“Chị Đường Uyển Du, chị là tổng giám đốc của công ty thiết kế thời trang?”
Trần Nam không khỏi ngạc nhiên hỏi, nhìn khí chất của Đường Uyển Du, chính là kiểu người phụ nữ mạnh mẽ, nhưng không ngờ lại mạnh mẽ đến vậy.
“Sao nào? Nghe cậu nói, tôi không giống vậy sao?”
Đường Uyển Du vừa lái xe vừa mỉm cười nhìn Trần Nam quá kính chiếu hậu.
“Còn nữa, cậu đừng mở miệng là gọi chị Đường Uyển Du nữa. Gọi như vậy nghe tôi già lắm, chẳng phải tôi lớn hơn cậu chưa đến mười tuổi sao! Cậu có thể gọi thẳng tên của tôi!”
Đường Uyển Du có hơi buồn bực nói.
Trần Nam gật đầu: “Được, sau này không gọi chị là chị Đường Uyển Du nữa!”
“Ha ha!”
Đường Uyển Du bị Trần Nam chọc cười.
Vốn dĩ Trần Nam còn muốn tâm sự chuyện gia đình với chị Đường Uyển Du, vì vừa nãy anh có hơi khó hiểu, Lâm Lâm tên đầy đủ là Đường Lâm Lâm.
Khiến cho Trần Nam không khỏi nghĩ, chẳng lẽ Đường Uyển Du là mẹ đơn thân sao?
Như vậy thì quá thầm kín rồi, Trần Nam cũng không mặt dày hỏi chuyện.
Sau đó, Đường Uyển Du lái xe đến siêu thị mua một đống thức ăn, sau đó mới lái xe về nhà.
Giống như những gì Trần Nam đoán, nhà của Đường Uyển Du sạch sẽ mát mẻ, chỉ đi dạo một vòng cũng không thấy dấu vết của đàn ông.
Trái lại khiến cho Trần Nam thấy thoải mái.
Hơn nữa, tay nghề nấu ăn của Đường Uyển Di không tài nào chế nổi, thành thạo nấu một bàn đồ ăn tinh xảo, còn ngon hơn cả đồ ăn ở biệt thự suối nước nóng.
Nếu như ai cưới được Đường Uyển Du làm vợ thì đó là phúc tám đời.
Hơn nữa, Đường Uyển Du rất giỏi nói chuyện phiếm.
Ăn xong một bữa cơm, Trần Nam có cảm giác như hận quen biết quá muộn với Đường Uyển Du, hai người giống như bạn bè đã quen biết từ lâu.
Mà Đường Uyển Du nhìn Trần Nam.
Lập tức bị khí chất chất phác trên người Trần Nam hấp dẫn.
Sau khi quen thuộc thì tất nhiên cũng nói chuyện nhiều hơn.
“Trần Nam, chắc hẳn cậu rất tò mò ai là ba của Lâm Lâm nhỉ?”
Đường Uyển Du chống cằm, nhìn Trần Nam.
“Cũng không tò mò lắm!”
Trần Nam có hơi xấu hổ nói.
“Còn nói không tò mò, lúc tôi nấu ăn, cậu cứ nhìn trái nhìn phải, đang tìm cái gì sao?”
Đường Uyển Du cười tủm tỉm nhìn chằm chằm vào Trần Nam.
Khiến lòng Trần Nam hoảng hốt.
Người phụ nữ Đường Uyển Du này thật sự không đơn giản, vừa rồi anh đã bị cô ta nhìn thấu hết thảy.
Hơn nữa, chỉ với một câu mà đã chọc trúng tim đen của anh.
Khiến Trần Nam có cảm giác, ở trước mặt cô ta, anh giống như một học sinh tiểu học.
