Truy Khứ

Chương 15

Hồ Túc An nhìn nguyên hình của động vật dưới giường, một lúc sau mới mơ hồ đoán được đây là bọ rùa được phóng to ra.

Hôm nay là một ngày tương đối đẹp trời, bọ rùa phát hiện ra mấy cây ớt nó trồng đã bị con yêu xấu xa nào hãm hại, vậy là nó phải ở lại dựng cây ớt của mình lên, chăm bón bồi dưỡng. Làm hăng say đến mức Đàm Dự trở về cũng không biết nên không trốn kịp vào rừng.

Ở thế giới này thường thì những loài động vật tu luyện thành yêu quái ít nhiều đều có tư duy, chưa có con yêu quái nào là thực vật, sâu sâu bọ bọ cũng rất hiếm thấy.

Đàm Dự gật gù nói với Hồ Túc An:

"Thì ra đây là lý do bọn nó tự xưng mình là yêu quái độc nhất vô nhị"

"Không phải tự xưng đâu, bọn ta độc nhất vô nhị thật đấy. Ngày trước nơi bọn ta ở có rất nhiều con yêu quái, sau một trận mưa lớn, sấm chớp liên miên, thiên địa chìm trong đêm tối, bọn ta đã tỉnh lại ở đây"

Hồ Túc An chỉ ra mảnh vườn xanh um tươi tốt hỏi:

"Mấy cái cây đó là bọn ngươi đem từ quê hương của mình đến"

"Là Trúc đem theo đấy"

Trúc là một yêu nữ, là yêu nữ duy nhất trong một đám yêu, nguyên thân là một cây trúc mảnh mai cao lớn, Trúc có mái tóc dài bóng mượt đến tận chân, là một cô gái đầy sự an tĩnh, không thích nói chuyện, chỉ thích ngâm nga hát ca.

Trúc thường mặc đồ trắng ngồi chải bộ tóc xinh đẹp của mình bất kể ngày đêm và hát những bài hát dịu dàng.

Nên là không một con yêu quái nào trong đám này yêu thích Trúc cả.

Bọn nó đều là một đám yêu quái nhát gan như Hồ Túc An.

Bọn nó sợ quỷ.

Đại Giao và Đại Cửu là hai con yêu quái quyền uy nhất, không ngờ đều bị Đàm Dự thu phục hết, bị bóc lột sức lao động không công, bọn nó đành nén nỗi đau trong lòng bắt đám anh em của mình ra sức làm việc.

Đại Giao và Đại Cửu tùy tâm tùy tính, làm việc không có quy hoạch, không có tính toán, mỗi con yêu quái đều tranh nhau trồng thứ mình yêu thích trong vườn, tranh đến mức đấm đá, triệt hạ mấy cây con của nhau, cuối cùng cho ra một vườn rau như thế.

Sau một cuộc tâm sự, Đại Giao đã kéo ra thêm sáu bảy con yêu quái đến giới thiệu cho Hồ Túc An.

Hồ Túc An lúc này mới nhận ra mình đã hiểu lầm đám yêu quái tốt bụng này.

Bọn nó thấy Hồ Túc An bị Đàm Dự "lừa gạt" về nhà liền cảnh báo cho hắn biết đây là một con quỷ hung ác, vì không dám xuất hiện trước mặt Đàm Dự nên chỉ có cách hù dọa cho Hồ Túc An rời đi.

Không ngờ đến cuối cùng Hồ Túc An không thoát được mà còn âm mưu xui khiến Đàm Dự tóm cổ hết bọn nó.

------

Đàm Dự nghe bọn nó đau thương kể lại không hề có chút chột dạ nào, vẫn thảnh thơi như là xem kịch, chờ chúng nó một hai kể xong cho thỏa lòng tò mò của con hồ ly trên giường liền đuổi bọn nó ra ngoài hết.

"Được chưa? Phu nhân ngủ một chút đi. Đêm nay lại là một đêm dài đấy"

Ngài nói như thế sao ta có thể ngủ được chứ!!!

