Lúc đó mẹ cảm thấy ba rất kỳ lạ và thần bí.
Vì nhìn ba ăn mặc bần cùng, rách nát, nhưng lại có thể làm ra những chuyện người khác không lường trước được.
Hơn nữa, ba lúc đó rất yếu đuối, bị người khác đánh mắng, ông ấy đều im lặng.
Lúc đầu, mẹ đồng cảm với ông ấy, nhưng dần dần về sau lại đem lòng yêu thương và ở bên nhau, giống như anh và Tô Quân Dao vậy.
Nhưng khi ấy, nhà họ Dương là dòng họ đứng đầu trong bốn dòng họ lớn ở Yên Kinh.
Bà ngoại là bà cụ Dương lại là kiểu người cai quản gia đình rất nghiêm khắc, nếu không sẽ không thể gây dựng nên nhà họ Dương lớn mạnh như thế sau khi ông ngoại qua đời.
Không những thế, bà ngoại còn có một khuyết điểm khiến mẹ căm giận nhất.
Đó chính là tư tưởng trọng nam khinh nữ rất nặng nề.
Trong nhà họ Dương, cho dù là đến tận bây giờ, phụ nữ trong dòng họ đều không được trọng dụng, bạn có nỗ lực đến thế nào cũng phải giao sản nghiệp có lợi nhất của dòng họ cho đàn ông trông coi.
Ở điểm này, khi bạn là phụ nữ với những tư tưởng truyền thống mạnh mẽ, thì việc ưu tiên trọng nam khinh nữ không hề hiếm gặp!
Thuận theo sự phát triển lúc đó, chắc chắn mẹ là giá trị trao đổi trong việc kết đồng minh giao thương, gả cho con trai của người kết đồng minh.
Suy cho cùng, ba rất khiêm tốn, ông ấy không nói, không ai biết ông ấy là người giàu nhất trong nhà họ Trần.
Vì thế mẹ đào hôn, bỏ trốn theo ba.
Đương nhiên, nếu chỉ vì chuyện này sẽ không đến nỗi khiến cả hai nhà có mối thù hận lớn như vậy.
Vì người giúp mẹ đào hôn chính là anh năm, người luôn đối xử rất tốt với mẹ.
Đáng tiếc cũng chính vì chuyện này mà anh năm phải chịu đựng mọi thứ.
Đầu tiên là bị mẹ nghiêm khắc trừng phạt một trận, đuổi khỏi dòng họ. Sau đó, anh năm cũng ôm mối thù hận với dòng họ kết đồng minh khi đó.
Không bao lâu sau, quá trình nuôi dạy nghèo khổ của ba kết thúc, chuẩn bị trở về nhà họ Dương thay anh năm xả giận.
Nhưng những ngày đó, anh năm bị người ta ám hại, trở thành người thực vật, đến giờ vẫn nằm trên giường.
Hung thủ chính là đồng minh năm đó, bọn họ cho rằng anh năm khiến dòng họ mình mất mặt.
Như vậy, bà ngoại oán trách mẹ, thông báo đoạn tuyệt quan hệ mẫu tử trong họp báo truyền thông.
Về phần mẹ, mẹ cũng cho rằng bà ngoại quá nhẫn tâm, đuổi anh năm ra khỏi nhà mà không quan tâm, không chăm sóc.
Vì chuyện này, hai mẹ con xảy ra mâu thuẫn.
Vậy nên, ba và mẹ không hề đến thăm nhà họ Dương mà đến san bằng dòng họ đã ám hại anh năm.
Cũng chính vì chuyện này, “bốn dòng họ lớn” của Yên Kinh khi đó trở thành “ba dòng họ lớn”.
“Sau đó thì sao ạ?” Lúc này Trần Nam mới hiểu, hóa ra khi còn trẻ ba mẹ đã trải qua nhiều chuyện hơn cả mình!
“Sau đó, mẹ và ba con vẫn luôn âm thầm chăm sóc cậu năm, có điều mười năm trước, bà ngoại con đã đưa cậu năm về nhà họ Dương rồi!”
Mẹ nói, những giọt nước mắt trào ra.
“Con trai à, vậy nên chuyện lần này cũng chỉ có mình con có thể đi một chuyến. Chỉ cần bà ngoại con có thể khuyên bảo nhà họ Mạc, cũng được coi như đã lập được công lao to lớn cho nhà họ Trần chúng ta rồi!” Trần Hoàng Đông nói.
“Vâng, con biết rồi!”
“Còn nữa, Tiểu Nam, lần này đến Yên Kinh con có thể đi tìm em họ Tiểu Na trước. Tiểu Na là con gái của cậu năm con, nhiều năm trôi qua, mẹ vẫn luôn âm thầm trợ cấp cho nó. Nó nhận ra con đấy, có được sự giúp đỡ của nó, con sẽ thuận lợi hơn. Bà ngoại con tính khí không tốt, nhưng mẹ tin bà ấy sẽ không quá tuyệt tình với con đâu! Tiểu Nam, mẹ cảnh cáo con, cho dù trước đây bà ngoại con có đối xử thế nào với mẹ, tuyệt đối không cho phép con tỏ ra bất kính với bà ấy!”
Có thể thấy được mẹ vẫn mong nhớ bà ngoại, cho dù hai mẹ con có thù hận lớn đến đâu, chung quy lại vẫn là người một nhà.
