“Chị Vũ Tuyết, chị quen biết nhiều người thật đấy, chuyện lần này thật cảm ơn chị!”
Hồ Tuệ Minh kích động nói.
“Em nói gì vậy, nếu muốn cảm ơn thì cũng là chị cảm ơn mới phải, vốn dĩ chị muốn mời em và bạn em ăn bữa cơm, nhưng bây giờ chị phải mau chóng trở về công ty. Thế này đi, chị để lại số điện thoại cho em, có chuyện gì thì em có thể gọi cho chị!”
Dương Vũ Tuyết đương nhiên cực kỳ cảm kích Hồ Tuệ Minh vừa rồi đã cứu mình một phen.
Lại còn là fan chân ái của mình nữa, cho nên quan tâm đặc biệt cũng là lẽ đương nhiên.
Ngay sau đó, Dương Vũ Tuyết để lại phương thức liên lạc rồi rời đi.
“Tuệ Minh, hâm mộ cậu thật đấy, có thể giao lưu với thần tượng của mình ở khoảng cách gần như vậy!” Vương Vân hâm mộ nói.
“Thế này có là gì đâu, khụ khụ, chúng ta đi thôi, tránh cho đợi thêm chút nữa lại đυ.ng phải đám người kia thì ngại lắm!”
Hồ Tuệ Minh tuy ngoài miệng không nói gì nhưng đã vui như mở cờ trong bụng.
Mấy người cũng chẳng còn hứng thú đi du ngoạn nữa.
Họ bèn chuẩn bị rời đi.
Mà vào lúc này.
Hồ Tuệ Minh chợt quay lại nhìn Trần Nam.
Trần Nam lại nói: “Mọi người về trước đi, tôi không đi đâu!”
Trần Nam nghĩ rằng Hồ Tuệ Minh ra hiệu bảo mình rời đi.
“Ha ha, cậu cho rằng tôi đang đuổi cậu đi sao? Tôi nói cho cậu biết, tôi liếc cậu một cái, chính là cảm thấy cậu lúc trước ấy, tuy rằng chẳng có điểm gì nổi trội, nhưng cũng may thành tích học tập cũng miễn cưỡng coi được, nhưng mà hiện tại, cậu thực sự khiến người ta coi thường, có chuyện tốt thì đón phía trước, xảy ra chuyện thì trốn chui trốn lủi một bên! Đúng là đáng ghét!”
Hồ Tuệ Minh nói không hề khách khí.
Vương Vân nói: “Tuệ Minh cậu đừng nói Trần Nam như vậy, vừa rồi mọi người đều rất sợ hãi mà!”
“Đúng vậy, mọi người đều rất lo lắng, nhưng mà người này ấy à, lúc theo bọn mình tới gần bước chân nhanh lắm đấy. Kết quả vừa rồi, cậu ta len lén trốn sang một bên, muốn tìm cơ hội trốn đi, tôi đã nhìn thấy cậu ta rồi, cậu nói xem có bực mình không!” Hồ Tuệ Minh tức giận nói.
Trần Nam nào có tìm cơ hội trốn đi, mà là tránh sang một bên gửi một tin nhắn wechat cho Lý Vĩnh An, để ông ta xử lý chuyện này.
Rõ ràng là Hồ Tuệ Minh hiểu lầm rồi.
Có điều hiểu lầm thì cứ hiểu lầm thôi, Trần Nam cũng chẳng nói gì.
“Chúng ta đi thôi, đi tìm một nhà hàng để dùng bữa đi, đừng ở đây phí lời nữa Tuệ Minh!”
Lúc này, Vương Hạo đột nhiên cất lời.
Sau đó Lương Vũ cũng kéo Vương Vân đi mất.
Haiz, Trần Nam nở nụ cười chua xót.
Anh nhìn điện thoại của mình, kệ đi! Giúp không công mà còn bị mắng oan một trận!
Vì trong lòng còn nhớ tới chuyện của Tô Tường Đan, cho nên Trần Nam không để bụng những lời của Hồ Tuệ Minh.
Anh càng vội vàng lên núi.
Mà lúc vào, đúng lúc lại có người vừa lúc đi ra.
“Cậu Trần!”
Ông lão này họ Ngô, là một vị đại sư sưu tầm cổ vật và thư pháp của nền văn minh khu vực Tây Nam.
Thấy Trần Nam bước vào, ông cười nói.
“Chào ngài, đại sư Ngô! Đã biết được lai lịch của miếng ngọc này rồi ư?”
Trần Nam hỏi.
Đại sư Ngô gật gật đầu: “Đúng vậy, bởi vì lúc trước tôi đã từng thấy loại ngọc bội này, nhưng không dám chắc chắn, tôi kiểm tra lại cẩn thận, lúc ấy mới xác định được, ngọc bội này, là ngọc bội riêng biệt của nhà họ Phương ở Thành Đô, con cháu thế hệ sau nhà họ Phương bọn họ, mỗi người đều có một miếng! Có điều, ngọc bội chia làm ba cấp, miếng này thuộc cấp cao nhất, vì thế người sở hữu riêng miếng ngọc bội này có lẽ tên là Phương Mộng Đình, còn là con cháu dòng chính của nhà họ Phương!”
“Nhà họ Phương ở Thành Đô?” Trần Nam gật gật đầu: “Nhưng trước kia tôi đã điều tra rất nhiều gia tộc lớn đất Thành Đô, lại chưa từng thấy có nhà họ Phương?”
