Sau khi già trẻ lớn bé trong nhà họ Mộc đều đến đông đủ, Mộc Thời Viêm đã công khai danh tính bạn gái Tống Tình An trước mặt mọi người.
Đối với cô bạn gái này của anh, những người trong nhà họ Mộc đều hết lời khen ngợi, đặc biệt là bà cụ Mộc, rõ ràng bộ dạng của bà đã coi Tống Tình An như cháu dâu của mình rồi, một mực nắm tay Tống Tình An giới thiệu cô ấy với người nhà họ Mộc.
Về phần Mộc Thời Viêm, anh cũng chăm sóc cho cô bạn gái này của mình rất chu đáo trong bữa ăn.
Thịnh Cẩn đang ngồi ở một bàn khác với mẹ và em trai của cô, Phó Dũ đang ngồi bên cạnh cô diễn đủ trò, anh ta liên tục thêm đồ ăn vào bát của vợ, còn mở miệng một tiếng vợ ơi hai tiếng vợ ơi.
“Anh rể yêu chị em thật, chị em thật là có phúc khi lấy được một người đàn ông chu đáo như anh rể.”
Người đang nói chuyện là Mộc Như Ca, con gái lớn của chủ hai Mộc Mậu Phong của Mộc Thời Viêm, cô ta sinh cùng năm với Thịnh Cẩn, hai người chênh lệch nhau hai tháng.
Từ trước đến nay Mộc Như Ca luôn xem thường Thịnh Cẩn, đặc biệt khi cô tay là người để ý đến Phó Dũ trước nhưng lại bị Thịnh Cẩn cướp mất.
Đôi chân dưới khăn trải bàn thỉnh thoảng lại giơ lên
chà xát vào đũng quần của Phó Dũ, cảm thấy càng lúc càng sưng lên, bất chấp tình cảnh nhân cơ hội nháy mắt với anh ta: “Thấy chị và anh rể yêu thương nhau như vậy, em thật sự rất hâm mộ, không biết đến bao giờ mới cưới được người đàn ông tốt như anh rể đây.”
Phó Dũ vốn cũng không phải là một người đàn ông tốt, anh ta không chỉ có ngoại hình đẹp, hơn nữa còn hào phóng, lại rất giỏi trong việc dỗ phụ nữ.
Biết anh ta ăn chơi trác táng nhưng những người phụ nữ đó vẫn sẵn sàng ở bên anh ta.
Đó đó, hai người nam cặn bã nữ đê tiện nhìn nhau vài giây, sau đó ngầm rời khỏi địa điểm tổ chức tiệc.
Thịnh Cẩn biết họ sẽ làm gì, nhưng cô không quan tâm, thỉnh thoảng cô vẫn liếc nhìn cặp đôi xinh đẹp đang ngồi ở bàn chính, vẫn cảm thấy họ... thật chói mắt.
....
Nguyễn Thành Tương hết sức tức giận trước việc Mộc Như Ca ngang nhiên trêu chọc Phó Dũ trong bữa ăn.
Sau khi quay lại trên lầu nhà mình, nhịn không được bắt đầu chửi: “Con đĩ nhỏ Mộc Như Ca đó! Còn không biết xấu hổ nói mình là cái gì mà tiểu thư khuê các! Dụ dỗ đàn ông dụ dỗ luôn cả người trong nhà! Không biết mới vừa rồi còn phá thai giống nòi của tên đàn ông nào, hôm nay lại bắt đầu giở trò với Phó Dũ!”
“Tiểu Cẩn, mẹ nói cho con biết! Con tốt hơn hết là nên mang thai đứa con của Phó Dũ, kẻo một ngày nào đó còn đĩ Mộc Như Ca này thực sự dụ dỗ được Phó Du thì vị trí bà Phó của con sẽ bị nó cướp mất đấy!”
So với sự lo lắng của mẹ, Thịnh Cẩn lại có vẻ rất bình tĩnh.
Cô vốn không quan tâm mình có phải bà Phó hay không…
Nguyễn Thành Tương làm sao có thể không biết được tâm tư của con gái mình?
Bà nắm tay con gái, tận tình khuyên bảo: “Mẹ biết trong lòng con đang nghĩ gì, nhưng Tiểu Cẩn à, phải khống chế tâm tư, không thể mãi yêu người mà mình không nên yêu. Hôm nay con cũng thấy rồi đấy, Thời Viêm còn dẫn bạn gái về nhà, mà Tống Tình An này lại là con gái của thị trưởng! Con lấy gì mà sao ánh được với người ta?”
