Dã Mộng Dục Liêu

Chương 7

Hai mắt Thịnh Cẩn bị cà vạt che kín lại, cô quỳ trên mặt đất, đôi má trắng nõn đỏ bừng dính đầy chất lỏng đặc sệt, tϊиɧ ɖϊ©h͙ tanh nồng trong miệng vẫn đang từ từ chảy xuống.

“Nuốt vào!” Người đàn ông lạnh giọng uy hϊếp nói: “Dám đế chảy ra một giọt thì cô biết hình phạt chờ đợi phía trước là gì rồi đấy.”

Hình phạt……

Tất nhiên Thịnh Cẩn biết hình phạt của ác ma là gì.

Trong hai tháng bị Mộc Thời Viêm giam giữ dưới tầng hầm, nhiều loại hình phạt đều có.

Dùng dây thắt lưng quất vào mông cho đến khi sưng đỏ, cô phải cầu xin tha thứ có thể dừng lại.

Hoặc trói chặt tay chân cô lại, nhét trứng rung không dây nhét vào trong huyệt nhỏ của cô, sau khi trở về phòng, vừa điều khiển trứng rung, vừa nhìn bộ dạng đĩ điếm bị tìиɧ ɖu͙© hành hạ của cô qua camera, vừa nói mấy lời nhục mạ cô, sau khi nhục mạ đến mức làm cô lêи đỉиɦ mấy lần rồi ngất đi mới bằng lòng bỏ qua.

Đối với Thịnh Cẩn mà nói, hình phạt khiến cô không cách nào chịu đựng là bị cho uống thuốc kí©ɧ ɖụ©, bởi vì sau khi thuốc có tác dụng, cô sẽ như một con cɧó ©áϊ động dục dâng lên huyệt nhỏ của mình lên trước mặt Mộc Thời Viêm, quỳ xuống năn nỉ anh mau đút dươиɠ ѵậŧ vào.

Trong trường hợp đó, cô hoàn toàn đánh mất lý trí, bị du͙© vọиɠ điều khiển, thân thể trống rỗng chỉ muốn bị đàn ông chơi đùa..

Tất cả các loại từ thô tục, bẩn thỉu và thấp hèn sẽ phát ra từ miệng cô.

Mộc Thời Viêm thường xuyên nhục mạ cô, gọi cô lúc nứиɠ tình còn dâʍ đãиɠ hơn cả gái điếm, một con đĩ thõa, dâʍ ɖu͙©.

Anh đã mất hai tháng để khai phát cơ thể của cô đến cực điểm, hoàn toàn khuất phục cô từ thể xác đến trái tim.

Thịnh Cẩn biết rất rõ ngay cả khi Mộc Thời Viêm không cần khuất phục cô theo cách này, cô vẫn sẽ cam tâm tình nguyện phục tùng dưới hông anh, bởi vì ... cô thích anh.

Một người đàn ông ưu tú chưa từng thiếu phụ nữ theo đuổi, huống hồ là một người đàn ông được trời cao ưu ái như Mộc Thời Viêm, có quá nhiều phụ nữ muốn phát sinh điều đó với anh, dù không có kết quả, nhưng có thể cùng anh có một cuộc tình mong manh cũng được rồi.

Nhưng hết lần này đến lần khác, từ nhỏ đến lớn Mộc Thời Viêm lạnh lùng tàn khốc, anh chưa từng để phụ nữ đến gần mình.

Mọi người đều cho rằng Mộc Thời Viêm có ánh mắt quá cao, nên chưa thấy được người phụ nữ nào có thể lọt vào mắt xanh của anh.

Nhưng Thịnh Cẩn biết rất rõ, không phải anh vẫn chưa gặp, mà căn bản là anh không cần...

Năm 17 tuổi, Mộc Thời Viêm bất ngờ đến phòng cô, bịt miệng, đè cô dưới háng, ép cô thực hiện quan hệ tìиɧ ɖu͙© bằng miệng, khi cô từ chối, anh đe dọa: “Muốn thấy mẹ mày bị đuổi khỏi nhà họ Mộc à?”

Trong đôi mắt đẹp của anh hiện lên một sự nực cười, anh dùng ngón tay mảnh khảnh nhéo cằm cô, như quỷ Satan phát ra lời cảnh cáo cuối cùng: “Thịnh Cẩn, mày nên biết, nhà họ Mộc… bây giờ hay sau này, lời của tôi là thánh chỉ.

Tất nhiên Thịnh Cẩn biết từ trước đến nay nhà họ Mộc luôn do anh quyết định.

Mẹ cô Nguyễn Thành Tương có thể vào nhà họ Mộc vì Mộc Thời Viêm đã đồng ý cho cha anh là Mộc Mậu Hoa tái hôn, lúc đó bà cụ Mộc mới cho phép con trai mình kết hôn lần hai.

