“Cô dám trốn? Cô ngoan ngoan nghe lời cho tôi, nếu không, tôi sẽ khiến nhà họ Tần các người biến mất khỏi Kim Lăng!”
Long Thành Vũ tức giận, một phen túm lấy tóc Tần Ngọc, cứ như vậy kéo về phía mình.
“Buông tôi ra, đồ điên này! Buông tôi ra!”
“Chát!”
Tần Ngọc ở một bên giãy dụa, vô tình tát một cái vào mặt Long Thành Vũ.
“Đánh tôi? Cô dám đánh tôi?”
Hai mắt Long Thành Vũ giận dữ sắp sửa phun ra máu tới nơi.
Mọi người bên này tất nhiên đều đồng loạt há hốc mồm kinh ngạc.
“Tiểu Ngọc, cậu không sao chứ!”
Nhóm Triệu Đồng Linh đã nhanh chóng kéo Tần Ngọc sang một bên, bảo vệ cô ấy
“Tôi muốn cô lập tức quỳ xuống trước mặt tôi! Nếu không cô sẽ hối hận!”
Long Thành Vũ trầm mặt tức giận nói.
Người nhà họ Long giờ phút này cũng đã chạy tới.
Suy cho cùng, tát vào mặt Long Thành Vũ trước đông người như vậy cũng chính là tát vào mặt nhà họ Long ở Yên Kinh.
“Cậu Long, xin lỗi cậu, là Tiểu Ngọc đã lỗ mãng, thành thật xin lỗi cậu Long!”
Tần Thái Việt nắm chặt tay, nghiến răng nói. Có thế nào thì bất kể người cha nào cũng không thể chịu đựng nổi khi nhìn thấy con gái mình bị đối xử như thế.
Về phần người nhà họ Tần, bọn họ sợ rằng chuyện sẽ trở nên rắc rối hơn.
Chú Ba của Tần Ngọc cười cười đi tới.
“Chát!”
Ông ta bị Long Thành Vũ đánh ngã xuống đất: “Cút ngay!”
“Chú Ba!” Tần Ngọc kêu lên.
Nhà họ Tần cũng sợ hãi, trơ mắt nhìn Long Thành Vũ chậm rãi đi về phía Tần Ngọc.
“Bốp!”
Đột nhiên, một viên đá nhỏ trực tiếp đập lên trán Long Thành Vũ.
“Á!” Long Thành Vũ đau đớn che trán hét lên một tiếng.
“Ai?” Anh ta gào lên.
Sau đó là một tiếng đập khác và lại một cú nữa vào trán.
Lúc này anh ta mới nhìn ra cửa ngoài của hội trường.
Chỉ nhìn thấy một vài cậu con trai chẳng biết từ lúc nào đã bước vào hội trường. Cậu trai dẫn đầu trong tay cầm một khẩu súng đồ chơi, vừa vặn nhắm vào Long Thành Vũ.
“Ha ha, hai phát đều trúng!”
Người kia cười lớn, ném khẩu súng đồ chơi sang một bên.
“Mẹ nó, lại là các người? Có phải không muốn sống nữa rồi không?”
Long Thành Vũ nhìn một cái, đây không phải là đám người lúc sáng tới gây chuyện sau đó bị anh ta đuổi đi sao?
Không sai, những người tới chính là nhóm người Hoàng Thạch Dương.
Lúc này, Hoàng Thạch Dương hai tay đút túi, theo sau anh ta là vài người, đi về phía Long Thành Vũ.
“Đúng vậy, giờ cả người tôi đều đang rất khó chịu, chỉ muốn bị đánh!”
Hoàng Thạch Dương lạnh lùng cười cợt.
“Người đâu, tới…”
Long Thiếu Vũ đang muốn gọi đám tay chân tới thì lại bị quản gia ngăn lại: “Cậu Long bình tĩnh lại đi, xem rốt cuộc cậu ta muốn làm gì!”
“Để tôi nói cho anh biết Long Thanh Vũ, thức thời thì hãy thả chị dâu của tôi đi, nếu không, anh chết chắc rồi!”
Hoàng Thạch Dương đột nhiên chỉ vào Tần Ngọc.
