Sau khi Trần Nam ngồi xuống, vừa gửi tin nhắn cho chị gái.
“Thật đúng là, từ lúc nào mà cuộc họp gia tộc nhà họ Trần chúng ta lại không nghiêm ngặt như vậy, sao người nào cũng có thể ngồi vào được thế, nhìn xem người này chẳng ra làm sao cả!”
Người lên tiếng là một phụ nữ ngồi bên cạnh Trần Nam, cô ta dặm dặm son phấn, không khỏi lườm anh một cái.
“Hừ, cứ tưởng rằng gả đến nhà họ Trần tiếng tăm lừng lẫy, được gặp những người xuất chúng, cao quý, thật không ngờ lại ngồi cùng bàn với một người như vậy!”
Người phụ nữ đó nhỏ giọng làu bàu.
Rất hiển nhiên, cô ta được gả đến nhà họ Trần, chẳng qua có chút chướng mắt Trần Nam, cảm thấy Trần Nam ngồi ở bên cạnh cô ta làm cho cô ta có chút mất mặt, vì thế mới cố ý nói cho anh nghe.
“Được rồi, bớt nói đi. Tuy trong gia tộc này ai cũng là người giàu có nhưng cũng có một vài kẻ tầm thường, thậm chí có người còn có tâm tính nhà giàu mới nổi, cho nên em đừng để ý như vậy!” Chồng cô ta giải thích.
Hiển nhiên, người chồng họ Trần này cũng cảm thấy có chút mất mặt khi Trần Nam cùng bàn với bọn họ.
Mấy người nói với nhau, thầm mỉa mai Trần Nam.
Bởi vì mấy người Trần Tuyết Tuyết ngồi ngay bên cạnh Trần Nam, hơn nữa đôi vợ chồng kia lại nói rất lớn, cô ta lập tức cau mày nói: “Một con hát thấp hèn mà đòi xứng đôi với người nhà họ Trần chúng tôi lại còn dám chỉ tay năm ngón, cũng không xem lại phẩm hạnh của mình đi!”
“Cô nói cái gì? Cô nói ai thấp hèn?”
Người phụ nữ kia vừa nghe lời này đã biết Trần Tuyết Tuyết nói mình, cô ta lập tức đanh giọng phản bác.
"Nói ai trong lòng không đoán được à? Vờ vịt cái gì không biết!”
Em gái cũng cười lạnh nói, nhìn có vẻ giống như đã từng có xích mích.
“Được rồi, đừng cãi nhau với bọn họ!”
Lúc này người đàn ông kịp thời khuyên can vợ mình.
“Hừ, anh đó, anh nhìn anh ở nhà họ Trần lớn như này mà cũng chẳng có địa vị gì cả. Hai người đó chỉ là con gái, mà lần trước chúng ta cùng đi nước ngoài, bọn họ được tiếp đãi cao nhất, còn chúng ta thì sao, chỉ được tiếp đãi như khách VIP, so với bọn họ kém một đẳng cấp! Bây giờ họ nói như vậy với em mà anh không dám phản bác lại!” Người phụ nữ bất mãn nói.
“Ài, hết cách rồi, ai bảo mạch hệ nhà mấy người đó lớn hơn chúng ta một cấp chứ. Quy củ của nhà họ Trần chúng ta rất nhiều, cấp bậc mạch hệ rất rõ ràng, bởi vì mạch hệ đại diện cho bối phận!”
“Cũng giống như cậu chủ vậy, ngay cả ông nội anh thấy cậu ta, cũng phải khom lưng hành lễ!”
Người đàn ông bất đắc dĩ giải thích.
“Vậy cậu Trần thì sao? Anh có biết không? Em muốn làm quen với cậu Trần nhiều hơn, sau này cậu ấy chính là người thừa kế nhà họ Trần mà!” Người phụ nữ vội vàng nói.
“Haiz, hôm nay cậu chủ mới quay về gia tộc, cuộc họp gia tộc lần này khả năng là mở vì cậu ta, sao anh có thể làm quen được chứ!” Người đàn ông suy nghĩ nói.
“Hừ, vô dụng vô dụng, quá vô dụng! Người phụ nữ kiêu căng mắng.
Hiển nhiên, vừa rồi lúc Trần Tuyết Tuyết dẫn theo Trần Nam đến, cô ta đã nhìn thấy. Giờ Trần Tuyết Tuyết đuổi tên này lên bàn của mình, chính là cố ý sỉ nhục mình.
Người phụ nữ kia càng nghĩ càng tức giận.
“Hừ, đổi chỗ cho tôi, tôi không muốn ngồi gần cậu ta. Nhìn quần áo cậu ta mặc cộng lại cũng chỉ có một vạn, có lẽ là ngoại mạch nhà họ Trần, thật sự là khiến người ta mắc ói và chán ghét!”
Người phụ nữ liếc Trần Nam chê bai, sau đó đứng dậy.
Nhưng đúng lúc này, cô ta bỗng nhiên kêu “á” một tiếng. Thì ra, vừa rồi cô ta vẫn khoa tay múa chân cãi nhau với Trần Tuyết Tuyết, chân mặc váy dài, không khỏi ngã vào Trần Nam ở bên cạnh.
Mà Trần Nam cũng thật sự không chú ý, hình như là dùng chân nhẹ nhàng giẫm lên làn váy của cô ta.
Chuyện cũng chẳng có gì nhưng người phụ nữ lại cực kỳ nổi giận.
“Đồ khốn kiếp, tôi thấy cậu cố ý!”
Người phụ nữ bỗng nhiên hướng về phía Trần Nam gào lên.
“Tôi không có ý đó!”
Trần Nam bất đắc dĩ cười khổ nói.
