“Con nói quần áo mà Trần Nam mặc cũng cực kỳ đắt tiền sao?”
Quách Lam không thể tin hỏi lại.
“Không thể nào, chuyện này là không thể nào! Năm đó hoàn cảnh ba của cậu ta, Trần Hoàng Đông ra sao chúng ta ai cũng biết rõ, làm sao nhà của ông ta có thể có nhiều tiền đến vậy được chứ? Cho nên khả năng lớn nhất chính là Trần Nam vừa mới trúng số, lúc nãy chỉ vì xúc động nhất thời mà vung tay quá trán!”
Quách Lam phân tích.
Có vẻ như tác động của bảy trăm sáu mươi vạn đối với bọn họ vẫn còn quá lớn.
“Anh họ, hiện tại các mợ đã đi rồi, chúng ta quay lại trả lại tấm thẻ này đi, bỏ ra số tiền lớn đến như vậy thật sự quá lãng phí!”
“Không cần đâu Tiểu Na…”
“Bảy trăm sáu mươi vạn lận đó, sao có thể không cần được chứ. Mà anh họ này… Rốt cuộc anh lấy đâu ra nhiều tiền đến vậy?”
Tiểu Na thật sự bị dọa sợ rồi.
Trần Nam nhìn Tiểu Na đang lái xe, cười nói: “Anh họ nói cho em nghe một chuyện, em không được nói cho ai khác biết, kể cả là mợ năm!”
“Chuyện gì thế?” Tiểu Na hỏi.
“Thật ra anh họ là con nhà giàu, chính là loại người nhiều tiền đến mức xài không bao giờ hết!” Trần Nam cười nói.
“Ha ha!” Không ngờ Tiểu Na lại bật cười: “Được rồi, được rồi, vậy nếu như anh họ giàu đến mức tiền tiêu không xuể, vậy thì cho đứa em họ này là được rồi!”
Tất nhiên Tiểu Na nghĩ anh họ của mình chỉ là đang nói đùa.
“Khụ khụ, em không tin thì thôi!”
Trần Nam ho khan một tiếng.
“Đúng rồi anh họ, ngày mai là sinh nhật của bà ngoại, anh định tặng gì cho bà vậy?” Tiểu Na hỏi.
“Anh cũng chưa biết sẽ tặng gì, nhưng ngày mai sẽ rõ thôi!”
Ngày thứ hai tại nhà họ Dương vô cùng náo nhiệt!
Hôm nay là đại thọ tám mươi tuổi của bà cụ Dương.
So với những năm qua, đại thọ tám mươi tuổi càng thêm phần long trọng và náo nhiệt hơn, trong ngoài gia tộc cực kỳ sôi động.
“Mọi danh sách quà tặng của khách quý đều phải ghi chép lại rõ ràng, để sau này còn thẩm tra đối chiếu lại, chuyện này không thể chủ quan làm qua loa! Năm nay khách quý đến khá nhiều, việc sắp xếp đặc biệt quan trọng!”
Sáng sớm, bà cụ mang chiếc áo bào mừng màu đỏ, không quên dặn dò quản gia. Sau khi bà cụ ngồi yên vị trên ghế, dưới sự hướng dẫn của các trưởng bối, con cháu trong gia tộc lần lượt tiến lên tặng quà.
“Bà nội, đây là vòng ngọc con mua cho nội, nội nhìn xem có thích không ạ?” Một cô gái đi đến cười tươi nói.
“Thích chứ, đây là viên ngọc Hoa Điền Tử đúng không, hiếm khi thấy con có hiếu như thế này!”
Bà cụ Dương cười không ngậm được mồm.
“A, Tiểu Na, sao bây giờ tụi cháu mới đến!”
Lúc này Tiểu Na và Trần Nam mới vừa đến, đúng lúc đυ.ng phải nhóm người Dương Lộc.
“Tiểu Na, năm nay cô lại mua cho bà nội quà gì đây? Đừng có như mọi năm lại tặng cho bà nội mấy thứ do cô thêu thùa đó nha! Ha ha ha!”
Nhóm Dương Lộc cười nói. Đặc biệt là Dương Lộc, lúc này sắc mặt anh ta thâm trầm nhìn về phía Trần Nam.
“Đại thọ của bà nội, không ngờ rằng anh cũng đến đấy! A, vậy mà còn tay không đến sao?”
Bỗng nhiên Dương Lộc cười nói, sau đó anh ta thấp giọng: “Tôi cảnh cáo anh, anh không được đánh chủ ý lên tài sản nhà họ Dương của chúng tôi! Cũng ít động tâm đến bà nội đi!”
Trần Nam nghe lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Dương Lộc nhưng anh cũng không thèm nhìn anh ta, mà cười nói với Tiểu Na: “Đi thôi, chúng ta vào thôi nào!”
Bọn họ đi thẳng vào trong, Dương Lộc tức giận nắm chặt nắm tay.
“Đồ nhà quê, ông đây không bỏ qua cho mày dễ dàng như thế đâu!” Dương Lộc tức giận nói thầm.
Bỏ qua ân oán của đời trước thì bản thân Dương Lộc cũng không thích Trần Nam. Khuya ngày hôm trước tại quán bar, cho dù bề ngoài tên nhà quê có vẻ trung thực, thật ra lại liên tục đoạt đi danh tiếng của anh ta.
Cuối cùng, cũng không biết Trần Nam nói gì đó với Chu Hưng, khiến cho anh ta bị Chu Hưng đánh vỡ đầu trước mặt đám anh em họ.
Những chuyện này, xét đến cùng đều là do Dương Lộc ỷ lại vào Trần Nam.
