Là con gái hứa hẹn nhất của ông cụ nhà họ Phương, năm đó Phương Mộng Thư trở thành nhân vật số hai của nhà họ Phương, còn được trọng dụng hơn cả ba của Phương Niên Niên.
Có thể tưởng tượng biết được mức độ thông minh vốn có của Phương Mộng Thư.
Vì vậy, bà ta nhạy cảm, không cần biết ba tìm được tung tích mình thế nào, nhưng người của ba ra tay là sự thật.
“Tiểu Nam, tôi rất rõ người của nhà họ Phương, phe phái nội bộ rất phức tạp, nếu ba tôi bắt đi, tin chắc ba tôi sẽ không làm khó Tường Đan, nhưng những người khác của nhà họ Phương thì tôi không chắc!”
“Ha ha, tôi và ba tôi giận nhau nhiều năm như vậy, tuy ông ấy hối hận rồi, nhưng tính tình ông ấy vẫn không thay đổi chút nào, muốn để tôi đến tận cửa xin lỗi ông ấy sao?”
Phương Mộng Thư cười khổ nói.
“Vậy dì Phương, bước kế tiếp chúng ta làm sao đây? Tường Đan đang ở chỗ bọn họ, cháu không yên tâm chút nào!”
Trần Nam lắc đầu nói.
Dù sao thì Tô Tường Đan cũng xem là người nhà họ Trần, là em họ ruột của mình.
Ban đầu mình dẫn Tường Đan theo cùng, bây giờ vì mình mà Tường Đan xảy ra nhiều chuyện như vậy, sao Trần Nam có thể mặc kệ được.
“Tôi thấy thế này đi cậu Trần, chúng ta cứ đột nhập vào nhà họ Phương cứu cô hai họ Trần ra!”
Thiên Long, Địa Hổ cùng lên tiếng.
“Không được, Thiên Long, Địa Hổ, tôi biết anh em hai người rất giỏi, nhưng thứ cho tôi nói thật, hai người vốn không phải đối thủ chủ bốn thuộc hạ của ba tôi là tứ quỷ Tương Tây, mà nền tảng của nhà họ Phương năm đó có thể sánh ngang nhà họ Trần, sao có thể xông vào chỉ dựa vào chúng ta!” Phương Mộng Thư nói.
Thiên Long Địa Hổ cúi đầu.
“Chẳng lẽ bỏ mặc cô hai họ Trần như vậy?” Địa Hổ xấu hổ nói.
“Đương nhiên không phải, cũng không hẳn không có cách, ba ngày sau là sinh nhật của ba tôi, dựa theo thông lệ hàng năm sẽ tổ chức tiệc ở nhà họ Phương, tất cả những phú thương thuộc thế lực nhà họ Phương và bạn bè của nhà họ Phương đều sẽ đến tham gia! Mà đây có thể là một cơ hội để chúng ta cứu Tường Đan ra!” Phương Mộng Thư nói.
“Dì Phương, ý của dì là chúng ta sẽ lén lẫn và tiệc nhà họ Phương hôm ấy, sau đó gây ra hỗn loạn rồi cứu Tường Đan ra?” Trần Nam hiểu ra.
“Đúng vậy, vì tiệc nhà họ Phương hàng năm sẽ dùng nhiều người bình thường làm việc vặt, để bảo mật, đa số đều dùng người phía Bắc, thậm chí là nhân viên và đầu bếp nước ngoài. Mà đây chính là cơ hội của chúng ta!”
Trần Nam gật đầu.
Trần Nam đã hiểu ý của dì Phương rồi.
Đến lúc đó, mình dẫn Thiên Long, Địa Hổ và nhiều người giỏi lẻn vào, bảo Chu Hoài cho người chi viện bên ngoài, tuy bây giờ Trần Nam không đủ thực lực đối phó với nhà họ Phương.
Nhưng tạo ra hỗn loạn thì không thành vấn đề.
Lúc đó có thể dẫn Tường Đan ra ngoài không hề có dấu vết.
“Vậy dì Phương, chúng ta nên lẻn vào đội ngũ nhân viên đến từ bên ngoài thế nào?”
Thiên Long hỏi.
“Thủ tục sàng lọc nhân viên đến từ bên ngoài rất nghiêm ngặt, bọn họ sẽ tập trung ở thành phố Khánh, chúng ta nhanh chóng đến thành phố Khánh, đến lúc đó tôi tự có cách để các người lẫn vào. Tôi cũng có vài thân tín ở nhà họ Phương, tôi sẽ bảo họ hỏi thăm tăm tích cụ thể của Tường Đan!”
Phương Mộng Thư sắp xếp.
Trong lòng bà ta vô cùng sốt ruột, luôn lo lắng cho tình huống của Tường Đan, nhà họ Phương là hố sâu không đấy, một khi đã nhảy vào sẽ không dễ thoát ra.
Cũng vì hiểu đạo lý này nên cảm xúc Phương Mộng Thư rất kích động.
Nhưng kinh nghiệm nhiều năm, cũng khiến đầu óc bà ta vô cùng rõ ràng.
…
Cùng lúc này, trong một căn phòng bí mật, trang viên nhà họ Phương.
