Vù vù thêm một lúc đã tới nơi, phía dưới kia là tẩm cung của công chúa. Đèn vẫn sáng bên trong căn phòng nghỉ to đùng ấy, cách một khoảng không xa ở bên ngoài có tốp lính hai mươi người trực ca đêm, dù hy sinh cũng phải đảm bảo công chúa được ngon giấc.
Long Quyển Tinh trên cao vận chút khí lực, cơ thể cô biến mất như hòa vào không gian vậy. Thoải mái tự do bay mọi phương vị mà không ai biết.
Yến Châu xinh đẹp đang ngồi trên ghế, hai tay chống cằm dựa vào bàn. Đôi mắt lo lắng suy tư càng khiến gương mặt cô trở nên đáng yêu. Dù là công chúa nhưng cô rất giản dị chưa từng xa hoa, y phục không lòe loẹt cầu kỳ.
Long Quyển Tinh hiện ra phía sau Yến Châu không một tiếng động. Cô vẫn đứng đó chưa lên tiếng, thi thoảng lại nghe được Yến Châu thở dài. Tốt bụng - dễ mến - đáng yêu, có được người bạn như vậy Long Quuển Tinh tự thấy mình thật may mắn. Biết cô là yêu quái nhưng Yến Châu chưa bao giờ căm ghét xa lánh. Đoạn ký ức nho nhỏ về lần đầu tiên hai cô gặp nhau lại ùa về tâm trí Long Quyển Tinh :
((( Mượn lực đẩy từ chưởng của Yên Nhiên Tinh, Long Quyển Tinh bay vun vυ't cực nhanh vài vạn dặm. Khi lực đẩy đã tan hết thì cũng là lúc Long Quyển Tinh vào tới địa phận Thành Đô. Cô chọn một khu rừng bên trong đây làm nơi trú ẩn để tránh mọi ánh mắt tò mò tọc mạch của nhân thế. Với thương tích hiện tại, Long Quyển Tinh cần chút thời gian tĩnh dưỡng và quan trọng nhất là phải nâng cao sức mạnh bản thân hơn nữa.
Sống không cố định, ban ngày kiếm thức ăn trái cây hoặc bắt thú rừng, ban đêm thì ngủ trên một ngọn cây cao hay đỉnh núi hang động nào đó.
Qua bẩy ngày sau nội thương của Long Quyển Tinh vẫn chưa khá hơn được bao nhiêu. Thực lực nữ nhân thần bí đeo mặt nạ kia quá khủng khϊếp, ngay cả Ma Nữ Vương nàng cũng thất thủ dễ dàng. Nếu lúc trước mình cứ cố liều đánh tiếp thì đã sớm bỏ mạng rồi. Tình hình đúng là rất bi quan, dù cho Long Quyển Tinh khôi phục nội lực nhanh chóng thì sao? Chết chắc luôn, chưa đủ trình đấu với cô gái ấy. Càng nghĩ càng tức Yên Nhiên Tinh với đám tàn dư Ngục Quỷ Tinh Cầu. Nhân đạo vốn không sai, nhưng nhân đạo với tà ác thì lại cực hạn sai. Bọn chúng quá tàn độc chắc chắn sẽ gây hại tới cả hành tinh này. Nhiều vấn đề dồn dập mà chỉ có mình Long Quyển Tinh nàng thì e rằng hoàn toàn không đương đầu hết nổi. Cần sự trợ giúp là đúng nhưng rất khó vì hiếm có nhân vật nào đối kháng được cô gái đeo mặt nạ, chưa kể chẳng ai muốn giúp đỡ yêu tinh....
Sáng hôm ấy khi Long Quyển Tinh đang ngồi trên một cành cây và ăn nho rừng thì chợt nghe thấy cách chỗ cô khá xa có tiếng đánh nhau. Thi thoảng nơi đây vẫn có người qua lại nên không lạ, nhưng âm thanh chiến đấu khiến Ma Nữ Vương nàng chán ghét. Chả hiểu tại sao đánh gϊếŧ lại làm phần lớn thế gian này thích thú nữa, yên ổn thì sợ tổn thọ à?!
Dù không hứng thú nhưng biết đâu chừng lại có người lương thiện gặp bất trắc, yêu tinh tốt như nàng sao có thể làm ngơ. Nhẹ nhàng bay nhanh về phía mâu thuẫn diễn ra. Cô đứng trên cành cây um tùm quan xát bên dưới chứ chưa vội hiện thân.