Hồ Túc An nằm yên, rồi trở người qua qua lại lại buồn rầu nấp vào trong cánh tay của Đàm Dự:

"Ta sợ quá"

Con quỷ đó có hai cái răng nanh mọc ngược nhọn hoắt, cảm tưởng như bị cắn trúng một cái liền có thể nhai đầu hắn như cốm bơ. Hồ Túc An không rõ mấy nhân vật trong phim kinh dị làm sao có thể can đảm đi tìm bắt ma nhưng nó thật sự là vô cùng ghê rợn.

Đàm Dự thở dài một tiếng thỏa hiệp:

"Thế thì chúng ta không đi nữa"

Bất ngờ là Hồ Túc An lại lắc đầu từ chối:

"Phải đi lấy dạ truy ngọc về mà"

Dạ truy ngọc rất quan trọng với Đàm Dự, đồng thời cũng quan trọng đến ngày tháng tự do của Hồ Túc An, là mấu chốt để tình tiết trong sách phát triển.

Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục, Hồ Túc An biết là trước sau gì cũng phải đi đến đó.

Đàm Dự không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại cuối xuống hôn lêи đỉиɦ đầu Hồ Túc An:

"Ta nhất định sẽ không bỏ ngươi lại"

Hồ Túc An:

"Con quỷ đó có điểm yếu nào không?"

"Chỗ nào cũng yếu, giỏi nhất chính là lẩn trốn. Dòng suối đó từ trên núi cao, uốn lượn khắp rừng, chạy vào trấn, rồi lại vòng xuống thôn Thủy Thượng. Con quỷ đó trốn khắp mọi nơi"

"Vì trong rừng nhiều âm khí nên nó chỉ xuất hiện trong rừng sao?"

"Cũng có thế là thế hoặc không. Có khi nó đang muốn cạnh giữ thứ gì nơi đó cũng nên"

____

Trời đã trở mình sang sắc lông của Hồ Túc An, thứ gì nên tới thì cũng đã tới, việc gì nên làm thì cũng phải bắt đầu làm.

Đại Cửu gói muối đã rang lại cho Hồ Túc An, vẻ mặt thương tiếc vô ngần.

Hồ Túc An khó khăn lắm mới gom góp được chút cảm đảm, đều bị con gà lớn này làm cho chạy hết.

"Ngày yên tâm, ta từng rang muối cho rất nhiều người, gần một nửa đều có thể sống sót"

Hồ Túc An nắm chặt túi muối, tay run bần bật:

"Cái này dùng thế nào?"

Đài Cửu không đáng tin chút nào, nghĩ nghĩ lại nghĩ nghĩ mới trả lời:

"Có lẽ là khi nào bị quỷ cắn thì dùng để khử trùng cũng nên"

Con yêu quái này chắc chắn đến từ tương lai! Không biết trừ tà thì đừng phán bừa như thế!

Đại Giao bên cạnh đưa tay lên mắt lau lau dù không có giọt nước mắt nào, rồi thắm thiết nói:

"Lửa của Đại Cửu có thể làm quỷ yêu khϊếp sợ, dù thật ra nó không có tác dụng nào, nhưng vẫn có rất nhiều người nhờ nó rang muối rồi. Người cứ yên tâm. Ta nơi này sẽ cầu phúc cho ngươi"

Hồ Túc An liếc nhìn Đại Cửu một cái, lòng tràn ngập tội lỗi chạy qua mách lẻo với Đàm Dự.

Một lúc sau Đàm Dự liền bước ra sân, chỉ vào Đại Cửu nói:

"Ngươi đêm nay sẽ đi theo hai chúng ta"

Đại Cửu không nói được câu phản kháng nào, dường như là đã rơi vào nổi trầm tư sâu lắng. Đại Giao chen chân lên, nghĩa hiệp bảo về người bạn chí cốt của mình:

"Ngài biết Đại Cửu là thứ vô dụng mà"

Đàm Dự gật gật đầu:

"Các ngươi bây giờ đã có tác dụng trấn an phu nhân của ta. Cả ngươi nữa, tối nay cũng phải cùng ta bắt quỷ"

Bọn yêu quái xung quanh định mở lời giúp Đại Cửu đều nhất mực im lặng.