“Ông chủ, cô Tường Đan không chịu chữa, cũng không chịu ăn gì, chúng tôi thật sự khuyên không nổi!”
Lúc này mấy bác sĩ Đông y vào cung kính nói với ông cụ nhà họ Phương.
Năm nay Phương Đồng Hàm đã sắp bảy mươi tuổi rồi, lúc này, trên gương mặt đầy nếp nhăn của ông ấy thoáng vẻ lo lắng.
“Ài, con nhóc Tường Đan này bướng bỉnh hệt mẹ nó. Đúng rồi, chẳng phải người giúp việc Tiểu Hà của Mộng Thư đã được Niên Niên tìm ra rồi sao, bảo Tiểu Hà đến khuyên đi… Với lại, tuyệt đối không thể tiết lộ cho bất kỳ ai chuyện của Tường Đan, kể cả Niên Niên, nếu không tôi sẽ khiến cho các người chết không có đất chôn, ra ngoài đi!”
Mấy lão Đông y bị dọa cho toàn thân run rẩy, vội lui ra ngoài.
Mà Phương Đồng Hàm cũng vịn gậy từ từ đứng lên.
Nhìn về phía bên tường, trong đầu liên tục hiện ra những chuyện mấy năm nay.
Nhất là lúc đầu, công khai cắt đứt quan hệ ba con với con gái cưng Phương Mộng Thư mà ông ấy yêu thương nhất.
Đuổi bà ta ra khỏi nhà họ Phương.
Tuy ban đầu Phương Đồng Hàm thực hiện gia pháp rất nghiêm ngặt, nhưng hôm đó đuổi rồi, hôm đó cũng hối hận rồi.
Ông ấy muốn tìm Mộng Thư bằng trăm phương nghìn kế.
Không nhất thiết bảo Mộng Thư trở về, chỉ để để ông ấy biết, con gái cưng vẫn sống, sống tốt.
Phương Đồng Hàm đã mãn nguyện rồi.
Nhưng nhiều năm rồi vẫn không tra được tin tức gì, khiến Phương Đồng Hàm vẫn luôn tu thân dưỡng tính, vốn sáu bảy mươi tuổi nhưng trông ông ấy như năm mươi tuổi mà thôi, lúc này lại như thể già hơn cả người vất vả mỗi ngày.
E rằng đây là hình phạt dành cho tôi.
Vốn nghĩ đến chết cũng không gặp được con gái.
Nhưng ông trời có mắt, hôm qua Tư Đồ Hùng đột nhiên báo cáo, nói phát hiện cô gái giống hệt Mộng Thư.
Nhà họ Phương một tay che trời, nếu hỏi thăm người hoặc việc thì quá đơn giản. Đương nhiên không khó phát hiện nơi của Phương Mộng Thư và cháu ngoại Tô Tường Đan.
“Mộng Thư, ba biết con hận ba, nhưng ba ngày sau là sinh nhật ba, ba hy vọng có thể thấy con trở về thăm ba…”
Phương Đồng Hàm thầm nói, hai mắt đã mơ hồ.
Mà bên kia thì sao.
Một người hầu cầm một cái hộp, đẩy cửa vào một căn phòng.
Trong phòng có một cô gái đang ngồi trên giường vừa khóc vừa lau nước mặt.
Mà sau khi người giúp việc thấy cô gái thì cả người chợt run lên, hộp trong tay cũng rơi xuống đất.
“Hả? Sao lại có thể giống như vậy!”
Người giúp việc kích động.
“Thật sự giống cô cả y như đúc!”
Đúng vậy, thấy cô gái này người giúp việc nhớ đến nhiều năm về trước, lúc mình ở bên cạnh cô cả.
Mà cô gái này chính là Tô Tường Đan.
Tô Tường Đan nhìn người giúp việc hiền hòa thấy mình thì khóc, bèn khẽ hỏi: “Dì là?”
“Cô Tường Đan, tôi là Tiểu Hà, là người giúp việc bên cạnh cô cả Phương Mộng Thư!” Dì Hà vừa khóc vừa nói.
“Hả? Phương Mộng Thư… Đó có phải là mẹ cháu không?”
Tô Tường Đan vừa nghe ba chữ này cũng kích động.
Dì Hà khóc, gật đầu: “Cô Tường Đan, cô và cô cả giống hệt nhau, bà ấy chính là mẹ của cô!”
“Thì ra, bà ấy thật sự là mẹ của cháu! Dì Hà, vậy mẹ của cháu bây giờ đang ở đâu?”
Tô Tường Đan vừa khóc vừa nói.
“Cô Tường Đan, trước tiên cô đừng vội, bên trong có rất nhiều chuyện, trong phút chốc tôi không thể nói rõ được, nhưng cô yên tâm, mẹ cô cũng luôn nhớ đến cô, bây giờ ông ngoại cô không biết nơi của bà ấy, đợi có cơ hội tôi sẽ dẫn cô đến gặp mẹ cô!”
Dì Hà thân thiết sờ đầu Tô Tường Đan, trông rất đau lòng.
“Vì sao không cho chúng tôi vào, tránh ra cho tôi!”
Lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một giọng nói…