Tô Chấn Quân tiến vào nhìn đến chính là con trai bưng bát ăn cơm, mà Hải Đường hoa dung nguyệt mạo lại rưng rưng nước mắt, u oán mà nhìn Tô Nguyên. Tô Chấn Quân sửng sốt một chút, như thế nào mới ngày đầu tiên Hải Đường liền cùng Tiểu Nguyên giận dỗi, chạy nhanh hỏi: “Làm sao vậy, Tiểu Nguyên, có phải con bắt nạt Đường Đường hay không?”
Tô Nguyên dừng đũa một chút, lại không có mở miệng.
Hải Đường bẹp miệng cùng Tô Chấn Quân cáo trạng nói: “Dượng, Tô Nguyên không nói chuyện với con, cũng không để ý tới con.”
Tô Nguyên buông chiếc đũa, an tĩnh mà ngồi. Trong lòng anh nghĩ, quả nhiên là loại đại tiểu thư kiêu căng ngạo mạn này, về sau có lẽ còn sẽ làm anh nhìn sắc mặt, xem anh như người hầu.
Tô Chấn Quân không thể không nói với Tô Nguyên: “Tiểu Nguyên, không thể như vậy, Đường Đường cùng con nói chuyện đó.”
Tô Nguyên chính mình cầm chén đũa đến trước bồn rửa sạch, đưa lưng về phía bọn họ không nói một tiếng.
Từng giọt nước mắt của Hải Đường giống như hạt ngọc rơi xuống, Tô Chấn Quân cũng cảm thấy đau lòng, an ủi nói: “Dượng lát nữa giúp con dạy dỗ nó, Tiểu Nguyên cũng là vừa tới, vẫn còn chưa quen. Đường Đường, con đừng quá tức giận.”
Hải Đường lau lau khóe mắt, cô không muốn giận chó đánh mèo với người khác, chỉ là thút tha thút thít nức nở mà nói: “Vậy được rồi, giữa trưa chúng ta ăn cái gì vậy dượng? Con có chút đói bụng.”
Trong lòng Tô Chấn Quân nhẹ nhàng thở ra, vội nói: “Con đi chơi đi, để dượng làm đậu hủ chiên mà con thích ăn nhất cho con.”
Hải Đường liếc Tô Nguyên như cũ vẫn không nhìn chính mình một cái, đi đến trên sô pha phòng khách chơi di động.
Tô Chấn Quân thở dài, nhìn Hải Đường mang lên tai nghe, khép lại cửa phòng bếp đi đến phía sau Tô Nguyên trách nói: “Tiểu Nguyên, sao con lại đối xử với Đường Đường như vậy? Đường Đường cũng không làm gì con a? Dì Hải của con còn cố ý chuẩn bị cho con không ít đồ nữa.”
Dòng nước chảy ào ào, Tô Nguyên cảm thấy lãng phí liền vặn nhỏ chút, tâm phiền ý loạn: “Con không biết phải nói cái gì.” Những lời này có vài phần là thật, anh cùng Hải Đường là người của hai thế giới, sao có thể có tiếng nói chung?
“Đường Đường rất tốt, con cùng con bé ở chung nhiều liền biết.”
“Liên quan gì đến con?” Tô Nguyên lãnh đạm mà trả lời.
“Tiểu Nguyên, ba đón con lại đây là muốn cho con hưởng phúc, con không cần kháng cự như vậy …”
“Vậy sao ba không đem ông bà ngoại cũng mang đến?”
“Bọn họ lớn tuổi rồi, cũng không muốn tới. Ba đã mua nhà mới cho họ rồi, cũng đã thuê bảo mẫu…”
Tô Nguyên lắc lắc tay, cười lạnh một tiếng, trong lòng muôn vàn khinh thường cùng châm chọc: “Dùng vẫn là tiền của người ta.”
Trên mặt Tô Chấn Quân đỏ bừng một mảnh, qua hồi lâu mới nói: “Tiểu Nguyên, con ở chỗ này cũng có thể học tập thật tốt, đối với con có lợi, ba cũng không muốn nhìn con chịu khổ.”
Tô Nguyên nhấp môi, sau một lúc lâu lại nghiêng mặt nhìn chăm chú thời tiết âm u ngoài cửa sổ, phun ra một câu: “Nhưng con một chút đều không muốn tới.”
Tô Chấn Quân không biết phải nói cái gì, ông không phải một người biết nói chuyện, trung thực cả đời chỉ làm chuyện to gan như vậy một lần, yêu một nữ nhân mà cả đời ông đều trèo cao không nổi. Mấy năm nay ở bên ngoài, ông tự biết mình bạc đãi Tô Nguyên, yên lặng nhìn chăm chú vào bóng dáng đơn bạc của con trai, chuyện có thể làm cũng chỉ là vén tay áo lên bắt đầu chuẩn bị cơm chiều.
Tô Nguyên không muốn ở cùng Tô Chấn Quân, chính là đi phòng khách lại sẽ nhìn đến Hải Đường, anh đành phải vòng qua sô pha đi về phòng ngủ. Phòng ngủ của anh ở ngoài cùng lầu hai, cùng phòng ngủ Hải Đường cách có chút xa. Hải Đường tháo xuống tai nghe, người kia đi qua bên cạnh cô vẫn là không nói một lời, quỷ đáng ghét. Hải Đường có chút tâm tư phản nghịch, anh không để ý tới chính mình, vậy cô liền đi phiền anh, vì thế cô liền để chân trần chạy đến phòng anh.