Cả đám đàn ông năm chục tên sơn tặc lăm lăm đao kiếm bao vây ba cô gái, một đứng hai ngồi. Cô gái đứng cầm một thanh kiếm chống trả, nhìn kỹ thì thấy cô nàng mặc quần áo mộc mạc nhưng khí chất thanh cao và rất xinh đẹp, khỏi đoán cũng biết không thuộc hạng dân đen lam lũ. Hai cô gái diện đồ khá giả co ro sợ hãi ngồi duới đất ôm lấy nhau, dường như là nhị vị tiểu thư đài các nào đó thích phiêu lưu nơi rừng sâu núi thẳm.
Chém hạ được bảy tên, cô gái cầm kiếm nói to "Ban ngày ban mặt mà các ngươi lại dám ngang nhiên lộng hành, cướp bóc cưỡng bức dân nữ. Không coi vương pháp ra gì sao?!" Gã cầm đầu có chòm râu dê dưới cằm, hắn múa may thanh đao cười cợt nói "Vùng hoang vu này thì vương pháp sẽ không bao giờ xuất hiện đâu tiểu nương tử à! Nó chỉ tồn tại ở những nơi có đầy ắp ngân lượng thôi! Ta khuyên tiểu nương tử nàng đừng xen vào chuyện của người khác kẻo mang họa vào thân đấy! Tốt nhất nàng nên buông kiếm đầu hàng rồi cả ba theo ta về sơn trại để hưởng phúc, thế là ai cũng có lợi rồi phải không nào?!"
Cô gái cầm kiếm chính là Yến Châu - công chúa cành vàng lá ngọc trong hoàng cung, em gái ruột của triều đình đương kim hoàng đế. Cô trốn ra ngoài cung chơi từ hai ngày trước, phố xá tấp nập đông vui, sầm uất nhộn nhịp với bao trò chơi lý thú cùng những món ăn bình dị mà ngon tuyệt vời. Sống trong cung thật buồn chán, ăn quá nhiều cao lương mỹ vị đến phát ngấy luôn. Hôm nay Yến Châu đi vô rừng gọi là để thử cảm giác du sơn ngoạn thủy, yên ắng bình đạm một mình đôi lúc cũng hay, thế nhưng nào ngờ chạm trán sự việc chướng tai gai mắt, cái đám khốn kiếp kia đã ăn cướp lại còn đòi ăn cưới, bắt ép hai cô gái phải phục tùng. Dù trước mắt là hai người phụ nữ xa lạ nhưng với tính cách tốt bụng thích nghĩa hiệp, Yến Châu tuyệt đối chẳng bỏ qua.
Chỉ thẳng kiếm vào mặt tên đầu lĩnh, Yến Châu nói "Những kẻ như các ngươi có sống cũng chỉ là mầm mống tai họa cho quốc gia! Những nạn nhân trước kia bị các ngươi hãm hại, hôm nay ta sẽ đòi lại công bằng cho tất cả bọn họ!"
...
...
Long Quyển Tinh khoanh tay mỉm cười nhìn cô gái cầm kiếm, thật tốt bụng và chính nghĩa, nhan sắc lại còn đáng yêu nữa chứ. Như cái đám cặn bã kia thì thật đáng ghét và đáng chết, có lẽ những kẻ như vậy chết hết mới có thể giúp cho thế gian phồn thịnh hòa bình hơn. Nhớ ngày trước khá lâu rồi đã có lần Long Quyển Tinh dời khỏi Vô Hạn Ma Cung ra ngoài tìm hiểu cuộc sống của cư dân Địa Cầu, thích thú khi thấy những người dân lương thiện chia ngọt sẻ bùi giúp đỡ lẫn nhau, vui vẻ thoải mái dù gia cảnh bần hàn. Nhưng với không ít trường hợp làm Ma Nữ Vương nàng cũng phải căm phẫn vì sự tàn nhẫn của một số kẻ không nên hiện diện trên đời. Trời có mắt nhưng lại như mù, vương pháp triều đình có quyền mà vừa ngu vừa nhu nhược chẳng trừng trị được bọn chúng, nên tất nhiên Long Quyển Tinh sẽ ra tay trừ hại rồi (Đều tại luật pháp của trời với luật pháp của con người giống nhau rằng chỉ biết bênh vực lũ côn đồ, còn những người dân thấp cổ bé họng bị đánh đập đâm chém đến chết thế mà luật ngu đần đó cứ kiểu như bới móc gỡ tội cho hung thủ vậy, công bằng thật ra là gì? Tính mạng người lương thiện trở thành trò chơi cho vương pháp thể hiện cái đạo đức giả của mình!)