“Con biết rồi ạ!”
Lúc này, cửa phòng mở ra, là chị Linh bước vào.
“Ba mẹ, Tiểu Nam, em Tường Đan và thím hai đến!”
Nói xong, chị Linh nhìn Trần Nam, rồi đi xuống lầu.
“Tiểu Nam, mẹ dõi theo A Linh từ ngày nó còn bé tí, chắc chắn là một cô gái tốt, con đối xử tốt với A Linh một chút, đợi sau này tìm được ngày phù hợp…”
Mẹ lại nói.
“Con biết rồi mẹ, nhưng bây giờ con chưa nghĩ tới những chuyện đó!”
Trần Nam biết mẹ muốn nói gì, kịp thời ngắt lời.
“Được rồi, không nói những chuyện này nữa, vẫn nên xử lý chuyện trước mắt đã. Đúng rồi, Tiểu Nam, lần này về Yên Kinh ở Hoa Hạ, con cứ yên tâm, cam đảm làm việc, ba đã thông báo cho bác Phúc rồi, từ nay trở đi, tất cả sản nghiệp dòng họ trong Hoa Hạ đều do con quản lý, bao gồm cả chị con!”
Ba ngày sau, lối ra sân bay Yên Kinh.
Có hai người phụ nữ một lớn một nhỏ đang đứng đợi bên chiếc xe Passat.
Người lớn hơn là một phụ nữ trung niên, mặc đồ bộ công sở, làn da được chăm sóc kĩ lưỡng.
Người nhỏ hơn đang trong độ tuổi dậy thì, dáng vẻ như vừa bước ra khỏi khuôn viên trường học, gương mặt vẫn mang nét non nớt nhưng dung mạo lại xinh đẹp tuyệt trần.
Hai người đứng ở cửa ra vào, thu hút không ít ánh nhìn.
“Mấy giờ rồi mà sao vẫn chưa đến, thời tiết hôm nay lại nóng nực thế này, phiền phức chết mất! Vốn đã nhiều việc rồi, còn phải đợi họ hàng rách nát nữa!”
Lúc này, người phụ nữ trung niên ngửa tay lên, nhìn đồng hồ, nói một cách mất kiên nhẫn.
“Mẹ, mẹ có thể kiên nhẫn chút được không. Anh họ con đến đây lần đầu, với cả, chẳng phải thời gian bay bị kéo dài là chuyện bình thường hay sao?” Cô gái khuyên nhủ.
Lúc nhận được điện thoại của cô mình nói anh họ sắp đến, cô gái vô cùng mừng rỡ.
Cô ấy biết, những năm nay, cô và chồng của cô lao động ở nước ngoài, nhưng luôn âm thầm trợ cấp cho mình không ít, bao gồm cả việc tìm giáo viên, trường học giỏi nhất cho mình và nhiều việc lớn nhỏ khác nữa.
Nhưng, vì một vài lý do, cô gái không thể đi thăm cô chú, anh họ, chị họ của mình được.
“Hừ, ra vẻ gì chứ, còn đòi đi máy bay, đi ô tô không được hay sao? Thật là, mẹ thật sự thiếu nợ nhà họ Dương con rồi, ba con đã như vậy, kết quả đứa em gái không chịu thua thiệt của ba con cũng thế!”
Người phụ nữ trung niên lạnh lùng nói.
“Mẹ, những năm nay, cô con không thiếu một đồng trợ cấp, bồi thường nào cho nhà mình. Mẹ biết điều đó mà, sao lại nói thế?”
“Hừ, nếu không phải vì năm đó người cô không chịu thua thiệt của con bỏ trốn theo một tên nghèo kiết xác, ba con sẽ không ra nông nỗi này đâu, hơn nữa địa vị của hai mẹ con ta trong nhà họ Dương cũng không như này. Phải biết rằng, con là cô chủ của nhà họ Dương, đám chị em họ diêm dúa, lòe loẹt, ngu ngốc kia ra khỏi nhà đều có đoạn xe đưa đón, con nhìn hai mẹ con chúng ta xem, phải lái một chiếc Passat!”
“Hơn nữa, cũng chính là con đấy, bà nội con đã ra lệnh cấm đoán rõ ràng, nếu ai dám qua lại với người phụ nữ kia, không chỉ đơn giản là đuổi khỏi nhà họ Dương thôi đâu, đến lúc ấy công việc của mẹ cũng biến mất theo con nhóc điên nhà con rồi, haiz, sốt ruột chết mất!”
Nhìn dáng vẻ mất kiên nhẫn của mẹ, cô gái không nói gì, chỉ đứng nhìn về phía cửa chờ đợi.
Cũng không biết ngoại hình của anh họ như thế nào, cô xinh đẹp như thế, chắc chắn anh họ cũng rất đẹp trai.
“Dương Tiểu Na?”
Lúc này, một thanh niên đang kéo hành lý đi tới.
Nhìn thấy tấm bảng ghi chữ “Trần Nam” trong tay cô gái, người thanh niên mỉm cười chào hỏi.
Còn cô gái chỉ cắn môi, gật đầu, ngơ ngác nhìn người con trai diện mạo thanh tú đang đứng trước mặt mình.
“Anh là Trần Nam?” Cô ấy mỉm cười ngọt ngào.
“Ừ, anh chính là Trần Nam!”