Hải Đường một bụng hờn dỗi, cầm di động nhảy đến trên sô pha chơi trò chơi. Tô Nguyên rửa sạch chén đũa chuẩn bị đi tắm rửa, Hải Đường vui cười nói: “Anh biết dùng vòi hoa sen sao?”
Trên mặt Tô Nguyên có chút lúng túng, anh ngay từ đầu thật sự sẽ không biết dùng liền chính mình nấu nước ấm tắm gội lau mình. Sau khi Hải Đường phát hiện liền chê cười anh một lát, tự mình hướng dẫn cho anh xem, ngữ khí nhẹ nhàng mà lại ôn nhu. Mặt Tô Nguyên nóng đến kỳ cục, có thể là một khắc kia, quan hệ giữa anh cùng Hải Đường không có lạnh nhạt như lúc trước vậy.
Rốt cuộc, Hải Đường tuy rằng có tính tình đại tiểu thư lại không giống như anh đoán trước nuông chiều đáng ghét.
Anh tắm rửa xong, cầm khăn lông lau tóc. Hải Đường điều chỉnh tâm tình một ít, lại đi vào phòng anh ăn vạ không đi. Tô Nguyên mặc áo thun rộng thùng thình ố vàng đi ra phòng tắm, thấy cô liền nhíu mày: “Sao cô lại tới đây?”
“Muốn tới thì tới a, anh, vị hôn thê của anh cũng là học sinh lớp 12 sao?” Hải Đường ngồi ở mép giường, trên người là áo ngủ mỏng manh, lộ ra một đầu vai mượt mà, trắng đến sáng lên.
Tô Nguyên “Ừ” một tiếng, cô ở chỗ này, mùi hoa nhợt nhạt luôn là làm đầu anh choáng váng.
Hải Đường lại tò mò hỏi: “Hai người là từ khi nào ở bên nhau a? Là yêu sớm sao, trường học vậy mà cho phép hai ngươi yêu sớm a.” Tuy rằng bạn học của cô cũng có yêu sớm, nhưng cũng không có quá rêu rao.
“Hơn bốn năm.” Tô Nguyên không muốn dựa gần cô, ngồi ở trên ghế xa hơn một chút, mí mắt rũ xuống, lẳng lặng mà nói.
Hải Đường há miệng thở dốc, có chút giật mình, nghĩ đến bọn họ hẳn là tình cảm sâu đậm: “Nhìn không ra tới, anh, anh còn rất điên cuồng.”
“Còn có việc sao?” Tô Nguyên nhìn sách bài tập, rõ ràng muốn đuổi người.
Hải Đường chơi xấu, ngửa ra sau nằm ở trên giường lớn, chơi xấu nói: “Anh làm bài đi, em chơi di động sẽ không quấy rầy đến anh.”
“Tôi không quen bên cạnh có người.”
“Vậy anh bắt đầu từ hiện tại thói quen thì tốt rồi, hơn nữa anh đều có bạn gái, chẳng lẽ hai người chưa từng ở cạnh nhau như vậy sao?”
Tô Nguyên suy nghĩ một chút, giống như xác thật không có, sau khi anh tan học còn phải đi về làm việc nhà nông, rất ít khi cùng Tần Úy ở cạnh nhau. Hoặc là bản thân anh chính là người nội liễm hàm súc như vậy, cũng không giỏi biểu đạt tình cảm. Anh đối với Hải Đường không có cách nào, nếu cô khóc, chịu mắng vẫn là chính mình. Ăn nhờ ở đậu thấp hơn người một đầu, đơn giản liền chính mình chui đầu làm bài tập không để ý tới cô.
Hải Đường tự đắc, mang tai nghe một bên chơi trò chơi một bên nghe nhạc, ngẫu nhiên còn ngâm nga ra tới. Tô Nguyên nhăn lại giữa mày, không thể không buông bút thật mạnh nói: “Hải Đường, cô đừng ồn được không?”
“Em hát dở như vậy sao?” Hải Đường có chút ấm ức.