...
...
Gã thủ lĩnh sơn tặc hét "Xông hết lên" Nhận lệnh là bọn thuộc hạ phản ứng liền, vòng tròn bao vây xiết hẹp lại rồi ùa vào tấn công. Không muốn mất nhiều thời gian, Yến Châu vận xuất toàn bộ công lực mình có, từ hư không hiện ra ba con rồng kiếm khí (sừng nhỏ mồm bé không mấy oai phong, kích thước bằng như con rắn bình thường) Đây chính là võ công của Thần Long Sơn Trang, lúc ở trong cung Yến Châu cũng được hoàng hậu Trần Vân chỉ dậy chút ít, thêm cả Trần Tiểu Thanh mấy lần vào thành lại bảo ban chỉ điểm, nhưng tiếc là tu luyện vẫn chưa tới nơi tới trốn (Lại lần nữa Long Quyển Tinh mỉm cười khi thấy kiếm khí ngộ nghĩnh ấy.)
Tuy bề ngoài khiêm tốn nhưng uy lực chẳng phải dạng vừa. Ba con rồng rắn tạo thành một lá chắn phòng thủ khá kiên cố, kẻ nào bị va trúng cũng rách thịt chẩy máu, nhất thời phe sơn tặc khó mà công phá vào được, thậm chí còn vất vả né tránh. Đã có thêm sáu tên nữa gục ngã càng làm bọn chúng mất tinh thần định bỏ chạy rồi nhưng vận may lại cho chúng cơ hội. Ba con rồng rắn đột ngột tan biến, Yến Châu ngồi cắm kiếm xuống đất với nhịp thở rối loạn, tại nội lực của cô quá yếu không thể duy trì lâu, nếu là Trần Tiểu Thanh thì năm mươi tên xong đời liền.
Dường như có biết xíu xiu về võ học, tên cầm đầu cười tít mắt nói "Công lực của tiểu nương tử chưa đủ mạnh. Vậy ta cũng không khách sáo nữa. Ta muốn động phòng với ba nàng ngay tại đây!" Bọn thuộc hạ đồng thanh phụ họa theo "Ô ô ô ô...." , đao kiếm cứ đưa lên hạ xuống. Hai cô gái ngồi sau Yến Châu cảm nhận thấy hy vọng tắt hết rồi nên ôm chặt lấy nhau khóc lớn. Yến Châu cau mày giận dữ, có chết cũng không chịu nhục, nhất quyết liều đến cùng.
Hớn hở vênh váo đi tới gần ba nàng, lòng tên thủ lĩnh đã chấm Yến Châu làm người đầu tiên cùng hắn hưởng lạc, nhưng hắn quá bất cẩn khi mà trong tay cô ấy vẫn đang cầm thanh kiếm. Vận nốt khí tàn của cơ thể, Yến Châu vùng lên chém mạnh một đường, thanh kiếm lướt nhanh qua cổ họng tên thủ lĩnh đồng thời máu tóe ra xối xả. Vết cắt rất sâu, tên thủ lĩnh bàng hoàng hoảng loạn hai tay ôm chặt cổ không thốt được lời nào, mồm há ra run run chẳng thành tiếng, khuôn mặt biểu hiện đau đớn cực kỳ ngã quỵ xuống và gục hẳn luôn trong tư thế quỳ. Âu cũng là quả báo hắn đáng phải nhận!
Bắt gặp cảnh tượng hãi hùng khiến hai cô gái kia càng la khóc inh ỏi không biết kết cục của họ sẽ thế nào. Bọn đàn em thì tất nhiên đâu có chung thành với gã vừa chết, có khi còn mong hắn tiêu sớm kìa bởi ngày thường chúng cũng bị tên này quát tháo ra oai đánh đập, sai bảo như con vật thế nên việc đám này trả thù cho hắn được loại trừ, nhưng chẳng có nghĩa là ba cô gái thoát nạn. Kẻ nào cũng muốn tiếp tục việc mà tên thủ lĩnh chưa kịp làm. Lần này bọn chúng cẩn thận đề phòng hơn, nắm chặt vũ khí che chắn, chầm chậm tiến tới.