“Còn nữa! Thời Viêm suýt chút hận chết mẹ kế của cậu ấy là mẹ đây, con cho rằng mình đi theo cậu ta sẽ có cuộc sống tốt đẹp sao? Cho nên con nhất định không được làm chuyện ngu ngốc! Nếu con thật sự có quan hệ với Thời Viêm, mẹ nhất định sẽ là người đầu tiên bị bà cụ đuổi ra khỏi nhà họ Mộc, con đừng có hại mẹ!”
Cô đã nghe những lời này hàng chục lần rồi, đầu Thịnh Cẩn hơi đau, cô xoa xoa trán: “Con biết rồi.”
*
Thịnh Cẩn ở lại có chút bực bội, nhìn thấy vẫn có một vài vị khách vẫn chưa rời đi, cô muốn tìm một nơi yên tĩnh ở lại một lúc, nhưng khi đi ngang qua nhà kho ở hậu viện, cô bỗng nghe thấy tiếng thở gấp gáp của một nam một nữ bên trong.
“Ưm… Sâu hơn chút! Nhanh hơn nữa! Chỗ đó! A a a! Sướиɠ quá!...”
“Chồng! Chồng ơi! Thao em mạnh lên!Thao chết con đĩ này đi anh!”
Giọng nói này, là của Mộc Như Ca.
Ngay sau đó thì nghe thấy được tiếng người đàn ông chửi bới: “Con đĩ! Con đĩ chó! Con mẹ nó, hôm nay tao phải thao nát huyệt mày! Thao chết con đĩ mày! ! Mày dụ dỗ tao! Ông đây làm chết mày!”
“Ưʍ... Thao chết em đi! Chồng ơi làm chết em đi! Em là con đĩ chó của chồng! Con đĩ chó thèm được thao!”
Là Phó Dũ.
Cuộc trò chuyện thô tục khiến Thịnh Cẩn nhíu mày, cô chỉ muốn bịt tai lại nhanh chóng rời đi
Thế nhưng khi cô cúi đầu đi về phía trước liền đυ.ng phải một bức tường thịt, ngẩng đầu lên... đó không ai khác chính là Mộc Thời Viêm.
Mộc Thời Viêm nghe thấy tiếng nam nữ thở gấp, khinh thường liếc cô một cái, mặt lạnh đi về phía lầu chính.
Thịnh Cẩn cúi đầu đứng tại chỗ, chóp mũi cay cay, nắm chặt tay thành nấm đấm, móng tay dùng sức siết lại trong lòng bàn tay.
Nước mắt còn chưa kịp rơi xuống, cổ tay đột nhiên bị một lực nắm lấy, vừa ngẩng đầu lên thì hai mắt đã bị bàn tay của đối phương che kín.
Mùi thuốc khử trùng thoang thoảng...
Không cần nhìn cũng biết là ai.
Mộc Thời Viêm... đã trở lại rồi!
Khi Mộc Thời Viêm kéo cô ấy vào phòng chứa đồ bên cạnh nhà kho, cô thậm chí không chống cự.
Căn phòng chứa đầy bàn ghế bỏ đi, đến cửa sổ cũng không có.
Khi cánh cửa vừa được đóng lại, bên trong không có lấy một tia sáng.
Cho dù đưa tay ra cũng không thấy được năm ngón tay, nhưng Mộc Thời Viêm vẫn cởi cà vạt bịt mắt Thịnh Cẩn lại.
Anh lần mò công tắc bật đèn, dưới ánh đèn ấm áp ảm đạm, ánh mắt anh vô cùng âm trầm và hung bạo.
Trong phòng không có không khí, có mùi mốc xông vào lỗ mũi, Thịnh Cẩn hít một hơi thật sâu, hơi thở hổn hển hỏi: “Mộc Thời Viêm, anh điên rồi phải không! Đây là nhà họ Mộc!”
Đương nhiên anh biết đây là nhà họ Mộc!
Mộc Thời Viêm lạnh lùng chăm chú nhìn cô, giơ tay bóp lấy cằm cô với một lực cực kỳ tàn nhẫn như đang hận không thể nghiền nát cô vậy.
Ngón tay cái xóa lên môi cô, lau đi son môi chướng mắt, ghé sát lại nhìn cô: “Phó Dũ đã thao qua miệng cô chưa?”
