“Hôm nay ba tìm con nói chuyện chủ yếu là vì việc này, con cũng lớn từng này rồi, chắc đã biết nhiều bí mật, cay đắng của nhà họ Trần.”
Trần Hoàng Đông vỗ vai con trai.
“Ký hiệu này giống như thần chú, có người gọi nó là ký hiệu Thái Dương Minh, nhưng cứ là người có được ký hiệu này, không quá ba ngày chắc chắn sẽ xảy ra chuyện!”
“Hai mươi năm trước, chú hai con cũng vậy. Hai mươi năm sau, chuyện của Quân Dao cũng thế!”
Trần Hoàng Đông nói.
“Bác Phúc có nói, loại thần chú này hai mươi năm xuất hiện một lần. Chỉ cần xuất hiện, ắt có người mất tích, hơn nữa, chỉ cần có được, không ai có thể may mắn thoát khỏi!”
Trần Nam nói.
Trần Hoàng Đông lắc đầu: “A Phúc ông ấy chỉ nói đúng một nửa, quả thực, lẽ ra người có được ký hiệu này không thể may mắn thoát khỏi, tất cả đều mất tích. Nhưng sau này ba lại điều tra được rằng, có người thu thập được ký hiệu này nhưng cuối cùng vẫn sống sót trở về!”
Ánh mắt Trần Nam sáng lên.
“Người đó được người ta cứu, anh ta cung cấp cho ba ít manh mối, mà cũng chính từ những manh mối này, ba đoán rằng chú hai con và nhóm Quân Dao đã bị bắt đi!”
“Bắt đi? Rốt cuộc người nào có bản lĩnh lớn như vậy ạ?”
Trần Nam như nhìn thấy hy vọng một lần nữa.
“Điều này thì không biết được, nhưng nếu chuyện này xảy ra một lần nữa, mà lại không hề có dấu vết, muốn điều tra e là sức lực của nhà họ Trần chúng ta không đủ!”
Trần Nam gật đầu: “Con hiểu ý ba, ba muốn tìm người năm đó sống sót trở về ạ?”
Trần Hoàng Đông lắc đầu, cười khổ: “Không. Thực tế, sau khi người đó sống sót trở về cũng chỉ sống được mười lăm năm nữa mà thôi, anh ta đã chết từ sáu năm trước rồi. Muốn tìm được trợ thủ đắc lực giúp chúng ta, phải đi mời dòng họ năm đó đã cứu anh ta ra khỏi hang cọp!”
“Chỉ cần họ chịu ra tay giúp đỡ, chẳng khác nào như hổ mọc thêm cánh!”
Nói rồi, ông ấy nhìn Trần Nam: “Con trai, con nói xem, dòng họ lớn mạnh nhất hiện nay là dòng họ nào?”
“Trước đây nhà họ Phương khá hưng thịnh, có điều con nghe bác Phúc nói, bây giờ nhà họ Trần chúng ta là dòng họ lớn mạnh nhất!”
“Ừ ừ, không sai, có điều nhà họ Trần chúng ta chỉ là dòng họ lớn mạnh nhất về kinh tế, vẫn còn vài dòng họ khác lớn mạnh hơn về sức mạnh tổng hợp.”
“Ví dụ như… nhà họ Mạc ở Yên Kinh!”
“Nhà họ Mạc ở Yên Kinh?”
Trần Nam đã nghe qua về nhà họ Long, nhà họ Tần ở Yên Kinh, nhưng chưa từng nghe nói đến nhà họ Mạc.
Trần Nam vừa ngạc nhiên vừa hoài nghi.
Có điều, cũng chính nhờ lần nói chuyện này với ba, Trần Nam biết được nhiều điều trước giờ bản thân chưa từng nghĩ đến.
“Không sai, người sống sót năm đó cũng chính là người được nhà họ Mạc ở Yên Kinh cứu giúp. Mà điều lợi hại nhất là, nhà họ Mạc có nhiều người mang trong mình dòng máu huyết thống vượt xa trí tưởng tượng của người bình thường, họ có thể chất vượt trội hơn người thường, phần lớn đều hoạt động trong quân đội và tổ chức Long bí ẩn nhất của Hoa Hạ! Không một dòng họ kinh tế nào có thể sánh với nhà họ Mạc về điểm này!”
“Bởi nếu họ muốn, hoàn toàn có thể ra tay gϊếŧ người không để lại dấu vết, bao gồm cả nhà họ Trần được bảo vệ nghiêm ngặt như chúng ta đây! Những năm nay, nhà họ Trần vẫn luôn chiêu mộ cao thủ bốn phương với mong muốn thoát khỏi sự uy hϊếp của dòng họ này, ha ha, nhưng khoảng cách lại ngày một lớn!”
Trần Nam nghẹn lời, nhìn trân trân. Nếu không phải từ chính miệng ba nói ra, anh không dám tưởng tượng điều này lại là sự thật.
Có điều Trần Nam cũng không quá bất ngờ.