Vào ngày mẹ cô và Mộc Mậu Hoa kết hôn, lúc Thịnh Cẩn và Mộc Thời Viêm đang đứng bên cạnh những vị trưởng bối trong nhà để chụp ảnh gia đình, anh nghiêng người thì thầm vào tai cô: “Thịnh Cẩn, trò chơi... chỉ mới bắt đầu thôi.”

Lúc đo Thịnh Cẩn mới 13 tuổi, cô vốn không hiểu trò chơi mà anh đang nói đến có ý nghĩa gì.

Bốn năm sau, cô mới hiểu được hóa ra trò chơi mà Mộc Thời Viêm đang nói đến là— Trả thù.

Trả thù mẹ cô đã hủy hoại gia đình anh, còn… ép chết Hạ Minh Thuyên mẹ anh.

“Thịnh Cẩn, cô đã bao giờ nghe đến cụm từ ‘cha nợ con trả’ chưa? Mẹ cô mắc nợ, thì chính đứa con gái là cô phải trả!” Mộc Thời Viêm nắm tóc cô, đưa đẩy vào ra trong miệng cô, dùng những cú tát dữ tợn sặc mùi đàn ông liên tục tát vào mặt cô, khinh thường tuyên bố: “Tôi muốn Thịnh Cẩn cô phải làm nô ɭệ tìиɧ ɖu͙© cả đời cho Mộc Thời Viêm này! Dùng thời gian là cả đời để trả món nợ mà mẹ cô đã nợ!”

Trong một năm đó, Mộc Thời Viêm chỉ ép cô bú dươиɠ ѵậŧ cho mình, nếu chưa đủ tận hứng sẽ tiếp tục ma sát với cửa huyệt của cô.

Thịnh Cẩn cho rằng hắn sẽ sớm làm chuyện người lớn với cô, thế nhưng trò chơi này cứ thế tiếp tục kéo dài cả năm.

Vào ngày sinh nhật tròn 18 tuổi, anh mới hoàn toàn chiếm hữu cô.

Cho đến bây giờ, Thịnh Cẩn vẫn còn nhớ như in cảm giác đau đớn lần đầu tiên, không có một màn dạo đầu nào, anh vén váy cô lên, xé toạc qυầи ɭóŧ của cô rồi trực tiếp đút vào!

Vừa ra sức cắm, anh vừa bóp chặt cằm cô: “Nhớ kỹ nỗi đau này! Bởi vì tôi sẽ khiến cô đau cả một đời!”

Nhưng chẳng mấy chốc, cô đã để anh thất vọng.

Theo động tác đưa đẩy nhục mạ liên tục của Mộc Thời Viêm. Huyệt nhỏ của Thịnh Cẩn bắt đầu ẩm ướt, ngứa ngáy, cô thèm khát leo lên vai anh, nâng hông đáp lại, kẹp chặt lấy dươиɠ ѵậŧ của anh,rêи ɾỉ: “Ư...A a… Cho em...Ưm… Huyệt ngứa quá... Mộc Thời Viêm...Ahhh...Em ngứa, huyệt ngứa quá...thao em đi, nhanh dùng côn ŧᏂịŧ lớn của anh thao em đi…”

Những lời lẽ thô tục này cũng là do Mộc Thời Viêm dạy cho cô.

Một năm bị anh chơi đùa, Thịnh Cẩn sớm bị anh huấn luyện trở thành một con điếm.

Bề ngoài, Thịnh Cẩn là một cô gái ngoan ngoãn của nhà họ Mộc, là một học sinh gương mẫu trong mắt giáo viên ở trường, nhưng trong nhiều đêm, cô đã dùng ngón tay xoa lên âʍ ѵậŧ, véo núʍ ѵú của mình để thủ da^ʍ cho Mộc Thời Viêm đang ở phòng bên cạnh xem video.

Mỗi khi Mộc Thời Viêm nhịn không được nữa, anh sẽ đến phòng cô khi mọi người đã ngủ, đè cô xuống đất, cầm lấy dươиɠ ѵậŧ sưng tấy nhét vào cái miệng hơi hé mở của cô, ra lệnh cho cô vừa liếʍ vừa nhéo hạt le của mình.

Loại cảm giác này phải nói là rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Sự phấn khích khi vụиɠ ŧяộʍ, cùng với sự xấu hổ khi bị đàn ông điều khiến, Thịnh Cẩn mỗi lần đều có thể thủ da^ʍ lêи đỉиɦ.

Nhưng thủ da^ʍ và quan hệ tìиɧ ɖu͙© thực sự vẫn có khác biệt.

Khoảnh khắc cô thực hòa làm một với Mộc Thời Viêm, bị anh thao đến cao trào, cơ thể cùng lý trí của cô đều cảm thấy thỏa mãn khi đạt cao trào.