Tô Chấn Quân đã dọn dẹp trước cho anh, trong phòng sáng sủa sạch sẽ, căn phòng này so với anh ở nhà ông bà ngoại không biết tốt hơn bao nhiêu lần, trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm gì.
Hải Đường bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Anh bao nhiêu tuổi a?”
Tô Nguyên ngoái đầu nhìn lại, lại là cô, đôi mắt cô còn có chút phiếm hồng, gương mặt bởi vì máy sưởi trong phòng cũng phiếm nhợt nhạt hồng, bởi vì làn da trắng nõn nên càng có vẻ phù dung như mặt liễu như mi. Cô không thích mang dép, liền để chân trần như vậy chạy loạn khắp nhà. Chính là cặp chân kia vẫn là mượt mà như ngọc, anh không thể không thừa nhận, Hải Đường là cô gái đẹp nhất mà anh từng gặp qua. “Mười bảy.” Tô Nguyên nhàn nhạt mà trả lời, sau đó lại xoay đầu thu thập hành lý.
Hải Đường nhìn về phía trên giường, vài bộ quần áo đơn giản mộc mạc, còn có một ít đồ dùng thường ngày liền không còn gì khác. Tuy rằng cô cũng không phải quá thích hàng xa xỉ gì, ăn mặc cũng không quá đắt đỏ, nhưng vài bộ quần áo kia của Tô Nguyên thật sự là quá bình thường. Hải Đường đi vào trong phòng liền thuận tay khép lại cửa, ngồi lên trên giường anh nhìn áo lông hơi mỏng trên người Tô Nguyên: “Quần áo của anh thật ít, đều mùa đông rồi, anh không sợ lạnh sao?”
“Tôi muốn dọn dẹp đồ.” Phiền cô rời đi, Tô Nguyên vẫn là không có nói ra mấy chữ phía sau kia, chỉ hy vọng cô có thể tự hiểu.
Hải Đường lại như là không nghe hiểu, trực tiếp nằm xuống trên giường anh, áo lông hơi hơi kéo lên, lộ ra một đoạn vòng eo mềm mại trắng nõn.
Tô Nguyên vội vàng quay đi: “Cô có thể đứng lên hay không?”
“Không thể, đây là nhà của em, em muốn nằm liền nằm.” Cô chu cái miệng nhỏ, ánh mắt nhìn về phía anh có chút kɧıêυ ҡɧí©ɧ nho nhỏ, đáng tiếc cô có một gương mặt trẻ con, bộ dáng này càng như là làm nũng.
Lời này chọc trúng ngực Tô Nguyên, đúng vậy, đây là nhà người ta, anh thì tính cái gì. Vì thế anh lại im lặng mà đem đồ vật dọn xong, ngay ngắn gọn gàng không lôi thôi giống như Hải Đường. Sau đó anh lấy ra bài tập nghỉ đông, xem Hải Đường như không khí, đi đến bên bàn học làm bài tập.
Hải Đường lật người, yên lặng nhìn ngón tay rõ ràng khớp xương của Tô Nguyên nắm bút máy nghiêm túc ở trên sách bài tập thử phép tính. “Anh học lớp 12 sao?”
Tô Nguyên không để ý đến cô.
Hải Đường lại hỏi một lần: “Anh có phải sắp thi đại học hay không?”
Tô Nguyên dừng bút một chút, vừa mới nghĩ xong phương pháp giải đề bị cô đánh gãy, ngữ khí liền có chút chán ghét: “Tôi muốn làm bài tập, cô có thể không cần quấy rầy tôi sao?” Hải Đường chu miệng lên, nhỏ giọng nói thầm “Thật cố chấp”, lại vẫn là chưa từ bỏ ý định, dứt khoát cũng dọn ghế ngồi vào bên cạnh anh. Trên người cô mang theo sữa tắm hương hoa, nhẹ nhàng nhợt nhạt, lại làm Tô Nguyên hơi hơi nhíu mày: “Tôi đã nói rất rõ ràng rồi.”
“Em không nói lời nào nữa được không? Em là người câm.” Cô làm động tác kéo khóa, cằm gác ở trên cánh tay nhìn Tô Nguyên giải đề. Chính là ánh mắt cô không thể bỏ qua, Tô Nguyên nhắm mắt đành phải nghiêng người nhìn Hải Đường nói: “Thái độ của tôi cô hẳn là hiểu, còn muốn như vậy làm gì?”
“Mẹ em nói anh xem như là anh trai em, em cũng rất muốn có một người anh trai. Anh trai nhà người ta đều sẽ chơi cùng em gái, anh cũng sẽ như vậy sao?” Cô có chút chờ mong mà nhìn Tô Nguyên. Ba cô tái hôn sinh một đứa con trai, rất lỳ lợm, đều là cô chơi cùng nó, đều không có anh trai chị gái mang cô đi chơi.
“Tôi và cô không phải anh em.” Tô Nguyên lạnh lùng mà mở miệng.
Hải Đường nhấp cánh môi, người này thật là quá cứng đầu: “Chính là anh em, ba anh là cha kế của em, cho nên anh chính là anh trai của em.”
“Thật đúng là vinh hạnh ba đời mới được một tiểu thư nhà giàu như cô kêu tôi một tiếng anh trai.” Tô Nguyên khinh miệt mà nhìn Hải Đường, nhanh chóng đứng dậy mở cửa lại không biết đi đâu.