“Ha ha, đương nhiên là không tra ra được rồi cậu Trần ạ, nhà họ Phương đã mai danh ẩn tích được vài thập niên, người đời vốn chẳng có bất cứ tin tức gì về nhả họ Phương, lúc trước nhà họ Phương ở Thành Đô, thậm chí còn là gia tộc lớn rất lợi hại của cả Hoa Hạ, nhưng bỗng mai danh ẩn tích chỉ sau một đêm! Không còn bất cứ tin tức nào nữa, dần dần cũng chẳng còn ai bàn luận về nhà họ Phương nữa!”
“À?”
Trần Nam và Tô Tường Đan đều hơi thất vọng.
Chu Hoài nhíu mày nói: “Một gia tộc lợi hại như vậy, chợt mất hết tin tức chỉ sau một đêm, chắc chắn lúc đó đã xảy ra biến cố gì đó, không lẽ là nhà họ Phương phá sản, không còn gì nữa?”
“Sao có thể chứ, nếu như đã phá sản, bọn họ lấy đâu ra năng lực bịt miệng truyền thông?”
Trần Nam lắc lắc đầu.
Đại sư Ngô gật đầu cười: “Cậu Trần nói đúng, những tên già đời như lứa chúng tôi đều tin nhà họ Phương không hề phá sản, ngược lại là đằng khác, nhà họ Phương bành trướng hùng mạnh, hơn nữa vẫn vững chân ở Tứ Xuyên, không đi đâu cả! Không những thế có người còn phỏng đoán, rất nhiều sản nghiệp của các gia tộc lớn ở Tứ Xuyên đều lệ thuộc vào nhà họ Phương, có điểu nếu như điều tra cũng không ai điều tra được!”
“Quái lạ, nhà họ Phương đang yên đang lành, nhún mình như thế để làm gì chứ? Hơn nữa tổng hợp những manh mối lúc trước, nhà họ Phương cũng có người xuất đầu lộ diện, giống như người lúc trước Lý Vĩnh An tra ra, ông Ngụy chỉ thấy một thiếu niên rất có thực lực đeo loại ngọc bội này xuất hiện ở kinh thành!”
Trần Nam thầm nghĩ.
Hơn nữa anh lại nghĩ lúc trước từng gặp một cô gái có bối cảnh thân thế rất lợi hại, ngoại hình có mấy phần tương tự Tô Tường Đan ở khu nghỉ dưỡng.
Hừm… Liệu có phải cô ta đến từ nhà họ Phương hay không?
Trần Nam cảm thấy bản thân mình sắp tìm ra rồi.
Sau khi cảm tạ ông cụ Ngô, Trần Nam bèn đưa Tô Tường Đan trở về.
Đương nhiên, chuyện cô gái kia, cũng bảo Chu Hoài đi tra xét.
Chỉ có điều, Trần Nam chỉ nói muốn nghe ngóng nhà họ Phương này, không nói cho Chu Hoài biết cụ thể chuyện gì.
“Cháu trai, điều tra thế nào rồi? Sao giờ mới về?”
Vừa quay về biệt thự mà Chu Hoài sắp xếp, ông Tần đã đi ra gặng hỏi.
Trần Nam nghĩ thầm, ông Tần trước vốn nguyên quán ở Tứ Xuyên, hơn nữa bản lĩnh cũng vô cùng lớn, nói không chừng ông ấy biết được gì đó.
“Đúng rồi bác Tần, bác có biết nhà họ Phương lúc trước ở Tứ Xuyên không?”
Trần Nam vừa đưa hoa quả cho Tô Tưởng Đan vừa nói.
“Cái gì? Nhà họ Phương? Cháu muốn tìm người nhà họ Phương?”
Bác Tần trợn mắt, vô cùng bất ngờ.
“Đúng vậy, bác biết không?” Trần Nam hỏi.
Tô Tường Đan đưa cho ông Tần một miếng hoa quả: “Ông Tần, nếu ông biết thì nói cho chúng cháu đi, chuyện này rất quan trọng với bọn cháu!”
“À? Bác… bác không biết! Bác ở Tứ Xuyên nhiều năm như thế, cũng chưa từng nghe qua!” Ông Tần lắc đầu.
Vẻ mặt ông ấy rất buồn bực.
Mà Trần Nam và Tô Tường Đan liếc nhau.
“Bác thực sự không biết sao?”
“Bác thực sự không biết!”
Ông Tần cắn một miếng táo.
Có điều, nếu nói manh mối đến đây bị cắt đứt, không thể như vậy.
Trần Nam cảm thấy, nói không chừng cô gái kia chính là manh mối lớn nhất.
Nếu như có thể điều tra ra lai lịch của cô gái kia, vậy thì tốt rồi.
Nhưng khi hỏi Chu Hoài, ông ấy đã điều tra đủ kiểu, tra đi xét lại cũng không ra lai lịch của cô gái mà Trần Nam nói với ông ấy.
Tô Tường Đan hơi nản lòng nói: “Anh Trần Nam, vậy bây giờ phải làm sao đây?”
Tô Tường Đan rất muốn biết, người ban đầu vứt bỏ mình là ai, tại sao lại vứt bỏ mình?
Mà Trần Nam cũng muốn biết, người phụ nữ kia và ba mình rốt cuộc là thế nào, Tô Tường Đan có phải là em gái của mình hay không.
Trần Nam lập tức ngừng lại, trong mắt hiện lên tia sáng: “Tường Đan đừng vội, chúng ta vẫn còn một cơ hội!”