Đại Giao hận cái mồm không biết điều này không thôi, sao lại lẻo mép vào lúc này cơ chứ, đúng là mang họa vào thân.

Đàm Dự đổ rượu ngâm trong giếng vào một cái bình nhỏ, sau đó đeo bình rượu và túi muối vào cổ Hồ Túc An.

_____

Ba yêu, một quỷ đi một đoạn xa thì Đại Giao mới ngờ ngợ hỏi:

"Tại sao không dùng yêu lực đi cho nhanh nhỉ?"

Hồ Túc An:

"Đi bộ tốt cho sức khỏe"

Hồ Túc An chưa tập xong thuật di chuyển nhanh, là con hồ ly kia không học. Khi Hồ Túc An xuyên vào đã mày mò học chiêu tẩu thoát này đầu tiên nhưng bây giờ vẫn chưa ổn lắm, một khi chạy nhanh thì đầu óc sẽ không phản ứng kịp, rốt cuộc là đi lạc.

Đại Giao "À" một tiếng dài, không rõ là hiểu hay không.

Đại Cửu lúc này đã lấy lại được tinh thần, không khách khí cười mấy tiếng:

"Ta có thể bay nha. Từ ngọn núi đó đập cánh vài phát là có thể về tới đây đó. Con quỷ nước cũng không thể bay được"

Đại Giao không dám trách ai, chỉ biết trách mình, về nhà chắc chắn phải kiểm điểm lại cái miệng này.

"Ngươi sẽ mang ta chạy mà đúng không?"

"Sau này ngươi không được gọi ta là gà nữa"

"Nghe ngươi hết luôn"

Đại Cửu quay qua Hồ Túc An:

"Nào, mau nhờ ta mang ngươi về núi của chúng ta đi nè"

Hồ Túc An đang học lại kinh pháp dạo gần đây đã ít dùng, nghe Đại Cửu nói thì qua loa trả lời:

"Không cần, ta còn phải lấy đồ quan trọng, có việc gì thì Đàm Dự sẽ bảo vệ ta"

Đàm Dự nhìn qua Hồ Túc An, ánh mắt dịu dàng đến hắn cũng không biết.

Đại Giao kéo kéo Đại Cửu to nhỏ:

"Phu phu nhà người ta khoe tình cảm đấy"

Đại Cửu:

"À, vậy ta cùng ngươi cũng khoe khoe tình cảm đi"

"Chúng ta có cái lông gì đâu mà khoe chứ?"

"Ta có nhiều lông lắm nha"

"Ta không thèm nói chuyện với ngươi nữa"

Hồ Túc An lời nói ra rồi mới hơi ngại ngùng, quay qua nhìn Đàm Dự một cái, chạm đến ánh mắt của Đàm Dự thì đỏ mặt quay về:

"Khụ... khụ... không biết là hôm nay có bữa gà nào không nhỉ?"

Đàm Dự cười cười choàng tay qua vai Hồ Túc An:

"Nếu phu nhân muốn thì đều có thể"

Đại Giao:

"Ta muốn một đĩa cá chua ngọt"

Đại Cửu:

"Ta muốn rất nhiều rất nhiều mứt xoài"

Hồ Túc An keo kiệt tiền giúp Đàm Dự:

"Cá thì được, còn mứt xoài ăn nhiều nóng trong người, tăng đường huyết, dễ mang bệnh. Đợi đến mùa xoài đến đi, nó rẻ rẻ rồi lên núi bẻ được một mớ đấy"

Đại Cửu:

"Rất nhiều rất nhiều hồng cũng được"

Đại Giao:

"Hồng trên núi chúng ta đều bị ngươi ăn hết rồi"

"Có đâu, ta còn ăn ở quả núi bên cạnh nữa đó"

Hồ Túc An:

"Được rồi, được rồi, ta quen một vị tỷ tỷ ở thôn dưới, bán hồng vừa rẻ vừa ngon"