Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại

Chương 425: Thanh toán sai

Nhân viên bán hàng bị giọng điệu của Trần Nam làm cho giật mình.

Ngay cả các mợ xung quanh cũng bị ngữ khí của Trần Nam dọa sợ.

Mặc dù âm thanh không lớn nhưng trong giọng nói Trần Nam lại hiện lên vẻ cố chấp, khiến cho người nghe có cảm giác không rét mà run.

“Hừ! Cậu như thế này mà lại muốn mua mười bộ quần áo hay sao, giá của quần áo tại nơi này thấp nhất cũng đã hơn bốn vạn rồi, mười bộ cũng hơn mấy chục vạn, cậu đủ khả năng sao?”

Mấy mợ đứng xung quanh rất ghét cái cảm giác bị Trần Nam chèn áp như thế này.

Cậu ta như thế mà muốn mua mười bộ sao?

Ha ha!

Mọi người cười lạnh châm chọc anh.

Dương Tiểu Na cũng kéo cánh tay của Trần Nam, nói: “Kệ đi anh họ, mấy bác gái nói cũng đúng, chúng ta không mua nổi quần áo chỗ này đâu, chúng ta đi thôi!”

“Không sao đâu, anh nói cho em mua thì anh nhất định sẽ mua cho em! Hơn nữa, những bộ em vừa thử có rất nhiều bộ rất hợp với em, vậy thì thế này đi, tất cả đều mua! Nhân viên, tổng cộng bao nhiêu tiền, tôi quẹt thẻ!”

Lúc này Trần Nam mới lấy thẻ ngân hàng của mình ra.

Nhân viên cửa hàng vội vàng gật đầu như giã tỏi.

“Khoan đã, tôi không nói cô, người tôi gọi chính là cô ấy, cô giúp tôi gói hết những món đó lại!”

“Vâng thưa ngài!”

Nhân viên cửa hàng nhanh chóng gói kỹ quần áo, tổng cộng là mười bộ, tổng giá trị lên đến bảy mươi sáu vạn.

“Ha ha ha, tên ngu này, bảy mươi sáu vạn, để xem cậu ta có chết hay không!”

“Đúng thế, đứa trẻ mười ba tuổi cũng không giỏi giả bộ như cậu ta. Bỏ ra bảy mươi sáu vạn để mua quần áo, quả thật là người đầu tiên trong lịch sử!”

Mạnh Duyên đứng một bên vui đến nở hoa trong bụng.

Nhóm anh em họ của Trần Nam cũng khỏi khinh thường anh.

“Hừ, để tôi xem lần này Trần Nam xử lý mọi chuyện như thế nào!?”

Các bà mợ liếc mắt nhìn nhau một cái, rồi hào hứng khoanh tay cười lạnh nhìn về phía Trần Nam.

Máy thanh toán nhanh chóng được đưa đến. Trần Nam vẫn như thói quen cũ nhập mật khẩu, nhưng khi anh nhấn đến con số cuối cùng, đột nhiên nhân viên cửa hàng la lên.

“Chờ một chút thưa ngài, tôi nhập sai rồi!”

Lúc nãy nhân viên cửa hàng thật sự rất cuống quýt, dù sao thì với doanh thu lên đến bảy mươi sáu vạn một ngày, bản thân cô ta đã được thưởng tận ba bốn vạn, làm sao có thể không vui được chứ!

Bản thân cô ta đã rất kiềm chế không nhoẻn miệng cười khi tiếp nhận đơn hàng lớn này, cộng thêm việc xung quanh có rất nhiều người đang nhìn, khiến cô ta hơi kích động, không cẩn thận nhấn nhiều thêm một số không.

Nhưng đợi đến khi cô ta nói xong, Trần Nam đã nhập xong mật khẩu, trên màn hình máy thanh toán hiện đang kiểm tra giao dịch…

“Thành thật xin lỗi ngài, tôi vô ý nhập nhầm bảy mươi sáu vạn thành bảy trăm sáu mươi vạn, tôi thật sự xin lỗi!”

Nhân viên cửa hàng liên tục cúi người xin lỗi.

