Tập Truyện: Những Kẻ Thứ Ba Nhu Nhược Động Lòng Người

Quyển 3 - Chương 92

Tô Nguyên nghe lời cô nói, tâm tư lại dần dần đắm chìm ở trong hồi ức. Sau khi mẹ anh qua đời, anh hình như cũng luôn là một mình. Tần Úy tuy rằng cũng thích quấn lấy anh, nhưng là anh rất ít nói, thời gian lâu rồi Tần Úy cũng liền mất đi kiên nhẫn. Tuy rằng thích Tô Nguyên nhưng cũng biết Tô Nguyên không phải một người có thể chơi đùa cùng. Đến nỗi ông bà ngoại, bọn họ bận việc nhà nông, cũng càng thiên vị con của cậu mợ, Tô Nguyên càng nhiều thời gian đều là một mình một người.

Hải Đường nói xong, thấy anh không có gì phản ứng, cô lại lắc lắc ống tay áo anh hỏi: “Anh có đang nghe hay không a, đều không nói câu nào… Có phải cảm thấy chính mình không nói lời nào rất tuấn tú đúng không?”

Tô Nguyên thở dài, một lát sau thấp giọng nói: “Ngoan ngoãn học tập, có bài không biết làm có thể tới hỏi tôi.”

“Bài tập em đều biết làm a, vậy chuyện khác không thể tới tìm anh sao?” Hải Đường cười khanh khách hỏi.

“Cô còn có chuyện gì?”

Hải Đường nhấp môi, mi mắt cong cong, tràn đầy ánh sáng lộng lẫy. Tô Nguyên giật mình, cảm thấy không tốt. Quả nhiên một giây sau, thiếu nữ bay nhanh mà ở trên môi anh hôn trộm một cái, sau đó cười hì hì nói: “Em vì chuyện này tới tìm anh được không?” Cuối cùng Tô Nguyên kéo ra tay cô chạy trối chết.

Lúc cùng ngày ăn cơm chiều Tô Chấn Quân nhìn đến con trai luôn là mất tập trung, có đôi khi gắp đồ ăn trùng hợp gặp phải món Hải Đường cũng muốn ăn, anh liền giống như có tật giật mình chạy nhanh thu hồi chiếc đũa, yên lặng ăn cơm. Hải Đường ở phía dưới cái bàn dùng cái chân không có bị thương đá đá Tô Nguyên. Tô Nguyên nhăn chặt mày, không dám nhìn cô.

Lúc trước cô hôn anh, anh có thể lý giải là giữa anh em hôn. Nhưng là sáng sớm hôm nay Hải Đường cư nhiên tùy tiện mà hôn ở trên môi anh như vậy, Tô Nguyên đương nhiên biết chỉ có người yêu mới có thể như vậy, mà Hải Đường như vậy tính cái gì?

Lúc anh làm bài tập, Hải Đường lại theo lại đây, đóng cửa lại, đôi tay giấu ở sau người chậm rì rì mà đi đến bên cạnh anh. Hải Đường quỳ gối trên giường, từ trên cao xuống mà nhìn bài thi sạch sẽ của Tô Nguyên: “Anh, anh viết chữ rất đẹp.”

Tô Nguyên xoay bút một chút: “Cô có bài tập không biết làm?”

“Không có, em học tập lại không tệ.” Hải Đường nhắc tới liền có chút kiêu ngạo, sau đó nhích về phía trước, dựa gần anh một chút. Hương khí sâu kín chậm rãi nhiễu loạn Tô Nguyên tư duy, cô cười hì hì nói: “Đã nói rồi mà, em là vì chuyện khác mới tới tìm anh.”

“Hải Đường! Không được làm bậy!” Tô Nguyên lập tức nhớ tới lúc trước Hải Đường nói phải vì “hôn môi” mới tới tìm anh.

Hải Đường lại mỉm cười, lẳng lặng nhìn ánh mắt Tô Nguyên đỏ lên giận tái đi. Tô Nguyên bị cô nhìn đến càng thêm xấu hổ buồn bực, muốn tiếp tục đuổi cô, Hải Đường lại bỗng nhiên giống như ảo thuật từ phía sau lấy ra một cái hộp: “Anh nghĩ cái gì vậy? Em là tới đưa bánh kem cho anh ăn.” Ánh mắt cô có chút hài hước, khuôn mặt nhỏ thuần tịnh hiện ra ý cười xán lạn.

Tô Nguyên biết là cô cố ý, nhưng rốt cuộc vẫn là chính mình hiểu sai bị cô giễu cợt.

Hải Đường đem bánh kem hộp để vào trong tầm tay anh: “Mẹ em mua cho hai chúng ta, em không muốn ăn, anh ăn đi.”

Thơm ngọt bơ tản ra hương thơm mê người, Hải Đường cởi bỏ dải lụa phía trên, dời đi hộp, lộ ra bánh kem sữa tươi tinh xảo bên trong. Hải Đường cầm nĩa lấy một miếng đưa đến trước mặt Tô Nguyên: “Này, anh nếm thử đi.”