“Cái gì!”
Toàn bộ người trong hội trường đều kinh ngạc không thôi.
“Mẹ nó, trên đầu cậu Long giờ là một đám cỏ xanh mướt chói lóa luôn đó!”
“Ừ, nhà họ Long lần này thật sự là mất mặt khỏi nói rồi!”
Một đám người nhao nhao nói.
Về phần Bạch Hạo Hiên đang bị thương, lúc này liếc nhìn Hoàng Thạch Dương một cái, nhắc nhở anh ta chơi thì chơi nhưng đừng có đùa bỡn quá mức như vậy.
Thế này đã làm lớn chuyện lên rồi.
“Xem ra tin đồn là sự thật rồi, người cậu Long muốn lại là đồ thừa của người khác sao?”
Mọi người nhao nhao bàn luận.
Về phần Tần Ngọc, cô ấy lại nhìn về phía Hoàng Thạch Dương: “Cậu đang nói lung tung cái gì vậy, ai… ai là chị dâu của cậu!”
“Ha ha, dù sao tôi cũng không quan tâm, hôm nay có chúng tôi ở đây, tuyệt đối sẽ không bao giờ khiến chị phải chịu tổn thương!” Hoàng Thạch Dương nói.
Mà Long Thành Vũ ở bên này đã tức đến xanh mét cả mặt.
“Tôi hiểu rồi, khó trách sáng nay đám người của cậu Hoàng tới gây rối. Tình cảm, đây là có ý đoạt hôn đây mà. Hai cậu ấm đang ghen tuông đó, cậu Hoàng còn là anh em kết nghĩa của cậu Trần nữa!”
“Đúng vậy nhỉ!”
Quần chúng xem kịch không ngừng bàn tán.
“Hừ, các người thật to gan, chạy tới đây gây chuyện, có giỏi thì để cho Trần Nam tới đi, tại sao phải phái mấy người các cậu tới? Để cậu ta tới đi chứ, còn có, đừng có tùy tiện gọi người khác là chị dâu!”
Dương Bích Vân đột nhiên quát tháo. Không biết vì sao khi nghe thấy Hoàng Thạch Dương gọi Tần Ngọc là chị dâu trong lòng cô ta lại cảm thấy khó chịu như vậy!
“Mẹ nó, tôi nghĩ bọn họ là đang tìm đến cái chết, hết lần này đến lần khác gây rối trong bữa tiệc sinh nhật của tôi, xuống tay thật mạnh cho tôi!”
Long Thành Vũ đỏ bừng hai mắt, rống to.
Những vệ sĩ do nhà họ Long đưa tới hôm nay đều vây bọn họ lại, uớc chừng có tới cả trăm người.
Hội trường rất lớn, khung cảnh đó khiến những doanh nhân giàu có và các nhân vật nổi tiếng tại đây phải sửng sốt.
“Ôi trời, có nhiều người như vậy sao? Tôi sợ quá, đây là đang so nhân thủ ở Kim Lăng hả?"
Hoàng Thạch Dương hai tay đút túi cười nói, sau đó huýt sáo một cái.
“Rầm rầm rầm!”
Lập tức thấy một số đông người bất ngờ tràn vào từ ngoài cửa.
Đưa mắt nhìn quanh, toàn bộ sườn núi của sơn trang suối nước nóng đều chật cứng người, tất cả đều đang đổ lên núi.
Ít nhất cũng phải là năm, sáu trăm người, mà tất cả bọn họ đều là những vệ sĩ cực kỳ có khí thế của Trần thị.
Toàn bộ hội trường đều bị vây lấy đến một con kiến cũng không chui lọt.
Mà phía sau Hoàng Thạch Dương cũng là một đám đông chen chúc đang đứng.
Long Thành Vũ cũng bị thế trận này làm giật nảy mình.
Dương Bích Vân cũng im miệng.
Đúng vậy, nếu chỉ nói về những thứ này, nhà họ Long thực sự không có lợi chút nào.
Mà bọn họ toàn bộ đều là người của Trần Nam.
Từ lúc nào mà Trần Nam đã trở nên như vậy rồi?