“Không có chuyện gì đâu, cô không cần phải xin lỗi, cho dù ít đi một số không thành bảy vạn sáu thì cậu ta cũng không đủ khả năng thanh toán đâu!” Mợ ba cười nói.

“Ting!”

Đột nhiên máy thanh toán phát ra tiếng vang thật khẽ.

Màn hình hiện giao dịch thành công, sau đó, hóa đơn được in ra!

“Cái gì?”

Không những các mợ và em họ, còn có Mạnh Duyên đều cực kỳ chấn động.

Giao dịch thành công?

Trong thẻ ngân hàng của Trần Nam? Vậy mà lại… lại có bảy trăm sáu mươi vạn?

Mẹ kiếp! Tôi không nằm mơ đấy chứ?

Mạnh Duyên há hốc mồm, trên mặt lộ ra vẻ không tin.

Các mợ hai mặt nhìn nhau, thấy vẻ mặt của mọi người đều cực kỳ khó coi.

Một tên Trần Nam nghèo khó từ nhỏ, vậy mà bây giờ bên trong thẻ ngân hàng của cậu ta lại có đến bảy trăm sáu mươi vạn sao?

Nhân viên cửa hàng bị dọa đến run tay, vội vàng nói: “Thật xin lỗi ngài, tôi sẽ chuyển lại tiền thừa cho ngài ngay lập tức! Thật, thật sự xin lỗi!”

“Quên đi, không cần phải chuyển lại đâu, cửa hàng của các cô có thẻ hội viên mà đúng không, làm cho em gái tôi một tấm thẻ, tiền thừa cứ chuyển hết vào trong đó đi!”

Trần Nam nhận lấy thẻ ngân hàng, không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ cười khổ.

Nếu như vừa rồi mấy mợ chỉ đơn giản chế giễu anh, thì anh cũng sẽ không nói gì, một chút năng lực phản kháng ấy Trần Nam dư sức có.

Nhưng nếu như lấy Tiểu Na ra, nói thành như thế thì không được.

Bởi vì ân tình năm đó của cậu năm đối với mẹ của anh, không đơn giản đến độ có thể dùng tiền mà trả lại được.

Cho nên, lần này Trần Nam muốn thay Tiểu Na xả giận.

Nhưng không ngờ rằng, thẳng tay bay mất bảy trăm sáu mươi vạn. Có điều cũng không quan trọng, bảy trăm sáu mươi vạn với bảy mươi sáu vạn, hiện tại đối với Trần Nam mà nói, ngoại trừ việc hai bên có sự chênh lệch về số lượng ra thì đã không còn bất cứ ý nghĩa dư thừa nào khác.

“Anh họ, cái này… Cái này thật sự quá hoang phí rồi! Anh mau lấy lại tiền thừa đi!”

Tiểu Na gấp đến mức giậm chân.

“Lấy cái gì mà lấy, cậu ta đã nạp hết vào thẻ của cô rồi, vậy thì cứ nhận đi. Ha ha ha, tên ngu này, một lần bỏ ra nhiều tiền như thế, để tôi nhìn xem sau này cậu phải làm sao?”

Mặc dù các mợ vô cùng kinh ngạc nhưng nhiều hơn lại cảm thấy mừng thầm vì trả được thù.

Bởi vì tiền này một khi đã chuyển vào bên trong thẻ, ngoại trừ mua sắm quần áo, cũng không thể tiêu xài cho việc khác được.

Để xem Trần Nam cậu đắc ý như thế nào!

Mặc dù là vậy, trong lòng mọi người vẫn bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, ngạc nhiên tự hỏi từ khi nào Trần Nam có nhiều tiền đến như vậy?

Tâm trạng dạo phố đi mua quần áo ngay lập tức bị dập tắt.

Mạnh Duyên cũng cảm thấy tương tự, bản thân cô ta mua bộ quần áo hơn tám vạn đã phải cân nhắc, xoắn quýt một khoảng thời gian dài. Vậy mà Trần Nam, người mà cô ta luôn xem thường lại có thể thẳng tay bỏ ra bảy trăm sáu mươi vạn!

Mạnh Duyên rời khỏi cửa hàng với tâm trạng thất vọng.

Đúng lúc này, Tần Ngọc cũng đi ra từ cửa hàng bên cạnh.