Yến Châu lúc này đã sẵn sàng tinh thần cho cái chết nhưng ít nhất cũng phải kéo theo vài tên, cô công chúa quật cường thật. Khi bọn chúng sắp tiếp cận ba nàng thì đột ngột một cơn gió khá lớn nổi lên vù vù khiến cát bụi với lá cây vương vãi dưới mặt đất bay hỗn loạn trong không trung. Ai cũng phải nheo mắt lại lấy tay che trước mặt, tiếp đó có năm tên ở vị trí gần các cô nhất thét lên "A...." rất thảm thiết bởi chúng đã bị hàng chục chiếc lá cây tưởng chừng vô hại ấy lại trở nên sắc bén phi thường cắm thủng đầu với mặt, từ những vết thương chí mạng máu rỉ ra nhanh chóng cả năm tên gục ngã luôn, chúng đã chết ngay sau tiếng thét của chính mình rồi. Chưa kịp bàng hoàng thì sự việc đáng kinh khác diễn ra : vô số lá cây từ bốn phương tám hướng ùn ùn tụ tập bay về một phía xa xa (tất nhiên chỉ có lá cây đã rụng thôi chứ những chiếc lá trên các cành cây vẫn còn nguyên không hề bị phá hoại)
Mọi người ở đây mới chớp mắt mấy cái thì đã chứng kiến cảnh tượng kỳ ảo ma mị liền : Một nữ nhân tóc xanh, lông mi lông mày đều xanh, rất rất xinh đẹp nhưng cũng rất rất yêu tà, khẳng định chắc chắn đó không phải người phàm hoặc thần tiên. Cô ta đứng trên một con rồng khổng lồ oai hùng do số lượng quá lớn lá cây xếp thành hình mà bay tới.
Cảm giác lúc này của bọn sơn tặc có thể gọi là kinh hồn bạt vía đúng nghĩa. Chúng hoảng loạn hết mức vứt cả binh khí rồi đồng loạt điên cuồng bỏ chạy với hy vọng càng xa càng tốt. Muốn thoát ư? Cũng được thôi nhưng phải để tính mạng lại, hồn thì có thể đi. Con rồng phun ra lượng dầy đặc những chiếc lá bén nhọn hơn đao kiếm vụt vụt lao theo truy đuổi. Không kẻ nào thoát kịp, tất cả đều trở thành mục tiêu đồ sát, chi chít lá cây đâm thủng toàn thân, người lá hợp nhất.
Khi bọn rác rưởi đã dọn dẹp xong, Long Quyển Tinh thu hồi yêu khí và con rồng lá cũng phân tán rơi lả tả ra nhiều hướng khác nhau. Nàng bay hạ xuống đất gần chỗ Yến Châu vẫn chưa thể đứng dậy được.
Hai cô gái ngồi phía sau Yến Châu lúc này đã sợ đến cực điểm. Họ không dám nhìn Long Quyển Tinh thêm nữa, trong tư thế ngồi mà liên tục thụt lùi về sau rồi vùng lên chạy bán sống bán chết, vấp ngã cũng vội đứng lên tẩu tiếp (kẻ xấu gϊếŧ người thì họ sợ là bình thường, nhưng khi người tốt gϊếŧ nhiều kẻ xấu phản ứng của họ còn thái quá hơn xa lánh rõ ràng. Thương cảm cho côn đồ và lên án người lương thiện, trên đời chẳng thiếu những kẻ không biết phân biệt thiện ác như vậy, nói chung là cực đần độn! Bám víu mong chờ vương pháp thì cứ ngồi ngáp đến già cũng không diệt trừ nổi đứa lưu manh nào đâu!)
Không để tâm thái độ của hai người kia bởi Long Quyển Tinh quá quen với sự kỳ thị yêu quái ấy, cô chỉ chú tâm nhìn xuống Yến Châu. Ánh mắt cô gái này hoàn toàn không có biểu hiện sợ xệt mà chứa đầy lòng biết ơn ngưỡng mộ nhìn lên Ma Nữ Vương xinh đẹp hấp dẫn thôi. Long Quyển Tinh nhẹ nhàng đặt một tay lên đầu Yến Châu, kỳ lạ là Yến Châu cũng không có nửa câu phản đối vì cô còn đang bận đắm đuối trông theo nhan sắc quyến rũ bí ẩn của nàng rồi, dù bây giờ Long Quyển Tinh có véo má Yến Châu thì vị công chúa bé bỏng vẫn chấp nhận.