Điều quan trọng nhất chính là cuối cùng anh ta cũng có được nữ thần mà mình yêu quý, vậy mà Trần Nam cũng muốn thò một chân vào.
“Bà nội, bà nhìn xem, đây là quà con mừng thọ cho bà!”
Trên bàn tiệc, các con cháu trong dòng họ vẫn tiếp tục bước lên tặng quà.
Bà cụ Dương vui đến mức cười không khép được miệng.
“A, đây không phải là Tiểu Na sao, sao bây giờ cháu mới đến vậy? Chẳng lẽ cháu quên hôm nay là sinh nhật của bà nội cháu rồi sao?”
Lúc này, bà cụ cũng thấy Dương tiểu Na và Trần Nam.
Quách Lam đứng một bên nở nụ cười lạnh lùng.
“Sinh nhật của bà nội mà sao cháu quên được chứ? Bác đừng nói quá!”
Dương Tiểu Na phản bác.
“Ha ha ha, vậy xem xem lần này Dương Tiểu Na tặng cho bà nội quà gì đây?”
Mấy cháu gái đứng xung quanh đồng loạt nói.
Cùng lúc đó, mẹ của Tiểu Na ban đầu còn giận dữ vì lời của mọi người nói, sau đó bà ta lại mỉm cười nhìn về phía món quà trong tay của Tiểu Na.
Khi lấy món quà này ra, đoán chắc rằng mẹ sẽ rất vui vẻ.
“Tiểu Na, mang quà lên cho bà nội con xem đi!”
Quách Ánh Phượng nói.
“Vâng! Bà nội, năm nay Tiểu Na chuẩn bị quà mừng thọ cho bà là một chiếc vòng ngọc Long Vân ạ!”
Tiểu Na cẩn thận mở quà ra.
“Vòng ngọc Long Vân sao?”
Bà cụ Dương nghe xong hơi sửng sốt. Bà ta liếc mắt xem xét, không phải chứ, thật sự là vòng ngọc Long Vân sao?
Thật ra, chiếc vòng ngọc Long Vân này lúc trước Trần Nam mua cho Tần Ngọc cũng khoảng hơn mười vạn.
Mặc dù bà cụ Dương cũng không thiếu mười vạn này, nhưng đối với gia đình Tiểu Na, bà ta biết mấy năm nay bọn họ sống cũng không quá xa hoa, nên những năm trước bọn họ đều không thể tặng quà tử tế. Cho nên lần này Tiểu Na tặng bà chiếc vòng ngọc Long Vân trị giá hơn mười vạn, cũng đủ để thấy lòng hiếu thảo của cô ấy.
“Tốt, rất rốt!” Bà cụ Dương cười nói.
Mà chiếc vòng ngọc Long Vân này hoàn toàn làm cho chiếc vòng ngọc Hòa Điền Tử mà con gái mợ hai của Trần Nam tặng trước đó trở nên mờ nhạt. Việc này khiến cho sắc mặt mợ hai và cô em họ kia không dễ nhìn.
“Tiểu Na, bà nghe nói năm nay con đi thực tập tại bộ phận dự án của tập đoàn vài tháng phải không? Chao ôi, chớp mắt mà con đã lớn đến vậy rồi, thành tích học tập của con cũng rất xuất sắc, sau này bà nội sẽ tìm một sân khấu lớn cho con có cơ hội học tập rèn luyện!” Bà cụ Dương nói.
“Cảm ơn bà nội!”
Dương Tiểu Na nghe xong vô cùng vui vẻ, trong lòng Quách Ánh Phượng cũng thầm vui mừng.
“Bà nội, đây thật sự là vòng ngọc Long Vân sao? Dù sao hiện tại trên thị trường cũng nhiều hàng giả lắm đó!”
Lúc này, Dương Lộc cười lạnh đi đến.
Mặt Dương Tiểu Na hơi biến sắc.
Mà Quách Ánh Phượng cũng hơi giật mình, lên tiếng: “Dương Lộc, cháu nói gì đó, thím nói cho cháu biết, chiếc vòng này là do năm đó mẹ của thím đưa cho thím, nay thím đưa lại cho Tiểu Na, làm sao có thể là giả được chứ?”
Điều Quách Ánh Phượng nói là sự thật, lần này bà ta thật sự rất hoảng loạn.
“Bà nội, lúc trước con có đi du học ở nước ngoài, học qua một chút kỹ thuật giám định cơ bản, bà đưa con xem thử một chút đi?” Dương Lộc nói.
Mà bà cụ Dương nghe Dương Lộc nói như thế, cũng có chút hoài nghi về độ thật giả của chiếc vòng ngọc Long Vân này.
Dù sao thì bà ta cũng hiểu rõ đứa con dâu Quách Ánh Phượng này, nếu như thật sự là món đồ quý giá, thì cô ta sẽ bằng lòng lấy nó làm quà sinh nhật cho mình sao?
Bà cụ Dương liền đưa chiếc vòng cho Dương Lộc.
“Giả, chắc chắn là giả!”
Sau khi Dương Lộc nhìn nhìn vài lần, anh ta lắc đầu nói.
“Dương Lộc, cháu nói bậy, cháu thì biết gì chứ?”
Quách Ánh Phượng bắt đầu gấp gáp.
“Ha ha, thím năm, thím gấp như vậy làm gì. Thôi được rồi, cháu không nói nữa, thím nói đây là thật thì chính là như vậy đi!”
Sau đó anh ta đưa chiếc vòng cho Quách Ánh Phượng nhưng bàn tay Dương Lộc đột nhiên thả lỏng ra.
Choang!
Âm thanh trong trẻo vang lên, vòng ngọc trực tiếp rơi xuống đất rồi vỡ nát…