Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại

Chương 390: Nhân vật lớn không đến

“Minh Hạ, cậu đừng nói vậy!”

Vương Vân nói.

Dù cô ta cảm thấy xấu hổ khi ngồi chiếc xe này, nhưng nếu Trần Nam đã không ngại xấu, vậy mình ngại gì chứ.

Dĩ nhiên Hầu Minh Hạ không thể chấp nhận được: “Chịu chịu, cậu tình nguyện ngồi thì cậu ngồi đi, tớ không thể để mình mất mặt được, tớ sẽ đợi cậu ngoài hội trường. Trần Nam, chuyện đυ.ng xe hôm nay, cậu đừng nghĩ như vậy là xong!”

Nói xong, Hầu Minh Hạ giơ tay ra chặn đường một chiếc xe, vội vội vàng vàng đi đến buổi tiệc. Trước tiên, cô ta cần đi đến chỗ bạn trai mình.

“Tôi thấy cậu đừng đi thì hơn. Đúng lúc em gái tôi nấu cơm xong rồi, cậu muốn cùng tôi về ăn bữa cơm không? Coi như tôi mời cậu!”

Trần Nam nói.

Trần Nam vẫn có tình bạn với Vương Vân.

“Không được đâu Trần Nam, tôi vẫn nên đi cùng cô ấy thì hơn. Dù sao thì cô ấy cũng đi một mình, nhỡ xảy ra chuyện, tôi sợ cô ấy sẽ chịu thiệt thòi!”

Vương Vân luôn lương thiện như vậy.

Nhưng ngồi chiếc xe điện ba bánh đi trên phố, Vương Vân thật sự cảm thấy xấu hổ.

Dù Vương Vân có tốt tính đến thế nào, một cô gái như cô ta vẫn luôn yêu thích cái đẹp.

Nếu bây giờ từ chối Trần Nam, như vậy sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của anh.

Nên Vương Vân hơi khó xử.

Nhưng cũng không còn cách nào khác, cô ta nói: “Được rồi Trần Nam, cậu chở tôi đến cửa là được rồi!”

“Được! Chiếc xe ba bánh này tốt lắm đấy, sẽ tới nơi nhanh thôi!”

Trần Nam đã ngồi lên chiếc xe điện ba bánh rồi.

Bíp bíp!

Anh ấn còi, gọi Vương Vân lên xe.

Vương Vân vén tóc, ở đó có không ít người đang nhìn, cô ta đỏ mặt ngượng ngùng.

Cuối cùng vẫn ngồi lên chiếc xe điện ba bánh của Trần Nam.

“Nhanh đi thôi, chắc Minh Hạ đến nơi rồi!”

Vương Vân khẽ nói, cúi thấp đầu.

Trần Nam nhìn gương mặt ngại ngùng đỏ lựng của Vương Vân, không nói gì.

Từ trước đến nay, Trần Nam chưa từng cảm thấy lái xe bốn bánh cao quý, sang trọng hơn lái xe ba bánh hay hai bánh.

Anh tăng tốc, đi thẳng tới địa điểm cần đến.

Hội trường nằm trong một khách sạn lớn ở Thành Đô.

Lúc này, khách sạn đã treo vải đỏ, bày pháo chào mừng.

Thảm đỏ được trải dài từ bên trong khách sạn ra đến ngoài cửa.

Rất nhiều thương nhân nổi tiếng tham gia.

Những người tổ chức buổi tiệc đều đứng ngoài chào đón, chụp ảnh.

Xem ra, họ muốn tổ chức một nghi lễ nhỏ bên ngoài khách sạn.

Vì thế có rất nhiều người ở đây.

“Vân Vân, chỗ này à?” Trần Nam hỏi.

Mấy cậu ấm nhà giàu đứng hút thuốc bên ngoài, cũng không biết nhường đường.

Trần Nam bấm một tràng còi “bíp bíp bíp”.

Đám cậu ấm nhà giàu đều nhìn sang chỗ anh. Thấy trên chiếc xe điện ba bánh của Trần Nam có chở một cô gái, bọn họ bắt đầu nói cười điều gì đó với nhau.