Giống với Thiên Long, Địa Hổ mà bản thân gặp mặt, còn có bác Tần Tần Bất Phàm, đều là những người thuộc cảnh giới người thường khó lòng tưởng tượng nổi.
“Vậy so sánh giữa hai anh em Thiên Long, Địa Hổ và người nhà họ Mạc thì sao ạ?”
Trần Nam hỏi.
“Thiên Long, Địa Hổ? Ha ha, tùy ý chọn một đứa nhóc mười hai, mười ba tuổi trong nhà họ Mạc ra tỉ thí, cũng có thể một tay hạ gục hai người họ!”
Trần Nam không khỏi nuốt nước bọt.
Vậy không biết so sánh bác Tần với nhà họ Mạc thì sẽ thế nào?
Có điều, rõ ràng vấn đề này không phải là điều Trần Nam quá bận tâm. Nếu nhà họ Mạc lợi hại có thể đứng ra trợ giúp, chắc chắn sẽ là một sức mạnh vô cùng to lớn.
“Nhà họ Mạc là ẩn tộc, nếu không vì bất đắc dĩ, ba cũng không muốn dính líu đến họ, nhưng chú hai con lại lưu giữ bí mật quan trọng liên quan đến khí mạch của nhà họ Trần chúng ta. Nếu chú hai con thật sự gặp chuyện, nhà họ Trần chúng ta cũng không hưng thịnh được bao lâu nữa, có thể đến đời con là chấm dứt rồi! Vậy nên, ba cũng không còn cách nào khác!”
Trần Hoàng Đông có nỗi lo của riêng mình.
Điều thúc đẩy Trần Hoàng Đông không từ bỏ việc tìm kiếm trong nhiều năm như vậy không chỉ là tình cảm ruột thịt, mà còn là khí mạch của nhà họ Trần.
“Khí mạch nhà họ Trần?”
Trần Nam lại nghi hoặc nói.
“Ừ, nhưng tạm thời không nói đến chuyện này nữa. Ba cũng là nghe ông con nói khi đó thôi, bây giờ nhiệm vụ cấp bách là tìm sự giúp đỡ của nhà họ Mạc!”
“Ba, ba muốn con đi một chuyến?” Trần Nam nói.
“Nếu chỉ đơn giản là đi một chuyến thì ba con đã đi từ lâu rồi, chẳng phải đợi chờ nhiều năm như vậy. Ba nói rồi, nhà họ Mạc là ẩn tộc, họ chưa bao giờ tham gia vào chuyện ngoài đời thực, có điều, có một người có thể mời nhà họ Mạc xuống núi!”
“Ai ạ?”
“Chính là bà ngoại của con!”
“Bà ngoại của con?”
Trần Nam sững người. Anh biết, từ nhỏ đến lớn, hình như ba mẹ rất nhạy cảm khi nói về ông bà nội ngoại, thậm chí hỏi nhiều sẽ rất dễ bị ăn đòn.
Lần bị đánh đòn trước đây là lúc Trần Nam bảy tuổi, anh hỏi người khác đều có ông bà nội, ông bà ngoại, vậy ông bà của mình đâu?
Người mẹ luôn dịu dàng với anh đã giáng cho anh một cái bạt tai, khiến anh không thể hỏi thêm nữa.
Từ đó trở đi, việc này như một bóng đen bao trùm cả người chị Trần Miểu, không ai dám nhắc đến chuyện của thế hệ trước nữa.
“Không sai, bây giờ bà ấy là ‘người cầm lái’ của nhà họ Dương ở Yên Kinh. Trước đây, bà ngoại con đã từng xuất hiện cùng nhà họ Mạc, nếu lần này bà ngoại con có thể ra mặt, rất có khả năng sẽ thuyết phục được nhà họ Mạc!”
Trần Hoàng Đông nhíu mày, nói: “Ba và mẹ con không tiện gặp bà ấy, nhưng con thì khác, ba tin ân oán của chúng ta không liên quan đến con. Vì thế có thể thuyết phục được bà ấy hay không, phải xem con làm thế nào!”
Sau đó, ba gọi mẹ Dương Tuyết Ninh vào.
Có thể thấy được, hình như mẹ cũng rất nhạy cảm với bà ngoại, vừa nghe xong sắc mặt liền trở nên hơi u ám.
Có điều, lần này Trần Nam lấy hết can đảm hỏi năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh còn nghe bác Phúc nói hình như ông nội vẫn còn sống, vậy ông nội đâu?
Năm đó rốt cuộc đã có chuyện gì?
Lần này, mẹ anh cũng không tức giận nữa, bà ấy kể lại chuyện năm đó với đôi mắt ngấn lệ.
“Đều là vì đống quy tắc đáng chết đó của nhà họ Dương!”
Mẹ nói với nét mặt đau khổ.
Hóa ra, năm đó lúc ba vẫn trong giai đoạn cuối của quá trình nuôi dạy nghèo khổ, giống với khoảng thời gian trước đây của Trần Nam, chính là giai đoạn có tiền nhưng không được tùy tiện để lộ thân phận.
Lúc đó, ba quen biết mẹ, cô chủ nhà họ Dương ở Yên Kinh…