“Tôi nhổ vào, là Trần Tuyết Tuyết bảo cậu đến cố ý sỉ nhục tôi đúng chứ, châm biếm cậu như thế mà cậu không cảm thấy gì sao? Vẫn ở chỗ chúng tôi uống nước hả, cút đi!”
Người phụ nữ phẫn nộ đẩy một cái, hất chén trà trước mặt Trần Nam làm lá trà dính đầy anh.
“Đinh Nguyệt Nhi, cô cũng to gan quá rồi đấy, dám vô lễ với người nhà họ Trần như vậy!”
Trần Tuyết Tuyết vừa nhìn, lập tức đứng lên quát.
“Vô lễ thì làm sao, cô làm gì được chứ?”
Đinh Nguyệt Nhi không cam lòng yếu thế nói.
Hai người cãi nhau có thể nói là hoàn toàn quên đi hoàn cảnh xung quanh, bởi vì giờ phút này xung quanh đã sớm yên tĩnh lại.
“Em trai!”
Nguyên nhân là vì sự xuất hiện của một người phụ nữ.
Theo giọng nói trong trẻo này vang lên, Đinh Nguyệt Nhi và Trần Tuyết Tuyết đều im lặng.
Bởi vì người phụ nữ này chính là cô chủ nhà họ Trần – Trần Miểu.
“Chị!”
Trần Nam vừa lau nước trà trên người mình vừa bất đắc dĩ gọi.
“Chị?”
Mà tình huống này cũng làm cho một số người xung quanh ngây ngẩn cả người.
Vậy mà cậu ta lại gọi Trần Miểu là chị, cậu ta là ai?
"Ai làm đây? Ngay cả cậu chủ nhà họ Trần mà cũng dám xúc phạm, chị thấy cô ta chán sống rồi!”
Trần Miểu lạnh lùng quát một tiếng khiến tất cả người nhà họ Trần đang đứng xung quanh phải rùng mình một cái.
Mà Đinh Nguyệt Nhi và Trần Tuyết Tuyết, mắt hai người đều mở to, vẻ mặt khó tin.
Cái gì?
Cậu chủ nhà họ Trần?
Cậu ta… Vậy mà cậu ta lại là cậu chủ nhà họ Trần?
Da đầu Đinh Nguyệt Nhi còn muốn nổ tung hơn.
"Tôi… Cô chủ, xin lỗi, tôi… tôi không biết!”
Đinh Nguyệt Nhi lắc đầu mạnh.
"Cô? Cút!”
Trần Miểu lạnh lùng nói.
“Được được được, tôi đi ngay bây giờ!”
Đinh Nguyệt Nhi biết mình gặp phải phiền toái lớn, cũng không dám ngây ngốc nhiều, vội vàng xoay người muốn đi.
"Dừng lại! Tôi nói là cút, chẳng lẽ còn muốn tôi lặp lại một lần sao?”
Trần Miểu lại nói.
Chữ cút này vừa nói ra, Đinh Nguyệt Nhi lập tức hiểu được đối với mình mà nói chữ này có ý nghĩa gì.
Ra khỏi nhà họ Trần, từ nay về sau không còn là người của nhà họ Trần nữa.
Tuy rằng hối hận nhưng hiện tại Đinh Nguyệt Nhi vẫn đang cực kỳ khủng hoảng.
Cuối cùng, trước mặt mọi người, Đinh Nguyệt Nhi nằm bò trên mặt đất, thật sự cút ra ngoài.
“Đi thôi Tiểu Nam, chúng ta đi lên!”
Lúc này Trần Miểu mới cười nhìn Trần Nam.
Mà mấy người Trần Tuyết Tuyết cũng không ngoại lệ, tất cả đều bịt miệng lại, không dám thở dốc.
Vừa rồi, còn tưởng rằng cậu ta hiền lành ngây thơ, vì thế Trần Tuyết Tuyết mới bắt nạt cậu ta, còn bảo cậu ta nhặt bóng cho mình tận hai mươi phút.
Nhưng thân phận thật sự của cậu ta cũng thật sự là quá dọa người rồi!
“Cậu ta chính là cậu chủ nhà họ Trần Trần Nam, cậu chủ Trần!”
Mà theo Trần Nam hướng trên đài cao đi tới, lập tức phía dưới đã xôn xao bàn tán.
Ngay sau đó là tiếng vỗ tay như sấm sét.
Cậu chủ Trần đã quay về gia tộc!
Vợ chồng Trần Hoàng Đông cũng vui vẻ đứng lên, không có gì có thể so với việc nhìn thấy con trai càng làm cho bọn họ vui vẻ hơn.
"Ba! Mẹ!”
Gần một năm không gặp, khi Trần Nam nhìn thấy ba mình, nước mắt lập tức tuôn rơi, chạy về phía bọn họ.
“Con trai, con đã về rồi, sau này nhà chúng ta cuối cùng cũng có thể đoàn tụ rồi!”
Trần Hoàng Đông vỗ vỗ bả vai Trần Nam.
Tán gẫu chuyện gia đình, tự nhiên không cần phải nói.
“Đúng rồi Tiểu Nam, mấy năm nay ba mẹ vẫn dạy dỗ con ở bên ngoài, có một người cho tới bây giờ chưa từng giới thiệu với con!”
Lúc này, mẹ Dương Tuyết Ninh kéo tay Trần Nam, nhìn về phía một cô gái xinh đẹp, mặt ửng đỏ nói.
“Mẹ, vừa rồi bọn con đã gặp nhau rồi!”
Còn chị Linh thì sao, giờ phút này nhìn Trần Nam, cô ấy đứng dậy, dịu dàng nói.
“Mẹ?”
Nghe được chị Linh này gọi mẹ mình là mẹ, Trần Nam chợt sửng sốt…