Dương Bích Vân nghĩ thầm trong lòng.
Lúc này một số thành viên cao cấp của nhà họ Long nhìn khắp bốn phía, lập tức nuốt nước bọt.
“Cậu Ba, ngàn vạn lần đừng hấp tấp, bọn họ là cố ý tới đây gây chuyện, nếu chúng ta động thủ trước thì bọn họ sẽ có lý do đổ lỗi cho chúng ta!”
Một vị có cấp bậc cao của nhà họ Long nói với Long Thành Vũ.
“Thành Vũ, phải nhịn, ngược lại tôi còn muốn xem xem bọn họ có thể làm được gì!”
Một người khác cũng có hơi kiêng dè nói.
“Tổng giám đốc Lý đến rồi!”
Lúc này, không biết là ai kêu lên một tiếng, sau đó thấy đám đông tự động nhường đường.
Là Lý Vĩnh An và Triệu Cao Hùng đi tới.
“Tổng giám đốc Lý, tổng giám đốc Triệu!”
Nhóm thương nhân giàu có ở một bên tất nhiên đã răm rắp theo hình thức mà vội vàng lên tiếng chào hỏi.
Mà nhà họ Long cũng đã nhìn thấy Lý Vĩnh An.
Một người đàn ông trung niên bước tới.
“Ông Lý, đã lâu không gặp. Hôm nay là tiệc sinh nhật của cậu Long chúng tôi tại trang viên suối nước nóng. Ngài như vậy là có ý gì?”
Rõ ràng, một số thành viên cấp cao của nhà họ Long cũng quen biết Lý Vĩnh An.
“Cũng không có ý gì. Nghe nói cậu Long đây muốn tổ chức sinh nhật, chúng tôi cũng tới góp vui. Cậu Long, sinh nhật vui vẻ nhé!”
Lý Vĩnh An cười nói.
“Vậy tại sao lại có nhiều vệ sĩ như vậy hả ông Lý?”
Vị cấp cao kia của nhà họ Long nói.
“Ông nói bọn họ sao, trước kia họ từng là vệ sĩ ở phố Thương mại Kim Lăng, nghe tin cậu Long sẽ tổ chức sinh nhật tại trang viên suối nước nóng, cũng là nhà cũ của chúng tôi, bọn họ đều rất kích động! Bọn họ cũng muốn tới tham dự! Ông Long, ông nhạy cảm quá rồi đó!”
“Hơn nữa chúng tôi đã tới chúc mừng rồi, không định mời chúng tôi vào uống một ly sao?” Lý Vĩnh An nói.
Long Thành Vũ nhịn một bụng lửa giận.
Nhưng anh ta không phải là kẻ ngốc, cũng không dám ra tay.
Anh ta chỉ quay đầu sang một bên mà phẫn nộ không thôi.
“Đương nhiên, nhà họ Long chúng tôi rất hiếu khách!”
Vị cao cấp nhà họ Long nọ nhàn nhạt đáp: “Ông Lý, xin mời!”
Sau đó, Lý Vĩnh An, Hoàng Thạch Dương cùng những người khác ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh Long Thành Vũ.
Mà lúc này Long Thành Vũ trong lòng đang bức bối muốn uống một ly rượu đỏ.
Bốp!
Một tiếng kêu vang lên, anh ta chợt cảm nhận được có thứ gì đó đập vào bên má mình, ngẩng đầu nhìn thì thấy Hoàng Thạch Dương và Bạch Hạo Hiên đang ném đậu phộng vào anh ta.
“Mẹ nó!”
Long Thành Vũ hung hăng trừng mắt nhìn Hoàng Vĩnh An và Bạch Hạo Hiên.
Anh ta nắm chặt nắm đấm, nuốt cơn tức này xuống.
Bốp!
Lại thêm lần nữa, lần này, một miếng thịt kho tàu đập thẳng vào mặt Long Thành Vũ.
“Tao x con mẹ mày!”
Long Thành Vũ trực tiếp đứng phắt dậy.
“Thành Vũ, đừng nóng nảy!”
Anh ta bị những vị cấp cao của nhà họ Long đè vai lại…