Tập Truyện: Những Kẻ Thứ Ba Nhu Nhược Động Lòng Người

Quyển 3 - Chương 91

“Hải Đường, buông tay, tôi còn phải trở về làm bài tập.” Tô Nguyên không trả lời, bên tai đã nóng rát, đôi tay anh để ở trên cánh tay cô muốn đem cô kéo xuống tới. Hải Đường lập tức lại “tê” một tiếng, bĩu môi ủy khuất mà nói: “Anh nhẹ một chút, đau quá, anh một chút đều không biết thương hương tiếc ngọc sao? Hơn nữa em còn là bệnh nhân đó.”

Tô Nguyên cho rằng cô đang lừa anh liền tiếp tục kéo, Hải Đường ai u, hốc mắt lại đỏ, một giọt nước mắt rơi ở trên vạt áo anh, trong thanh âm hàm chứa khóc nức nở: “Thật sự rất đau, Tô Nguyên, anh cố ý khi dễ người.”

Tô Nguyên lúc này mới đi xem xét, phát hiện cánh tay của cô đã bị anh nắm đỏ. Cô thoáng buông tay ra, Tô Nguyên đỡ cánh tay của cô cẩn thận nhìn. Cô nương nông thôn đều phải làm việc nhà nông, không giống như cô được nuông chiều từ bé. Một thân da trắng giống như ngâm qua sữa bò này của cô, trắng đến gần như sáng lên, lại tinh tế non mềm. Hải Đường nhìn dấu tay phía trên kia, dỗi nói: “Anh nhìn xem, có phải đã làm em bị thương hay không …”

Tô Nguyên theo thói quen mà cau mày, lực tay anh rất lớn, hơn nữa thô ráp, tự nhiên thoáng dùng chút sức lực liền dễ dàng làm cô bị thương. Hải Đường tiếp tục ủy khuất mà nói: “Anh, chân em bị thương, hiện tại cánh tay cũng bị anh nhéo tím rồi, anh phải phụ trách bôi thuốc cho em.”

Tô Nguyên đành phải đỡ cô ngồi trở lại mép giường: “Có thuốc mỡ hay không?”

Hải Đường chỉ vào hòm thuốc trong ngăn tủ: “Nơi đó có.”

Tô Nguyên mang tới một ống thuốc mỡ, kỳ thật những dấu tay đó không tính quá rõ ràng, nhưng là cô vẫn luôn khóc, nước mắt không ngừng rơi xuống, diện mạo của cô lại lả lướt động lòng người, có ý chí sắt đá hơn nữa cũng không đành lòng bỏ lại cô. Tô Nguyên cúi đầu lấy một chút thuốc mỡ chậm rãi bôi đến trên cánh tay cô. Thuốc mỡ lưu thông máu tán ứ, có chút nóng lên, Hải Đường nhấp môi, đôi mắt nhấp nháy nhấp nháy mà nhìn chằm chằm anh, mang chút ngây thơ cùng tò mò. Tô Nguyên tự nhiên cảm nhận được ánh mắt kia, nhiệt độ trên mặt anh liên tục dâng lên, đành phải chạy nhanh kết thúc công việc, hoãn khẩu khí hỏi: “Được rồi sao?”

“Chưa được, cánh tay này cũng có dấu tay.” Cô chỉ chỉ.

Tô Nguyên tiếp tục bôi thuốc cho cô, Hải Đường lại hỏi: “Anh, vợ tương lai của anh có đẹp không?”

“Đẹp.” Tô Nguyên không chút để ý mà nói.

“Đẹp bằng em sao?” Cô nghiêng đầu nhỏ, tươi cười có chút giảo hoạt.

Tô Nguyên liếc cô một cái lại nói: “Đẹp hơn cô.”

Hải Đường đối với diện mạo của mình vẫn là có chút tự tin, nghe anh nói như vậy tức khắc có chút suy sụp nói: “Em mới không tin, em còn chưa gặp được mấy người con gái đẹp hơn em đâu.”

Tô Nguyên đem hòm thuốc sửa sang để lại chỗ cũ, ngữ khí đạm nhiên như cũ: “Tùy cô.”

Hải Ngọc Dung về đến nhà chạy nhanh đến thăm Hải Đường, Hải Đường rối tung tóc dài rúc vào đầu giường xem điện ảnh: “Mẹ đã về rồi sao? Mẹ ăn cơm chưa?”