Long Quyển Tinh dùng sức mạnh giúp Yến Châu đẩy lùi mọi mệt mỏi xong không nói không rằng quay lưng bước đi. Cảm nhận bản thân đã khỏe lại bình thường, Yến Châu liền đứng ngay dậy gọi với theo "Cô nương xin dừng bước. Có thể cho tôi biét tên và nơi ở của cô được không? Món nợ ân tình này, Yến Châu tôi nhất định sẽ đền đáp!"
Dừng bước, Long Quyển Tinh không quay người lại, nói "Chuyện nhỏ thôi mà. Cô đừng bận tâm." Đúng là chuyện nhỏ nhưng là đối với Ma Nữ Vương nàng thôi, còn với Yến Châu thì đó là vấn đề rất rất to. Cả chục năm trong hoàng cung chưa bao giờ ấn tượng mãnh liệt hay cảm giác bồi hồi trước bất cứ ai, có lẽ công chúa đã tới tuổi biết rung động trái tim rồi.😘😘😘😘
Yến Châu quẳng thanh kiếm xuống đất vội vã chạy theo vì e cô nương thanh khiết kia sẽ mất tích, nhất quyết phải biết bằng được tên cùng địa chỉ nàng ta. Sợ cô ấy bay đi bỏ rơi mình, Yến Châu nhanh hết mức có thể lao tới gần Long Quyển Tinh.
Long Quyển Tinh biết mình hiện là mục tiêu truy sát của Yên Nhiên Tinh cùng đồng bọn nên cô không muốn liên lụy ai. Định lướt đi luôn rồi nhưng chợt khựng lại, Long Quyển Tinh đưa hai tay lên ôm đầu bởi cảm giác choáng váng chóng mặt hoa mắt đang hành hạ. Vốn dĩ nội thương còn nặng, đánh đấm nhẹ nhẹ thì không sao nhưng chỉ cần vận khí hơi mạnh chút là ảnh hưởng nghiêm trọng cơ thể. Tuy một chưởng ấy của Hàn Linh Phượng chưa dùng nhiều lực thế mà thừa sức khiến Long Quyển Tinh như người ốm nặng. Không duy trì nổi nữa, nàng ngã xuống ngất đi.
Yến Châu phát hoảng ôm đỡ Long Quyển Tinh, không ngừng lay gọi "Cô nương. Cô nương...." Toàn thân Long Quyển Tinh nóng ran, Yến Châu lại không biết tí gì về y thuật nên càng lo lắng. Đúng lúc đó trên bầu trời mây đen ập đến, tiếng sấm rền vang báo hiệu một trận mưa khá lớn sắp trút xuống. Không suy nghĩ nhiều, Yến Châu dìu Long Quyển Tinh đứng lên tìm chỗ trú mưa, mặc phía sau là đám người lá nằm la liệt, cứ yên tâm là sẽ có thú rừng sử lý bữa tiệc thịt xác chết nhé.
Yến Châu nhỏ nhắn nên việc dìu Long Quyển Tinh hơi khó khăn. Suốt chặng đường hai cô đi qua chẳng có chỗ nào kín đáo cả. Gió bắt đầu thổi mạnh hơn, cát bụi hưởng ứng bay loạn xị làm Yến Châu phải nheo mắt lại. Nếu cô bỏ Long Quyển Tinh tại đây thì sẽ dễ dàng thoát trận mưa này nhưng đời nào. Vốn dĩ nàng rất sợ sấm sét, một thân một mình chạy nạn không thành vấn đề, còn cô gái này mới chỉ gặp lần đầu mà tại sao tận đáy lòng lại quan tâm đến cô ấy vậy nhỉ?
Rào rào rào.... Cơn mưa đã bắt đầu đổ xuống nặng nề, con đường trơn trượt chẳng hề dễ đi. Yến Châu cũng suýt ngã mấy lần, cực khổ lắm mới tìm thấy một hang động nhỏ dưới chân núi, cô dìu nàng đi vào trong.
