ả đàn bà được buông ra. Bị cưỡng ép nuốt óc người tình nên giờ đang cố gắng móc họng nôn mửa nhưng chẳng ra được bao nhiêu. Có lẽ ả ta đã phát rồ rồi, lao đến phía giường của mình vớ lấy thanh kiếm tuốt vỏ và tự cứa mạnh vào động mạch ở cổ. Một nhát chí mạng đúng là cách giải thoát duy nhất, máu tiết phun loạn xà ngầu.
Hàn Linh Phượng nói "Dọn cho sạch đi." rồi bình thản bước ra khỏi căn phòng.
Đi vu vơ thêm một lúc tới khi ăn nốt hết quả táo thì đột ngột Hàn Linh Phượng bay vụt lên, xuyên qua các tầng lầu mà không va chạm gì cả. Chẳng mấy chốc siêu nữ cường tà đạo này đã đứng trên đầu con phượng hoàng bằng ngọc xanh.
Gió mát rượi thổi tung bay mái tóc mượt mà, không gian tĩnh lặng này quá nhỏ bé so với nàng. Hàn Linh Phượng suy nghĩ đến những hành động tiếp theo của mình, nhất là cách thức đối phó với Tuệ Tuyệt Luân và Linh Cơ. Tuy một đánh một cô không hề ngại nhưng cũng chẳng muốn bởi dù có thắng thì khó tránh khỏi sức cùng lực kiệt te tua. Mà cũng không biết Hàn Sắc Nhi - Yên Nhiên Tinh - Nghi Tâm đang như thế nào nữa, với sức ba muội ấy việc gϊếŧ Long Quyển Tinh là rất khả thi nhưng vấn đề lớn lại phát sinh rằng Linh Cơ sắp vào hoàng cung. Hàn Linh Phượng hiểu rõ chỉ dựa vào ba nàng này thì khả năng đối phó Linh Cơ - xác suất thành công thấp như cây nấm lùn. Vậy nên cần có kế hoạch an toàn trợ giúp họ, giá như cô chỉ phải đối đầu với một người thì tốt biết bao.
Gần như tất cả mọi nhân vật của trời đều đã bị cô bắt, duy còn thiếu Thiên Đế và mấy kẻ tùy tùng trốn thoát. Thật ra lúc ấy là Hàn Linh Phượng là cố tình để chúng thoát thôi chứ với sức mạnh nhãi nhép của tên Thiên Đế rác rưởi chạy sao nổi. Cứ coi là đi săn cho vui, đạp vào mặt kẻ cử động vẫn thích hơn đạp vào mặt kẻ bất động mà.
Đang mải trầm tư thì từ phía dưới có hai cô gái bay lên, nhìn Hàn Linh Phượng với ánh mắt dâʍ đãиɠ, chính là hai cô đệ tử phản bội của Nữ Oa : Uyên Cảnh Linh Trân cùng Tuyệt Huyền Ly Tố. Hạ xuống đầu con phượng hoàng xong là lập tức hai nàng này liền quỳ xuống ôm chân Hàn Linh Phượng, đầu thì dựa vô đùi cô ấy, nhắm mắt ôn nhu hít ngửi mùi hương khiến họ điên đảo (hai người này vừa nẫy không có mặt trong phòng tắm mà đang canh giữ số tiên nữ bị bắt trên thiên đình, lát nữa Ngọc Nữ Diệt Thiên sẽ tiếp tục hưởng thụ! Thực tế số thê thϊếp của Hàn Linh Phượng không phải chỉ có hơn trăm nàng thôi đâu ^_- )
Uyên Cảnh Linh Trân nói "Muội ghen tị với đám tiên nữ tỷ bắt nha! Chút nữa thôi là họ sẽ được tỷ yêu thương rồi!" Tuyệt Huyền Ly Tố cười nói "Đúng vậy đấy. Tỷ đền cho bọn muội đi! Công lao của bọn muội không nhỏ nhé!" Nói rồi ngẩng lên nhìn chằm chằm vào ngực Hàn Linh Phượng chỉ chực vồ luôn lấy thôi. Hàn Linh Phượng mỉm cười xoa đầu hai cô, nói "Yên tâm. Không chỉ đền mà ta còn thưởng thêm cho hai muội đấy!" Sau câu nói là Hàn Linh Phượng nắm tay hai nàng dần dần di dời lên ve vuốt bộ ngực hấp dẫn của mình.
Có thể khẳng định trước một điều khác rằng xét về sức mạnh thì Hàn Linh Phượng chưa chắc VÔ ĐỊCH, nhưng xét về dâʍ đãиɠ thì Hàn Linh Phượng là VÔ ĐỐI.
....
....
Hoàng cung trong Thành Đô rất rộng lớn, tuy đang là đêm nhưng thi thoảng vẫn có một số nhóm thị vệ đông đúc hàng ngũ chỉnh tề mang theo đèn đuốc và vũ khí đi tuần tra mọi ngóc nghách quá nghiêm ngặt chặt chẽ.
Mặc cho sự bảo hộ của toàn bộ cấm quân bao quát toàn thành, Long Quyển Tinh vẫn thừa sức ra vào dễ dàng như chốn không người. Nàng bay trên không trung với tốc độ cực nhanh, dù kẻ nào nhìn lên cũng chẳng thể phát hiện dấu vết gì.