Tô Nguyên tránh đi: “Tôi cũng không muốn ăn.”

“Cơm chiều anh cũng không ăn bao nhiêu a, nếm thử đi mà, cửa hàng này làm bánh kem khá ngon.”

Tô Nguyên lắc đầu, cánh môi nhấp chặt, cơm chiều ăn ít còn không phải là vì trốn cô sao.

“Anh không ăn em liền hôn anh, không phải hôn má, là hôn môi anh.” Cô uy hϊếp nói.

“Hải Đường!” Tô Nguyên đỏ mặt tía tai mà quát cô một câu.

Hải Đường bẹp miệng nói: “Anh ăn một miếng đi mà…”

Tô Nguyên thở dài, tự mình lấy nĩa ăn, hương vị thơm ngọt vào miệng, Tô Nguyên lúc trước không có cơ hội ăn đến loại bánh kem này, nháy mắt liền muốn lại nếm thêm một ngụm, nhưng anh rốt cuộc vẫn là đem nĩa để tới một bên nói: “Được rồi.”

Hải Đường nhìn chằm chằm vết bơ bên môi anh, bỗng nhiên bay nhanh mà vươn đầu lưỡi ở bên khóe môi anh liếʍ một chút, không đợi anh phát tác liền xuống giường cười nói: “Anh không thể đánh em a, em chính là bệnh nhân.”

Tô Nguyên ngơ ngẩn ngồi ở ghế trên, sau một lúc lâu, ngón tay bỗng nhiên xoa lên chỗ cô hôn qua. Kỳ thật cũng không tính là hôn, nhiều lắm chính là đầu lưỡi ở phía trên liếʍ một chút, chính là vô cùng mờ ám.

Chân Hải Đường bị thương, cũng không thể đi ra ngoài chơi, hơn nữa Tết đã sắp đến, Hải Đường liền ở nhà trang trí. Tô Nguyên nhìn đến trên cửa phòng ngủ có một bộ câu đối liền tùy ý hỏi: “Cô mua ở đâu vậy?”

“Cái gì a, đây là em viết. Tự viết cũng không kém hơn anh có đúng không?”

Tô Nguyên nhưng thật ra có chút kinh ngạc, anh đối với công tử tiểu thư nhà giàu có chút thành kiến, luôn cảm thấy bọn họ không học vấn không nghề nghiệp. Ấn tượng Hải Đường cho anh cũng là như thế.

Anh tinh tế nhìn nhìn, nhưng cũng không nhìn ra được gì, rốt cuộc anh cũng không biết thư pháp.

Hải Đường lại nói: “Còn có một chữ phúc phải dán đến trên cửa lớn, anh, anh giúp em dán đi.”

Tô Nguyên lấy qua keo nước cùng chữ “Phúc”, chính là Hải Đường cũng muốn đi cùng, anh đành phải đỡ cô từ từ ra tới cổng lớn. Tô Nguyên nhón chân, vóc dáng anh cao liền nhanh nhẹn đem phúc chữ dán tới chỗ cao. Hải Đường cười đánh giá nói: “Này vẫn là em tự mình đi mua đâu, thoạt nhìn không tồi.” Cô hướng phía sau ngẩng đầu lên đắc ý mà nhìn, dưới chân không chú ý, chỉ nghe “A” một tiếng, chân Hải Đường lại ở thang lầu bị trật một chút.

Vết thương cũ chưa lành, lại thêm vết thương mới.

Hải Đường nhắm chặt mắt thống khổ mà ngã ngồi trên mặt đất. Tô Nguyên cũng hoảng sợ, vội vàng xuống bậc thang quỳ trước mặt cô, nhìn đến Hải Đường đau đớn mà che lại cổ chân vội hỏi: “Trật rồi sao? Đều bị thương còn không thành thật, có nghiêm trọng không? Tôi đưa em đi bệnh viện.”

Hải Đường lắc đầu: “Không đi, em không đi bệnh viện.”

“Không được, lấy tay ra làm tôi nhìn xem.”

Hải Đường chậm rãi buông tay ra, hít hít cái mũi, nước mắt một giọt lại một giọt rơi ở trên mặt đất. Cô khóc lên luôn là không một tiếng động, cắn môi yên lặng rơi lệ, làm người đau lòng.

Tô Nguyên sờ sờ chỗ kia, rõ ràng có chút sưng lên: “Đi, tôi mang em đi bệnh viện.”

“Không cần, em không đi bệnh viện.” Cô quật cường mà lắc đầu.

“Hải Đường! Đừng trẻ con nữa.” Anh nhăn chặt mày, bất mãn mà trách mắng.

“Em vốn dĩ chính là trẻ con mà. Em sợ đi bệnh viện, dù sao em cũng không đi.” Cô quay mặt đi, đau đến thanh âm đều đang run lên.

Tô Nguyên không có cách nào, thấy sắc mặt cô tái nhợt, cũng không đành lòng lại nói lời lạnh nhạt: “Chúng ta vào nhà chườm lạnh trước một chút.” Anh do dự vài giây, xoay người đưa lưng về phía cô: “Đi lên, tôi cõng em trở về.”