“Cái gì?”
Người ở quầy lễ tân và Lý Tuyết nghe thấy lời này đều vô cùng kinh ngạc nhưng ngay sau đó là một tràng cười to vang lên.
Đặc biệt là Lý Tuyết cùng với cặp vợ chồng họ Lý đó đều không nhịn được cười.
“Ha ha, ôi trời ơi, này người anh em, đừng khoác lác như vậy chứ!”
Ông chủ Lý ôm bụng cười.
“Người này bị hâm à?”
“Phải đó, lại còn muốn mua hai tòa nhà. Tôi còn tưởng là mình đã nghe nhầm đấy, ha ha!”
“Chuyện đó… Có cần phải gọi bảo vệ không!”
Người ở quầy lễ tân cười ngả nghiêng.
Lúc này, sắc mặt quản lý nghiêm túc đi ra nói: “Có chuyện gì vậy? Cô nhìn lại các cô xem, hình tượng gì đây?”
Lý Tuyết sắp không nhịn được cười nói: “Không phải… Không phải đâu quản lý, chính là người tên Trần Nam này nói, anh ta… anh ta muốn mua hai tòa nhà của chúng ta, ha ha!”
Lý Tuyết cười đến mức chảy nước mắt.
Rõ ràng tố chất của quản lý tốt hơn nhiều so với các nhân viên tiếp thị của họ.
Ngay lập tức, anh ta nín thở suy ngẫm liếc nhìn Trần Nam, sau đó anh ta đứng thẳng lưng, sắc mặt nghiêm túc đi về phía Trần Nam.
“Anh Trần này… Phụt!”
Vừa mới nói, quản lý đã không nhịn được bật cười, bởi vì trong mắt anh ta, những lời này thực sự quá hài hước.
Tố chất của bọn họ chính là dù cho khách hàng có hài hước đến đâu cũng không được cười trừ phi… không nhịn được!
“Cười tôi?”
Trần Nam nhẹ nhàng vuốt mũi.
Đám người này thực sự khiến cho anh rất khó chịu, đương nhiên muốn cho bọn họ ngừng cười cũng rất dễ dàng.
“Giá của một tòa nhà là bao nhiêu? Đã tính ra chưa?”
Sắc mặt Trần Nam lạnh lùng hỏi Trương Ngọc.
“Cái này tôi biết, một tòa nhà có hơn một trăm căn hộ, tổng giá sau chiết khấu là sáu nghìn năm trăm vạn. Hai tòa là một tỷ ba, thưa anh Trần!”
Ngược lại, Trương Ngọc không cười.
Cũng giống những gì Trần Nam nghĩ, một nửa trong số đó chuyển thành căn hộ dành cho nhân viên, một nửa chuyển thành căn hộ bình thường cho thuê.
Như vậy cũng hợp lý.
“Được rồi, tôi bảo người mang tiền đến, chúng ta sẽ ký hợp đồng!”
Sau khi Trần Nam nói xong, trực tiếp gọi điện thoại nói: “Mang một tỷ ba đến Trung tâm Bất động sản cho tôi, tôi muốn tiền mặt!”
Sau đó, sắc mặt Trần Nam lạnh lùng dựa vào quầy lễ tân nhìn đám người trước mặt vừa cười vừa lấy tay ôm bụng, lát nữa không biết đám người này có cười được nữa không.
“Anh Trần, anh hãy bình tĩnh lại, bởi vì bản hợp đồng này không thể ký kết bừa bãi!” Quản lý nhịn cười một chút rồi mỉm cười nói.
Nhưng Trần Nam không trả lời.
Hai mươi phút sau.
Một chiếc xe tải đã chạy thẳng về phía cửa của Trung tâm Bất động sản, bảo vệ muốn chặn cũng không thể chặn lại được.
“Hả? Chuyện gì vậy? Đây là?”
Tất cả những người ở trung đại sảnh của Trung tâm Bất động sản đều sững sờ.
Tất cả đều xúm lại xem.
Còn quản lý, anh ta cũng bước đến cửa xem thử, đây là có ý gì.
Lúc này, điện thoại di động của Trần Nam vang lên, đó là cuộc gọi của cấp dưới.
“Cậu Trần, tiền đã được mang đến tận cửa, tất cả đều là tiền mặt, tôi muốn hỏi một chút, chúng ta cử người chuyển vào trong, hay là bọn họ tới chuyển?”
Cấp dưới trực tiếp hỏi anh.
Bởi vì vừa nãy khi gọi điện thoại, nói muốn tiền mặt, giọng nói của Trần Nam rất khó chịu, người cấp dưới này dường như đã đoán được điều gì đó. Vì vậy anh ta đã cố tình gây ồn ào.
“Chuyển gì mà chuyển!” Trần Nam vừa nghe điện thoại, vừa ký hợp đồng mua hai tòa nhà, ký xong ném bút nói: "Để ở cửa cho tôi!
“Vâng, thưa cậu Trần!”
Sau khi người trong điện thoại vừa dứt lời, có thể thấy thùng sau của chiếc xe tải được mở ra, bên trong có rất nhiều tiền.
Sau đó xe từ từ nâng lên, cuối cùng đổ tất cả số tiền mua xe xuống cửa ra vào của Trung tâm Bất động sản.
“Trời ơi!”
Quản lý bị dọa sợ tới mức trực tiếp ngồi trên mặt đất.