“Được rồi Trần Nam, mau để tôi xuống đây đi!”

Vương Vân cũng rất bối rối

Bây giờ, cô ta cảm thấy hơi hối hận khi để Trần Nam chở mình đến.

Đặc biệt khi bị bạn cùng lứa tuổi nhìn với ánh mắt khác thường, Vương Vân càng thêm khó chịu.

“Được!”

Trần Nam phanh xe lại, dừng trước của khách sạn.

Đúng lúc Hầu Minh Hạ ra đón Vương Vân.

Thấy Vương Vân thật sự ngồi trên chiếc xe điện ba bánh của Trần Nam, Hầu Minh Hạ trợn tròn mắt, con ngươi như muốn rơi ra ngoài.

“Đệch! Vân Vân, cậu điên rồi à? Cậu thật sự để cậu ta chở đến đây bằng xe điện ba bánh?”

Hầu Minh Hạ đỏ mặt.

“Minh Hạ, cậu đừng nói nữa. Trần Nam, hay là cậu về trước đi, hôm khác tôi mời cậu ăn cơm!”

Thấy ngày càng nhiều người nhìn về phía này, Vương Vân vội vàng nói.

“Được!” Trần Nam gật đầu.

“Đoàn xe của giám đốc Lâm đến rồi!”

Lúc này, vệ sĩ gác cửa bỗng nói với những thương nhân giàu có đang đứng trong sân.

Sau đó, rất nhiều thương nhân giàu có kích động chạy ra ngoài chào đón.

“Ối, sao lại có xe ba bánh chắn trước cửa, cậu làm gì thế, mau biến đi!”

Người vệ sĩ trực tiếp đi đến đẩy Trần Nam một cái.

“Ôi trời!”

Hầu Minh Hạ lấy tay che mắt, bây giờ cô ta chỉ muốn đi chết thôi.

“Có gì từ từ nói, đẩy tôi làm gì, đi thì đi!”

Trần Nam mở khóa xe rồi rời đi.

Đoàn xe dừng lại, không ít thương gia trung niên giàu có và con gái, con trai của họ bước xuống xe. Hiển nhiên, đây chính là những vị khách cao quý nhất nơi đây.

Các ông tổng xếp thành hàng chào đón, từng người một chào hỏi không ngừng.

“Các vị, chào mừng các vị đã nể mặt tôi đến tham gia buổi tiệc hôm nay, tuy nhiên, khá đáng tiếc khi một nhân vật lớn hôm nay không đến. Chúng tôi không mời được người đó, thật là một đáng tiếc lớn!”

Mọi người đứng cạnh thảm đỏ, nghe ông tổng thuộc ban tổ chức nói.

Họ bàn tán sôi nổi: “Ai thế nhỉ?”

“Nhân vật lớn nào thế? Tổng giám đốc Quách!”

Mọi người đều hỏi.

Hầu Minh Hạ đã dẫn Vương Vân đến chỗ sân lớn của khách sạn.

Nhìn Tổng giám đốc Quách đang đứng trên bục.

Không biết vì sao, cô ta bỗng thấy kinh ngạc.

Cô ta hơi căng thẳng, kéo tay bạn trai Lý Sung đứng cạnh: “Anh Sung, nhân vật lớn mà ông ta muốn mời là ai thế?”

“Sao tôi biết được? Cô không thấy mọi người đang thắc mắc à?”

Thái độ của Lý Sung không tốt, dù sao thì lần này Hầu Minh Hạ gây ra chuyện náo loạn đến mức ba anh ta cũng biết.

Hầu Minh Hạ tủi thân không nói gì.

Nói thật, vốn dĩ cô ta rất háo hức tham gia hoạt động hôm nay vì có thể quen biết nhiều người giàu có.

Nhưng tâm trạng lại không ổn định.

Hình như ban nãy Trần Nam nhận được một cuộc điện thoại, người gọi điện cho anh cũng là Tổng giám đốc Quách.

Không biết có phải cùng một người không.