“Mẹ ăn rồi, chân con có đau không? Để mẹ nhìn xem.”

Hải Đường an ủi nói: “Bác sĩ gia đình chỗ ba băng bó khá tốt, không đáng lo.”

“Buổi tối Tiểu Nguyên làm cái gì cho con?” Hải Ngọc Dung nhìn xem, cũng may không bị thương quá nặng.

Hải Đường nghe vậy, khóe miệng rũ xuống có chút không vui, ngữ khí mang theo chút oán trách: “Anh ấy làm chút thức ăn chay, không ngon chút nào, còn nói con ăn thịt quá nhiều.”

Hải Ngọc Dung cười nói: “Con đúng là ăn thịt quá nhiều, nên ăn chút thức ăn chay a.”

Hải Đường vỗ vỗ mu bàn tay mẹ dỗi nói: “Mẹ, mẹ cũng hướng về phía anh ấy a.”

Hải Ngọc Dung chỉ chỉ giữa mày cô.

Ban đêm Hải Đường nhàm chán, cầm di động gửi cho Tô Nguyên một cái tin nhắn. Tô Nguyên đã chuẩn bị đi ngủ, di động anh ngoại trừ gọi điện thoại chính là tin nhắn, cho nên trước khi ngủ cũng không có thói quen chơi di động, tự nhiên cũng không có nhìn đến tin nhắn của Hải Đường. Hải Đường phồng miệng, cảm thấy Tô Nguyên chính là cố ý không để ý tới cô, nghĩ nghĩ liền dứt khoát gọi điện thoại qua đi. Tô Nguyên ngủ đến mơ mơ màng màng, cảm giác được di động trên tủ đầu giường chấn động nháy mắt bừng tỉnh, lo lắng là ông bà ngoại xảy ra chuyện gì.

Kết quả vừa thấy dãy số, là Hải Đường.

Tô Nguyên giấc ngủ không sâu, thường thường nửa đêm tỉnh lại liền không ngủ tiếp được. Anh nghĩ đến Hải Đường liền bắt đầu đau đầu, trực tiếp đem điện thoại tắt âm ném tới nơi xa, lật người không để ý tới.

Hải Đường lại gọi qua mấy cuộc điện thoại nhưng là Tô Nguyên trước sau đều không phản ứng. Mắt thấy đêm đã khuya, cô đành phải ngủ, chỉ là trong tay còn nắm chặt di động. Cô nhắm mắt lại, nghĩ đến tình cảnh khuôn mặt lãnh đạm thường ngày của Tô Nguyên ở trước mặt chính mình chậm rãi vỡ vụn, Hải Đường nhấp môi mừng thầm.

Tô Nguyên sáng sớm ra cửa thấy được Hải Đường, cô vẫn là nhảy nhót như vậy mà đi đến trước mặt chính mình. Sáng nay không có cột tóc lên, tóc dài đến eo phảng phất tơ lụa, khiến cô thêm một phần nhu nhược động lòng người, cô hơi hơi dẩu miệng dỗi nói: “Anh tối hôm qua sao lại không để ý tới em?”

“Trễ như vậy, tôi đã ngủ rồi.”

“Anh ngủ sớm như vậy sao?”

Tô Nguyên không nói, chỉ muốn chạy nhanh đi. Hải Đường bỗng nhiên kéo tay áo anh, cô nửa cúi đầu dựa vào ven tường, môi hồng nộn chu lên. Tô Nguyên phát hiện cô giống như thực thích bĩu môi, cánh môi đỏ bừng như vậy luôn làm người cảm thấy đáng yêu. Vì thế vốn dĩ bước chân ra cũng ngừng lại, chậm rãi đợi cô nói tiếp.

“Em ở nhà một mình quá buồn chán, muốn nói chuyện với anh một chút cũng đều không được sao?” Hải Đường ngước mắt, bay nhanh mà liếc anh một cái, ngón tay lại nắm chặt thêm một chút, thanh âm tựa hồ lây dính một tia khóc nức nở, “Hơn nữa ai làm anh dùng cái loại di động quỷ gì, liền WeChat đều không có. Nếu là có em cũng sẽ không tối rồi còn gọi điện thoại cho anh …”