Khi Thịnh Cẩn chợt nhận ra tại sao người đàn ông này lại hỏi câu hỏi này thì đã quá muộn rồi.
“Xem ra vẫn còn một nơi sạch sẽ!” Mộc Thời Viêm nhấn cô quỳ xuống dưới chân anh, kéo khóa quần mình ra, thả con quái vật khổng lồ đã sớm cương cứng sưng tấy ra, động thân nhét nó vào miệng cô..
“Ưm…”
Mùi nội tiết tố nam quen thuộc ập đến, huyệt nhỏ Thịnh Cẩn lập tức co rút, run rẩy, eo tê dại, không nhịn được mà rêи ɾỉ.
“Con điếm!” Hai mắt Mộc Thời Viêm đỏ ngầu, gân xanh trên trán nổi lên, anh ấn đầu cô, đẩy tới đẩy lui trong miệng của cô: “Vẫn như trước đây! Vẫn là thèm dươиɠ ѵậŧ như vậy!”
“Ưm…”
Nước trong huyệt bắt đầu chảy ra đầm đìa, chỗ bôi thuốc ngứa ngáy khó chịu đã hơn ba năm không được lấp đầy, bây giờ cô khao khát được côn ŧᏂịŧ trong miệng mình lấp đầy.
Dù người đàn ông này có là một tên ác ma...
Thịnh Cẩn biết rằng yêu cầu Mộc Thời Viêm thao mình một lần nữa chẳng khác gì nằm mơ giữa ban ngày.
Trong lòng người đàn ông này: cô đã bẩn rồi.
Anh mắc bệnh ưa sạch sẽ, anh sẽ không bao giờ chạm vào một người phụ nữ đã bị đàn ông khác sử dụng.
Bằng không thì anh sẽ không dùng cách này mà hành hạ cô.
Thịnh Cẩn quỳ trên mặt đất, há to miệng hết mức có thể, tóc bị người đàn ông kéo làm đau, đôi mày thanh mảnh hơi cau lại, giơ tay lên muốn đẩy anh ra.
Mộc Thời Viêm cởi thắt lưng, dứt khoát trói chặt hai tay của cô lại.
Đây là phong cách bá đạo thường ngày của anh, tuyệt đối không cho phép phụ nữ từ chối.
Không chút thương tiếc bóp lấy cổ họng Thịnh Cẩn, tùy ý ra vào, nhìn thấy nước mắt trên mặt cô, kɧoáı ©ảʍ chinh phục càng lúc càng mãnh liệt.
Đặc biệt là khi anh nghĩ rằng trong nhà kho bên cạnh, chồng của người phụ nữ này đang thao một người phụ nữ khác!
Kiểu kí©ɧ ŧɧí©ɧ này khiến máu huyết của anh sôi lên!
Nắm lấy tóc cô, kéo đầu cô ra, dùng côn ŧᏂịŧ sưng lớn quất vào mặt cô: “Là Phó Dũ thao sướиɠ hay là tôi thao sướиɠ hơn!”
Đơn giản là không thể so sánh được.
Phó Dũ chưa bao giờ chạm vào cô cả!
Trong lòng cô bây giờ không muốn dây dưa tình cảm thêm với Mộc Thời Viêm.
Cô không sợ chết mà kɧıêυ ҡɧí©ɧ: “Phó Dũ thao sướиɠ hơn!”
“Cô đúng là một con đĩ thèm côn ŧᏂịŧ mà!”
Mộc Thời Viêm vô cùng tức giận, vừa nghĩ cô đã bị Phó Dũ đè dưới thân mà thao, anh lập tức động thân, lại đút vào miệng cô.
Năm ngón tay khớp xương rõ rệt bấu vào mặt cô, động tác dã man, bừa bãi rút ra đút vào miêng nhỏ.
“Ưm…” Từ trong cổ họng Thịnh Cẩn chỉ có thể phát ra âm thanh rêи ɾỉ ậm ừ.
Cảm nhận được dươиɠ ѵậŧ anh càng ngày càng thô hơn, tần suất ra vào của Mộc Thời Viêm cũng càng ngày càng nhanh, Thịnh Cẩn biết anh sắp xuất tinh.
Cô lắc đầu nhắc nhở anh bắn ra ngoài, nhưng tóc cô càng bị anh kéo mạnh hơn.
Cuối cùng, một dòng chất lỏng nóng hổi xuất vào trong miệng cô.
Mộc Thời Viêm rút dươиɠ ѵậŧ ra, bắn hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn lại lên mặt cô.