Cảm giác sảng khoái chưa từng có đó thực sự gây nghiện, gây nghiện đến mức cho dù Mộc Thời Viêm có trêu chọc cô ấy thế nào đi chăng nữa, cô cũng sẽ ướt sũng đến mức thậm chí còn quỳ sấp xuống giường, vặn vẹo mông cầu xin anh thao mình.



Cho nên Thịnh Cẩn nghe thấy Mộc Thời Viêm đề xuất hình phạt, cô không muốn quay lại với con người dâʍ đãиɠ trước đây của mình, cô không muốn bị người đàn ông này dạy dỗ làm nhục, không do dự nuốt hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào miệng.

“Thịnh Cẩn! Cô thật đúng là một con đĩ không bình thường!” Mộ Thời Viêm tháo chiếc cà vạt đang che mắt cô ra, từ trên cao nhìn xuống cô, nở một nụ cười giễu cợt nói: “Nhưng tôi biết, cô còn có thể dâʍ đãиɠ hơn vậy nữa!”

Thịnh Cẩn đã lấy lại được ánh sáng, cảm thấy một luồng khí lạnh, nhìn thấy Mộc Thời Viêm tháo kính ra, trong con ngươi đen như mực nổi lên sư trêu tức, cô bỗng có một linh cảm xấu ...

Quả nhiên, Mộc Thời Viêm tháo thắt lưng buộc ở cổ tay cô ra, ném đến trước mặt cô: “Cầm cái này thủ da^ʍ cho tôi xem.”

“Mộc Thời Viêm!” Thịnh Cẩn phẫn nộ trừng mắt nhìn anh, đứng dậy, khóe mắt đỏ hoe, cố gắng kiềm chế nước mắt: “Anh đã có bạn gái rồi! Tại sao anh vẫn không chịu buông tha cho tôi?”

“Vì sao à?” Mộc Thời Viêm nhếch môi, cúi đầu cười một tiếng yếu ớt, sau đó ngước mắt nhìn cô: “Cô lừa tôi đi du học đào tạo chuyên sâu, tôi vừa mới tới Thụy Sĩ, cô đã kết hôn với Phó Dũ mà không nói nửa lời, Thịnh Cẩn, ai cho cô cảm đảm để kết hôn với một người đàn ông khác vậy?”

“Chẳng lẽ cô đã quên tôi từng nói với cô điều gì sao? Thịnh Cẩn cô cả đời này chỉ có thể làm nô ɭệ tìиɧ ɖu͙© của Mộc Thời Viêm này thôi!”

Ha ha, nô ɭệ tìиɧ ɖu͙©.

Nước mắt uỷ khuất chảy xuống khóe mắt, Thịnh Cẩn cảm thấy thân thể như trống rỗng, cười trong nước mắt hỏi: “Bạn gái Tống Tình An của anh thì sao? Anh cũng coi cô ấy như nô ɭệ tìиɧ ɖu͙© à?”

Mộc Thời Viêm không chút do dự, trả lời dứt khoát: “Tình An là người phụ nữ tôi sắp cưới.”

Sắp cưới sao?

Nhìn người đàn ông bạc tình bạc nghĩa trước mặt, Thịnh Cẩn cười càng tươi hơn, lui về phía sau vài bước, dựa vào vách tường ố vàng, cuối cùng cũng nhận ra hiện thực: “Tôi... Thịnh Cẩn! Trong mắt Mộc Thời Viêm anh là một nô ɭệ tìиɧ ɖu͙© để anh trút bỏ du͙© vọиɠ, còn Tống Tình an! Là người phụ nữ mà Mộc Thời Viêm sắp cưới.”

Cô đưa tay lau sạch nước mắt, đi đến trước mặt Mộc Thời Viêm, khom người nhặt dây thắt lưng lên, một tay đưa ra sau lưng kéo khóa chiếc váy đen ra, “Không phải chỉ là thủ da^ʍ thôi sao? Vậy tôi thủ da^ʍ cho anh xem, cho anh xem tới khi nào anh cảm thấy nứиɠ thì đi mà làʍ t̠ìиɦ với Tình An của anh, dù sao thì cậu chủ Mộc chướng mắt mấy loại phụ nữ bẩn thỉu như tôi, dù sao anh cũng đã nói trước đó là anh sẽ không đυ.ng vào người phụ nữ đã bị đàn ông khác thao qua.”

Váy tuột đến chân, ngón tay móc vào mép qυầи ɭóŧ cởϊ qυầи lót ra, hướng ánh mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ về phía Mộc Thời Viêm: “Anh biết không? Phó Dũ đã thao tôi ba năm! Còn nhiều hơn so với số lần mà Mộc Thời Viêm anh thao tôi đấy!”