“Rất khó nghe.” Tô Nguyên phun ra ba chữ.
Hải Đường chịu đả kích, chính là trong lòng vẫn là có chút hoài nghi. Cô ca hát thường được khen, chẳng lẽ là tai Tô Nguyên có vấn đề? Cô bĩu môi, cố ý hát to hơn vừa rồi, Tô Nguyên lạnh lùng nói: “Hải Đường, cô đủ rồi sao? Rốt cuộc cô muốn làm gì?”
“Ca hát.”
“Muốn ca hát thì về phòng cô đi.”
“Chân đau, anh cõng em đi.” Hải Đường bỗng nhiên nói như vậy, ánh mắt cô yên lặng dừng ở trên mặt Tô Nguyên. Quả nhiên, nghe được câu kia, trên mặt Tô Nguyên nháy mắt có chút hồng nhạt. Anh cắn răng nói: “Cô không phải có thể nhảy trở về sao? Tôi đỡ cô là được rồi.”
“Không, em muốn anh cõng em, nếu không em liền nói với dượng là anh lại bắt nạt em.” Hải Đường phồng miệng, nước mắt đã đảo quanh ở hốc mắt. Cô bình thường có chút nuông chiều, chính là một khi nước mắt lưng tròng lại thật giống như là thỏ con nhu nhược.
Tô Nguyên chịu không nổi Hải Đường như vậy, anh càng tình nguyện Hải Đường cùng anh càn quấy. Giằng co trong chốc lát, Tô Nguyên đứng dậy đến bên mép giường, Hải Đường nhấp môi, tuy rằng đôi mắt hồng hồng, nhưng lại đã từ vừa rồi u oán biến thành mừng thầm. Tô Nguyên quay mặt đi, thô thanh thô khí mà nói: “Lên.”
“Lên không được, tê… Có chút đau… Anh ngồi xổm xuống.” Hải Đường sờ sờ chân mình, bĩu môi, hơi có chút ra lệnh lộ ra tới.
Tô Nguyên không có cách nào, do dự vài giây vẫn là cong lưng.
Hải Đường nhấp môi cười, đột nhiên bổ nhào vào trên lưng anh, Tô Nguyên oán hận mà nói: “Cô căn bản là không đau.”
“Vừa rồi đau, anh vừa cõng em, em liền không đau nữa.” Cô nghịch ngợm mà cùng anh chơi xấu.
Tô Nguyên không nói chuyện nữa, cõng cô đi về phòng ngủ. Đây là một cái tổ tông, anh còn có thể làm sao bây giờ. Hải Đường nằm ở trên lưng anh, bỗng nhiên ở bên tai anh nhẹ nhàng thổi khí. Tô Nguyên hoảng sợ, thanh âm đều thay đổi âm: “Cô làm gì vậy?”
“Không làm gì a.” Hải Đường nghịch ngợm mà nói, rồi lại không nghe lời mà thò lại gần ở trên mặt anh hôn một cái. Thân mình Tô Nguyên run lên, thiếu chút nữa đem cô từ trên lưng anh ngã xuống, ngữ khí tuy rằng cứng nhắc lại không có chút thuyết phục nào: “Hải Đường, đừng nháo.”
“Hôn anh một ngụm cũng là nháo a, thật cứng nhắc.” Hải Đường thè lưỡi.
Tô Nguyên giống như là cõng bom nhanh chóng đem Hải Đường cõng về phòng cô, đem cô đặt ở trên giường liền nhanh chóng rời đi. Không nghĩ đến tay Hải Đường lại nắm lấy ống tay áo anh, anh vừa dùng lực, Hải Đường liền thuận thế ngã vào trong lòng ngực anh.
Bọn họ dán đến quá gần, Tô Nguyên có thể nhìn đến lông mi thiếu nữ, còn có con ngươi trong trẻo. Đôi tay Hải Đường vòng lấy cổ anh, miên nhũ tràn ngập co dãn còn đang phát dục trước ngực cọ ở trên ngực anh, cười hì hì nói: “Anh có từng cõng vị hôn thê của anh chưa?”