Toàn thân hai người đều ướt sũng. Yến Châu cẩn thận đặt Long Quyển Tinh ngồi xuống dựa vào vách đá một cách nhẹ nhàng. Xong xuôi Yến Châu cũng ngồi luôn bên cạnh nhưng rồi lại ngây ngốc ngơ người nhìn Long Quyển Tinh, sao lại tồn tại một nữ nhân đẹp đến vậy? Nước mưa dính ướt toàn thân Long Quyển Tinh càng làm cơ thể nàng lôi cuốn tới mức tàn bạo (tuy không lộ hẳn nhé) khiến mọi cảm xúc của Yến Châu cứ thi nhau nổi loạn. Yến Châu run run đưa một tay lên chạm vào gương mặt kiều diễm ấy, di chuyển từ từ xuống đôi môi ngọc ngà. Khi môi Long Quyển Tinh khẽ mở thì trong lòng Yến Châu, ham muốn một nụ hôn cứ điên cuồng thúc giục bản thân, ý niệm chưa từng tồn tại trong đời. Yến Châu hồi hộp nhích tới chút mọti chút một, hơi thở Long Quyển Tinh tỏa ra thơm quá, lấn át tất cả mọi mùi hương trên thế gian luôn.
Lúc sắp môi kề môi thì Yến Châu chợt tỉnh ra, hoảng hốt với sự da^ʍ tà của chính mình. Nàng ấy là ân nhân của cô đang bị ngất xỉu, sao có thể thừa cơ làm chuyện hư hỏng. Yến Châu dơ hai tay đấm đấm vào đầu như để tự trừng phạt và xua đuổi du͙© vọиɠ bất chợt thoáng qua ra khỏi, một lúc sau mới bình tĩnh tâm tư được. Nghĩ thầm chắc giờ ân nhân đang lạnh lắm, Yến Châu liền cởi ngay áo ngoài của cô đắp cho nàng ấy, ánh mắt chưa từng ngừng ngắm nghía Long Quyển Tinh. Nếu quả thực nàng là yêu tinh thì sẽ là yêu tinh tốt nhất, xinh đẹp nhất! Trái tim nhỏ nhắn của Yến Châu bắt đầu từ đây sẽ phải chứa đựng một nguồn tình cảm khổng lồ.
Đì đùng....Toành.... Tiếng sấm sét từ bầu trời chợt bùng lên khiến Yến Châu giật mình mà ôm ngay lấy Long Quyển Tinh cạnh bên (sợ một phần thôi nhưng thích đến mười phần luôn, cám ơn sấm sét nhé!)
Âm thanh gió mưa vẫn tiếp tục gào rú bên ngoài cửa động và chưa có dấu hiệu dừng. Tuy xe lạnh nhưng bên cạnh có người mình thích thì xá chi cái gì, Yến Châu dựa hẳn đầu vào vai Long Quyển Tinh, điều này không hề quá đáng, chỉ quá đáng khi cố tình lột y phục nàng ấy thôi!😘😘😘😘
"Cô không sợ tôi ư?" Long Quyển Tinh vừa tỉnh lại, phát hiện Yến Châu đang ôm mình và áo của cô ấy đắp cho mình khiến lòng cô có chút ấm áp. Ở Vô Hạn Ma Cung quá lâu nhưng chỉ toàn cảm giác lạnh lẽo che phủ thân xác lẫn linh hồn, thậm chí cả lúc còn ở Ngục Quỷ Tinh Cầu thì Long Quyển Tinh vẫn cô độc, kẻ nào cũng nghĩ lòng tốt của nàng là giả dối nên mới chống đối dù không công khai hoặc có công khai. Đâu đó trong bản thân Long Quyển Tinh thấy rất nhói đau, nhức nhối muốn giải tỏa tâm sự lắm nhưng đâu ai chịu bầu bạn.
Hơi giật mình, Yến Châu ngẩng lên nói "Tỷ là ân nhân cứu muội. Sao muội phải sợ chứ?!" Long Quyển Tinh nói "Tôi chỉ là yêu quái thôi, giống loài mà con người chẳng hề hoan nghênh." Yến Châu vội nói "Nhưng muội khác họ. Tỷ là yêu quái tốt, nếu không có tỷ thì muội đã chết rồi. Thế gian này đâu phải ai cũng như ai, bất cứ loài nào cũng đều có thiện và ác mà." Long Quyển Tinh nói "Ở gần tôi cô sẽ gặp nguy hiểm đấy!" Yến Châu nói "Muội không quan tâm. Chỉ cần được làm những việc mình thích, được sống chung với người mình thương thì chịu nguy hiểm cũng xứng đáng mà!" Ý tứ câu này của Yến Châu rất lộ liễu, nhưng tiếc là Long Quyển Tinh chỉ nghĩ rằng cô ây coi nàng như một người bạn.