Mà Lý Tuyết, cô ta không cẩm được tập tài liệu trên tay.
Còn mấy người ở quầy lễ tân đó và những người mua nhà, tất cả đều yên lặng và trợn tròn mắt nhìn cảnh tượng trước mắt.
Đây là ai thế? Như này cũng Vip quá rồi đấy?
Mà lúc này, một người đàn ông mặc vest bước xuống xe, trực tiếp dẫm lên đống tiền trước cửa, đi tới nhỏ giọng nói bên tai Trần Nam: “Cậu Trần, mọi việc đã xong!”
“Ừm, rất tốt, chuyện tiếp theo giao cho các người. Tôi đã chọn xong vị trí căn hộ rồi, cậu có thể nói chuyện với cô gái tên Trương Ngọc này!”
Trần Nam vỗ vai Trương Ngọc.
Trương Ngọc sợ hãi nuốt nước bọt.
Người đàn ông này thực sự đã mua hai tòa nhà, lần này mình được trích bao nhiêu phần trăm đây?
Ôi thần linh ơi, như này là con đổi đời rồi sao!
Trương Ngọc cảm thấy như đang ở trên thiên đường.
Còn Lý Tuyết, ngoài sự sợ hãi ra, trong lòng cô ta tràn đầy hối hận.
Anh ta thực sự đã mua nó.
Nếu như vừa rồi mình không có thái độ như vậy thì lúc này đều là trích phần trăm của mình.
Mình còn làm tiếp thị cái gì chứ!
Nhưng vừa rồi, hai mươi phút trước, mình vừa ký xong hợp đồng chuyển nhượng…
Bây giờ sắc mặt Lý Tuyết xanh mét.
Càng không nói đến đám nhân viên vừa rồi không để ý đến Trần Nam.
Còn ông chủ Lý và bà Lý đã bị dọa đến mức đầu óc trống rỗng.
Trời ơi!
Hôm nay Trần Nam cũng không muốn khoa trương, dù cho Lý Tuyết tỏ thái độ không hài lòng với mình thì anh cũng không định khiến cho cô ta mất thể diện.
Nhưng mà đám người này rất quá đáng.
Thực sự nghĩ anh là quả hồng mềm dễ nắm à!
Khi thấy nhiều người ở đây đều kinh ngạc nhìn mình, Trần Nam cảm thấy hơi xấu hổ, chỉ muốn rời đi, nếu bị người quen nhận ra thì sẽ rất xấu hổ.
Nhưng vừa quay người lại, Trần Nam chợt giật mình, bởi vì ở khu vực khách quý bên cạnh có mấy người đang đứng, mà còn đều là người quen.
Lúc này Lý Thi Vân, Trần Tiểu Ái, Lý Tuyết Nhã, Lý Quân Dương và cả đám con gái cùng lớp cấp ba đều đang ở đây.
Tất cả bọn họ đều đang sững sờ, bị dọa cho sợ trắng bệch cả mặt.
“Trần Nam… Cậu cậu cậu!” Trần Tiểu Ái run rẩy nói.
Bởi vì từng lời nói và hành động vừa rồi của Trần Nam, tất cả bọn họ đều nhìn thấy.
Đặc biệt là khi Trần Nam nói rằng anh muốn mua hai tòa nhà, còn gọi điện thoại cho người đến trả tiền, thực ra đám con gái bọn họ cũng cười.
Nhưng mà.
Khi cảnh tượng trước mắt xảy ra, bọn họ đều kinh ngạc tột đỉnh.
Bởi vì bọn họ quen biết Trần Nam nhiều năm rồi nhưng chưa từng thấy anh bá đạo như vậy.
Bọn họ cảm thấy Trần Nam như một người xa lạ.
Bộp!
Điện thoại di động của Lý Quân Dương do không nắm chắc nên rơi xuống đất.
Lý Thi Vân thở hổn hển, trái tim đau nhói từng cơn. Mặc dù cô ta đã tưởng tượng vô số lần nhưng điều đáng sợ nhất đã xảy ra.
Lý Thi Vân ơi Lý Thi Vân, mày đối xử với Trần Nam như vậy, nếu như sau này anh tài giỏi rồi, mày có hối hận không?
Làm sao có thể chứ, Trần Nam giỏi lắm cũng chỉ là trúng số, quen biết mấy người thôi, có gì giỏi đâu chứ. Anh ta vẫn không thể bằng Đinh Tú!
Trước đây, Lý Thi Vân đã tự an ủi mình như vậy.
Nhưng bây giờ, tất cả những lời giải thích của cô ta giống như một tấm thủy tinh bị một viên đá từ trên cao rơi xuống đập vỡ tan tành.
“Vãi, các người ở đây từ lúc nào vậy?”
Trần Nam đang đút một tay vào trong túi, nhưng bây giờ anh ngượng ngùng rút tay ra khỏi túi quần.
Đúng vậy, vừa rồi Trần Nam chỉ là tức quá nên làm ra vẻ thôi.
Nhưng bây giờ, anh không cần phải làm ra vẻ trước mặt đám người Trần Tiểu Ái.
Dù sao thì Trần Nam thực sự rất ghét cảm giác làm ra vẻ…
“Anh Trần, chúng tôi ở đây từ nãy rồi!” Lý Quân Dương nuốt nước bọt, thay đổi cách gọi ngay lập tức.