Mạnh Duyên lôi kéo Tần Ngọc đi thẳng lên tầng ba.
“Quần áo tầng ba đắt lắm đó, cậu chắc chắn muốn tới đó chứ!” Tần Ngọc cười nói.
Nếu như nói toàn bộ quần áo tòa nhà thương mại đều là hàng hiệu, vậy thì tầng ba chính là thương hiệu nổi tiếng.
Mà nơi này lại chính là nơi rất nhiều cô gái thích tới.
Mua hay không mua, vẫn luôn là câu chuyện quen thuộc.
“Đi lên đi dạo trước đi, nếu như thật sự thích hợp, cho dù mình có nhẫn tâm hơn nữa cũng phải mua một lần!” Mạnh Duyên cười nói.
Sau đó ở tầng ba dạo một chút.
Lúc này, bước vào một cửa hàng hàng hiệu nổi tiếng.
"Ôi, Tiểu Ngọc cậu mau xem đi, bộ quần áo này thật sự đẹp quá đi mất! Mình sẽ thử!”
Mạnh Duyên nhìn trúng một chiếc váy dài, nên vội vàng cầm đi thay đồ.
Còn lúc này, Tần Ngọc đang nhìn thấy bên cạnh có một cửa hàng quần áo nam rất ngầu và đẹp.
Bỗng nhiên cô ấy nghĩ đến phong cách ăn mặc của Trần Nam đều là kiểu dáng rất bình thường, vì thế cô ấy nghĩ ngay chọn cho Trần Nam mấy bộ quần áo ít nhất con gái nhìn thấy đẹp.
Nhân lúc Mạnh Duyên thử quần áo, Tần Ngọc nói với Mạnh Duyên một tiếng, rồi tự mình đi ra ngoài dạo chơi.
Còn Mạnh Duyên rất nhanh đã thử xong quần áo đi ra, nhìn trái nhìn phải, thấy mình trong gương cực kỳ đẹp.
“Chị gái, bộ quần áo này thật sự rất thích hợp với chị, chị mua một bộ đi. Đây là mẫu mới nhất năm nay, hôm trước chính thức ra mắt thị trường, hiện tại có chương trình khuyến mãi sản phẩm mới đấy!”
Nữ nhân viên bán hàng đi tới nói.
"Ha ha, được đó, tôi cũng thấy nhìn thấy cái này trên trang web chính thức rồi. Đúng rồi, không phải có một bộ màu tím sao? Cô có thể lấy nó để cho tôi thử không, tôi thích màu tím!”
“Xin lỗi người đẹp, loại màu tím kia đang bị người khác thử mặc, bởi vì đã bán sạch, đó là món cuối cùng!”
“Hả?”
Mạnh Duyên tiếc nuối nói.
Nói thật, mình xinh đẹp như thế, nếu lại phối hợp với chiếc váy màu tím kia, tỷ lệ quay đầu tuyệt đối là 200%.
Lúc này, cửa phòng thử đồ khác mở ra, một cô gái cầm chiếc váy màu tím đi về phía khu vực chờ khách hàng khác.
Mà Mạnh Duyên vừa nhìn thì thấy đó kiểu dáng mình yêu thích, vì thế lập tức đi theo.
“Cái này rất thích hợp với em, mua đi!
Trong khu vực chờ đợi, một chàng trai đang ngồi.
“Không được anh, đắt… đắt quá, em mặc một bộ đắt tiền như vậy để làm gì? Anh nhìn giá cả đi, một cái váy mà hơn tám vạn, chúng ta vẫn nên đi trumg tâm khác khác mua đi!” Cô gái nói.
Chàng trai cười khổ lắc đầu.
"Trần Nam? Hóa ra là các người à?”
Đột nhiên, bên tai vang lên một giọng nói.
Trần Nam ngẩng đầu nhìn, không biết từ khi nào, phía sau Tiểu Na lại thấy Mạnh Duyên, làm anh giật nảy mình.
"Ha ha ha, vậy thì quá tốt, vừa lúc tôi nhìn trúng cái váy màu tím này, các ngươi mua không nổi đâu, vừa lúc tôi mua được! Chị gái bán hàng ơi, không cần phải thử, trực tiếp gói nó cho tôi, bọn họ mua không nổi đâu!”
Mạnh Duyên vừa nhìn là Trần Nam thì yên tâm.
Chuyện ngày hôm qua, tuy rằng Trần Nam rất khiến người ta kinh ngạc, nhưng mà, Mạnh Duyên nghĩ nói không chừng là Trần Nam vì mặt mũi, nên cố ý giả bộ, thậm chí cả hành nghề kia đều là thuê.
Dù sao Mạnh Duyên không tin Trần Nam thật sự có thể mua được.
“Dạ vâng, người đẹp!”
Nhân viên bán hàng vừa nhìn cũng biết Mạnh Duyên mặc đều là hàng hiệu.
Mà Dương Tiểu Na ăn mặc là thương hiệu bình thường.
Còn người đàn ông kia thậm chí không thể gọi đó là thương hiệu.
Cho nên, tiềm thức của cô ấy cho rằng Mạnh Duyên có khả năng mua được.
“Chờ một chút, ai nói chúng tôi không mua nổi?”
Trần Nam cười lạnh nói.
“Cậu sao?”
Vẻ mặt Mạnh Duyên khinh bỉ, sau đó cô ta lật giá váy, ngay cả bản thân cũng hoảng sợ.
“Mẹ kiếp, 89999 tệ lận?”
Mạnh Duyên kinh ngạc.
Cái giá này, quả thật là có hơi đắt ngoài dự liệu.
Trên người mình mới chỉ có năm sáu vạn.
"Thế nào? 89999? Cậu có chê đắt không?”