Nghĩ tới nghĩ lui, sao lại cảm thấy có khả năng này nhỉ!

Trần Nam là người như nào? Thực ra cậu ta quen biết Tổng giám đốc Quách nhờ người bạn thơ ấu của mình, không có người bạn đó, cậu ta cũng chỉ là đồ bỏ đi!

Nghĩ vậy, tâm trạng Hầu Minh Hạ đã ổn định hơn nhiều.

“Ha ha, nhắc đến nhân vật lớn này là lại có chuyện để nói rồi. Hôm nay, giám đốc Lâm, vị khách quý đến từ Kim Lăng và con gái của ông ấy rất thân thiết với nhân vật lớn này!” Tổng giám đốc Quách cười nói.

Giám đốc Lâm nở nụ cười cao ngạo.

Lúc này, con gái của giám đốc Lâm hơi biến sắc, vừa căng thẳng vừa phấn khởi.

“Ây dà, Tổng giám đốc Quách, ông đừng thừa nước đυ.c thả câu nữa, mau nói xem nhân vật lớn đó là ai?”

Có người thấy Tổng giám đốc Quách tỏ ra thần bí như vậy nên không giấu nổi tò mò.

“Thế này đi, tôi tiết lộ điều này, mọi người sẽ biết ngay cậu ấy là ai. Cậu ấy chính là người sở hữu căn biệt thự sang trọng nhất Kim Lăng, biệt thự Vân Đỉnh, người có thế lực hùng mạnh ở tỉnh Giang Nam, ông tổng của tập đoàn lớn mạnh nhất Kim Lăng!”

Tổng giám đốc Quách nói một cách hào hứng.

“A!”

Tổng giám đốc Quách vừa dứt lời, mọi người ở dưới xôn xao.

“Wow! Tôi biết rồi, là chủ tịch Trần của Kim Lăng!”

“Sao có thể, chủ tịch Kim Lăng đến Tứ Xuyên chúng ta?”

“Tổng giám đốc Quách lợi hại vậy mà vẫn không có lý do để mời được chủ tịch Trần của Kim Lăng ư?”

Mọi người thảo luận sôi nổi.

Nhiều thương gia giàu có cho rằng Tổng giám đốc Quách đang khoác lác.

E là Tổng giám đốc Quách còn chẳng có cách thức liên lạc của người ta ấy chứ?

“Chẳng qua Tổng giám đốc Quách nói thế là để lợi dụng nhà họ Lâm ở Kim Lăng, kết thân với chủ tịch Trần, muốn dùng tên tuổi của cậu Trần để chống lưng!”

Lúc này, Lý Sung đứng dưới sân khấu phân tích.

“Có điều, tôi nghe nói Tổng giám đốc Quách đảm nhận một vài hạng mục của cậu Trần ở Kim Lăng, thật sự có quan hệ với cậu Trần chứ?”

Một vài cậu ấm cũng đến bên Lý Sung, thảo luận sôi nổi.

“Minh Hạ, Vân Vân, chẳng phải hai người đến từ Kim Lăng hay sao? Chắc hai người biết rõ cậu Trần ở Kim Lăng nhỉ?”

Trước mặt người ngoài, Lý Sung cũng không giữ thể hiện cho Hầu Minh Hạ.

Hầu Minh Hạ và Vương Vân đều lắc đầu, nói: “Chúng em chỉ nghe bạn học nói cậu ta rất lợi hại, ai ở Kim Lăng cũng biết cậu Trần, nhưng không ai hiểu rõ về cậu ta!”

“Vân Vân, hay là cậu hỏi những bạn học trước đây đi, vừa nãy tớ rối quá nên làm rơi hỏng điện thoại rồi!”

Những cậu ấm đều có hứng thú với chuyện này, bản thân là người ở Kim Lăng, nếu không bắt được mạch câu chuyện về cậu Trần sẽ khó tránh khỏi xấu hổ.

Vương Vân gật đầu.

Cô ta lục tìm điện thoại, bỗng giật mình: “Chết rồi, tớ để quên túi trên xe Trần Nam rồi…”