Cảm nhận được sự chân thành của Yến Châu, Long Quyển Tinh cũng thay đổi cách xưng hô, cô khẽ cười nói "Sao muội lại vào rừng một mình? Nơi đây không an toàn lắm đâu." Yến Châu mừng rỡ khi nghe Long Quyển Tinh gọi mình là muội, tươi cười trả lời "Tại tính muội thích dạo chơi mà. Nhưng nhờ vậy mới gặp được tỷ chứ!" Long Quyển Tinh hỏi "Nhà muội ở đâu?" Yến Châu nói "Nhà muội ở trong hoàng cung Thành Đô, muội là công chúa đương triều. Tỷ sẽ theo muội vào đó nhé?" (Yến Châu không vì thân phận công chúa mà ra vẻ ta đây với ai cả) Long Quyển Tinh nghĩ thầm vô trong cung một thời gian có lẽ sẽ an toàn hơn bởi đám Yên Nhiên Tinh chắc chỉ lo truy tìm ở những nơi hoang vắng thôi, vả lại cô cũng không nỡ xa người bạn mới quen này, nói "Được."
Hai nàng trở nên thân thiết hơn sau cuộc trò chuyện. Yến Châu khai hết mọi vấn đề về bản thân không dấu diếm điều gì (cả trên chiếc giường ngủ của cô trong hoàng cung có chiếc gối nhỏ mầu đỏ thêu hình con gấu). Còn Long Quyển Tinh chỉ kể nàng là yêu quái bị đồng loại đánh đuổi khỏi quê nhà vì phản đối việc ăn thịt người và gϊếŧ chóc chứ không nói rõ ràng hết câu chuyện bởi lẽ việc này với người thường là không tưởng.
Cơn mưa kéo dài rồi cũng đến lúc tan theo thời gian. Hai nàng nghỉ ngơi thêm chút nữa thì ra ngoài động. Long Quyển Tinh biết Yến Châu thích dạo chơi nên đưa cô ấy vòng vèo quanh đây ngắm núi hồ phong cảnh, sau đó lại dắt Yến Châu cùng đi hái nấm rừng, họ nướng ăn với nhau rất vui vẻ. Ăn chơi nghỉ ngủ đầy đủ xong xuôi tới tận đêm thì Long Quyển Tinh ôm eo Yến Châu bay vυ't trên bầu trời nhằm hướng Thành Đô, Yến Châu chẳng ngần ngại quàng tay ôm cổ Long Quyển Tinh. Tâm hồn lâng lâng khó diễn tả, hai nàng không nhìn nhau mà cùng nở nụ cười nhưng khác ý nghĩa, Long Quyển Tinh nghĩ "Bạn bè!", còn Yến Châu thì nghĩ "Người mình yêu!" )))
....
Kỷ niệm thật đẹp! Long Quyển Tinh mỉm cười trở lại thực tại, cô bước vài bước tới gần phía sau Yến Châu.
Có cảm giác quen thuộc, Yến Châu quay đầu nhìn lại thì thấy người mình thương mình mến. Vội vã đứng lên ôm trầm lấy Long Quyển Tinh, nói "Tỷ về rồi. Muội lo quá!" Long Quyển Tinh khẽ vuốt lưng an ủi Yến Châu và nói "Không có gì đâu. Chẳng phải ta đã về rồi ư? Muội thức khuya quá đấy, ta đã dặn đừng chờ cứ ngủ trước đi mà." Yến Châu xiết chặt Long Quyển Tinh hơn, nói "Muội không thể ngủ được. Muội sợ tỷ sẽ gặp nguy hiểm!...." Nói xong nước mắt cô rơi ướt vai áo Long Quyển Tinh.
Nhờ sự bảo vệ của Long Quyển Tinh nên Yến Châu mới an toàn, việc cả thế gian xoay vù vù và loài người văng bắn lên không khiến công chúa nàng sợ ghê gớm. Sau đó Long Quyển Tinh muốn biết chuyện gì đang xảy ra nên bay đi tìm hiểu càng làm Yến Châu thêm lo lắng, cô rất rất sợ vì lý do nào đó mà nàng ấy sẽ dời xa cô không lời từ biệt, nếu vậy sao sống nổi chứ!😭😭😭😭