Trần Nam bỗng nhiên nhìn Mạnh Duyên cười nói.
Ngày hôm qua Mạnh Duyên này lại chọc đầu mình, còn chế giễu mình.
Ân oán nhỏ này, hôm nay Trần Nam thật đúng là muốn so đo với cô ta.
Anh lập tức trêu ghẹo.
"Theo lời nói cậu, ý là bà đây không thể mua nổi ư?”
Mạnh Duyên nghĩ thầm, lại khiến mình nghèo nhìn không nổi, thật đáng xấu hổ.
“Được thôi, nhân viên bán hàng này, đợi lát nữa chúng tôi còn muốn mua một bộ nữa, cho nên cứ tính bộ này cho chúng tôi đi!” Trần Nam cười nói.
Nhân viên bán hàng vừa nghe vừa cười.
"Khoác lác, cậu mua được một món đã là tốt rồi! Hừ, cô này, nếu cậu ta mua hai bộ, vậy tôi sẽ mua ba bộ, tóm lại tôi nhiều hơn cậu ta một bộ là được!”
Mạnh Duyên và Trần Nam so tài.
“Mẹ, đến bên này xem một chút đi!”
Cũng chính là lúc này, lại có năm người đi vào.
Đó là năm người phụ nữ, hai người trẻ và ba người phụ nữ trung niên.
Hiển nhiên, nhìn khí chất ăn mặc của bọn họ chính là có thể mua được quần áo nơi này, vì thế đã có nhân viên bán hàng lập tức nghênh đón.
"Bà Quách, cô chủ Dương, là mọi người tới sao? Hoan nghênh hoan nghênh, cửa hàng của chúng tôi có rất nhiều kiểu dáng mới, tôi có thể giúp các vị chọn một vài bộ!”
“Không cần, chúng tôi tự xem là được rồi!” Bà Quách từ chối.
Đúng lúc này, con gái điên cuồng túm lấy quần áo của mình.
"Mẹ! Bác cả, thím ba, mọi người mau xem, đó không phải là người kia sao?”
Cô gái chỉ về phía Trần Nam, Dương Tiểu Na bên kia.
"Hả? Đúng là Trần Nam rồi, vậy mà Dương Tiểu Na lại cùng cậu ta tới đây? Hừm!”
Bà Quách cười lạnh nói.
Không sai, bà Quách chính là mợ lớn của Trần Nam, Quách Lam.
Hai người phụ nữ trung niên còn lại lần lượt là mợ hai và mợ ba của Trần Nam.
Còn hai cô gái trẻ kia chính là hai em họ của Trần Nam.
Hiển nhiên, cửa hàng này là cửa hàng đắt nhất trong trung tâm thương mại, đều là người có mặt mũi.
Trần Nam cùng Dương Tiểu Na ở đây đương nhiên đã làm cho Quách Lam cảm thấy mất mặt.
“Trần Nam, cậu đừng đùa giỡn người ta nữa, cậu không mua nổi thì nói không mua nổi đi!”
Mạnh Duyên đã tức giận đến mức không chịu nổi, bởi vì Trần Nam lại nói cậu ta muốn mua mười bộ cho Dương Tiểu Na, đến cả nhân viên bán hàng cũng muốn mở miệng mắng Trần Nam. “Nhân viên bán hàng này trong cửa hàng các người mới tới hả, sao lại dây dưa với loại khách hàng này lâu như vậy?”
Lúc này, một giọng nói châm chọc vang lên.
Trần Nam và Dương Tiểu Na quay đầu nhìn.
Chính là mợ cả của bọn họ.
“Hừ, có lẽ ngay cả một cái tay áo ở đây cũng không mua nổi đâu, quay về phải nói cho quản lý các người một chút, đừng để cho loại người không đứng đắn vào đây, kéo thấp giá trị của cả cửa hàng!”
Quách Lam nhìn Trần Nam và Dương Tiểu Na, không chút khách khí nói.
“Mợ cả, sao mợ lại nói như vậy?”
Dương Tiểu Na tức giận nói.
"Còn nói như thế nào nữa? Cháu còn dám chất vấn tôi, tôi hỏi cháu Dương Tiểu Na, một tháng cháu kiếm được bao nhiêu tiền lương? Thế mà dám đến đây để xem quần áo? Có tiền thì hầu hạ ba cháu thật tốt đi chứ? Tôi nói cháu mà cháu còn không vui. Ngoài ra, lời trong bữa trưa hôm nay tôi vừa nói xong cháu đã quên rồi phải không?” Quách Lam châm chọc nói.
“Đúng vậy Tiểu Na, con gái thích làm đẹp chúng ta có thể hiểu, nhưng cũng phải nhìn tình huống của bản thân đi. Cháu nhìn xem nhà cháu đã như thế nào rồi mà cháu còn đến loại cửa hàng này, hơn nữa còn thử quần áo của người ta. Không may thử hỏng, cháu làm cách nào để bồi thường đây?”
“Đúng vậy, đúng vậy!”
Mấy em họ cũng nhao nhao nói.
Họ nói một phen khiến Dương Tiểu Na bị nói đến phát khóc.
Mà nhân viên bán hàng cũng khinh bỉ nhìn Dương Tiểu Na và Trần Nam một cái: "Hừ, giả bộ cái gì! Hại mình bị khách hàng nói!”
“Này này, hai vị có mua hay không? Nếu không mua, khách hàng khác còn phải thử nó đấy ạ?”
Lúc này, giọng điệu nhân viên bán hàng cũng không tốt.
Dương Tiểu Na vừa khóc, vừa muốn trả lại quần áo cho nhân viên.
“Vừa rồi tôi nói mua mười bộ, cô không nghe thấy à?”
Còn Trần Nam, giờ phút này anh lạnh lùng nhìn người bán hàng rồi nói…