Nhìn thấy Mạnh Duyên tâm trạng sa sút, dáng vẻ hoang mang lo sợ, không khỏi cười nói: “Ô Dương Dương nhà chúng ta sao vậy nè? Đi dạo mua quần áo mà tâm trạng không tốt sao?”

Mạnh Duyên hít sâu một hơi rồi hỏi: “Tiểu Ngọc, cậu có tin vào vận mệnh hay không?”

“Hả? Vận mệnh như thế nào?”

“Chính là một tên ban đầu vô cùng nghèo khổ, đột nhiên lại trở thành người có tiền, hơn nữa lại là loại người có cực kỳ nhiều tiền đó!”

Mạnh Duyên la lên.

“Rốt cuộc mọi chuyện là sao?”

“Lúc nãy… Mình gặp được Trần Nam!”

“Cậu gặp Trần Nam sao?”

Tần Ngọc lập tức trở nên gấp gáp.

“Đúng vậy, là Trần Nam! Tiểu Ngọc, cậu không biết đâu, bây giờ Trần Nam… Bây giờ cậu ta không hề giống với lúc trước đâu, trước đây cậu ta là tên nghèo nhất lớp chúng ta, khi đó mọi người đều xem thường cậu ta, mình cũng khinh thường cậu ta. Nhưng hiện tại thì sao, cậu ta giống hệt một kẻ rất có tiền? Chuyện này cậu biết không? Cậu ta không còn là đứa nhóc mười ba tuổi nghèo khó ở trường trung học nữa!”

Tần Ngọc nhìn quanh bốn phía, cô ta không nhìn thấy bóng dáng của Trần Nam, sau đó mới gật gật đầu theo bản năng đáp lại: “Tiền của Trần Nam không phải là thứ cậu có thể tưởng tượng ra được đâu!”

“Hả? Tiểu Ngọc, cậu nói cái gì cơ?”

Mạnh Duyên không nghe rõ.

“Hả? Mình… Mình đâu có nói gì đâu!”

Tần Ngọc lấy lại tinh thần, lắc đầu.

“Cậu đừng suy nghĩ nhiều, sau này đối xử với Trần Nam tốt một chút là được rồi, dù sao thì hai người các cậu cũng là bạn học mà!” Tần Ngọc nói.

“Ừm Tiểu Ngọc, cậu nói hoàn toàn chính xác, lúc nãy Trần Nam đã cho mình thấy một mặt hoàn toàn khác của cậu ta, đặc biệt là khi cậu ta quẹt thẻ, thật sự có khí chất của một người đàn ông. Xem ra sau này, mình phải đối xử tốt với cậu ta hơn mới được!”

Tần Ngọc nhìn thấy khóe miệng Mạnh Duyên nâng lên tạo thành ý cười, trong lòng cô ta lần nữa lại cảm thấy hơi khó chịu…

“Thật sự tức chết tôi rồi, tức chết tôi rồi!”

Trên đường trở về, Quách Lam dùng sức đấm vào tay lái.

“Tại sao con trai của người đàn bà kia lại có nhiều tiền như vậy, bảy trăm sáu mươi vạn cậu ta lấy ở đâu ra? Trúng số độc đắc sao?”

Quách Lam tự hỏi câu này suốt trên đường trở về. Giống như đại đa số, không ai hy vọng đối thủ của mình trở nên mạnh mẽ hơn.

“Đúng vậy đó, bảy trăm sáu mươi vạn, cho dù là đối với chúng ta mà nói, thì cũng là một số tiền không nhỏ. Chị dâu, chị có thấy khi tên nhóc kia quẹt thẻ, đến cả mắt cũng không chớp lấy một cái!” Mợ hai nói rất đúng.

“Bác cả, mẹ, thím ba à, ban đầu chúng ta còn nghĩ lần đầu gặp mặt nên Trần Nam cố ý giả vờ, muốn phô trương bản thân nên mới đi thuê quần áo, nhưng hiện tại ngẫm lại, có vẻ như mọi chuyện xảy ra tại quán bar đêm hôm qua có thể là thật!”

Lúc này, một em gái họ lên tiếng.

“Ý con là sao? Đêm hôm qua tại quán bar đã xảy ra chuyện gì?”