“Hừ, đừng mơ mà giấu được ánh mắt của tôi, nhưng cũng chẳng cho gì để mà giấu cậu cả. Ba của Lâm Lâm mất sớm, bấy lâu nay chỉ có hai mẹ con sống nương tựa vào nhau. Ngày thường, tôi đến công ty còn Lâm Lâm đi nhà trẻ. Đến cuối tuần tôi sẽ dắt Lâm Lâm theo. Lần trước, cũng vì trong khoảng thời gian này có một tên thiếu gia tệ hại quấy nhiễu tư bản, khiến cho các xí nghiệm nhỏ của tôi ở Kim Lăng gặp chuyện nên trong lòng tôi rối như tơ vò!”
"Chỉ không để mắt một lát thôi mà Lâm Lâm đã rơi xuống sông. Cậu không biết chứ, lúc đó tôi sợ muốn chết, tôi cầu mong có một người đàn ông ở bên cạnh, giúp tôi san sẻ một chút.
Đường Uyển Du vừa mới uống mấy ly rượu vang, lúc này, trên khuôn mặt xinh đẹp có chút ửng đỏ.
Trông lại càng gợi cảm, mê hoặc.
Nói thật, đến bây giờ Trần Nam vẫn thích những người bằng tuổi với anh hơn, cùng lắm là nhỏ hơn anh.
Chứ chưa từng quen một người phụ nữ ba mươi tuổi.
Đặc biệt là người phụ nữ có khí chất và xinh đẹp như Đường Uyển Du.
Khiến cho Trần Nam kìm lòng không đặng mà nhìn thêm vài cái, muốn đứng núi này trông núi nọ.
Nhưng nghĩ thì nghĩ, người ta đã có lòng tốt mời anh ăn cơm, Trần Nam cũng không tiện đáp lời. Đường Uyển Du nói muốn tìm một người đàn ông, khiến cho Trần Nam không biết phải trả lời như thế nào.
Dứt khoát hỏi: “Chị Đường Uyển Du, chị vừa nói thiếu gia tệ hại ở Kim Lăng quấy nhiễu tư bản, nghĩa là cái gì?”
“Ha ha, không nhắc đến cũng thế, nhưng cậu có từng nghe đến thiếu gia tệ hại đứng đầu Kim Lăng, cậu Trần chưa? Chính là người của con đường thương nghiệp Kim Lăng đó!”
Bỗng nhiên Đường Uyển Du có hơi tức giận nói.
“Hả?”
Suýt chút nữa thì Trần Nam đã nghẹn cơm đến chết.
Từ lúc nào mà anh đã trở thành thiếu gia tệ hại nhất Kim Lăng rồi hả?
“Tôi có từng nghe nói, nhưng mọi người đều nói người đó không tệ!” Trần Nam hơi đỏ mặt nói.
“Không tệ cái gì chứ, cậu không rõ chuyện buôn bán lắm nhỉ, tên cậu Trần Kia, lúc trước trắng trợn đầu tư cho những xí nghiệp lớn ở Kim Lăng. Trông thì có quy mô lớn đấy, nhưng thật ra là quấy rối toàn bộ việc làm ăn ở Kim Lăng, nhưng xí nghiệp được đầu tư kia nhoáng cái phát triển như mãnh hổ, phá vỡ cân bằng vốn có của thị trường. Cũng làm cho những xí nghiệp tuyến hai tuyến ba gặp rắc rối nghiêm trọng. Rất nhiều người làm ăn, hận thấu xương!”
Đường Uyển Du nói.
Trần Nam thì sờ mũi, không ăn nữa.
Đương nhiên là Trần Nam hiểu rõ chuyện đầu tư trắng trợn này, trước kia chị gái nói Trần Nam đại diện làm cũng không sao, bao gồm cả công trình trường tiểu học Hi Vọng.
Trần Nam cũng không có nghĩ nhiều, làm theo những gì chị gái nói.
Hơn nữa, sau khi làm xong, Trần Nam cũng không có đi điều tra nghiên cứu gì.
Không ngờ, lần đầu tư này lại phá vỡ cân bằng vốn có.
Chuyện cứ bắt đầu như vậy, Đường Uyển Du phát sầu vì chuyện đầu tư của anh, kết quả không trông Lâm Lâm cho tốt, khiến cô bé rơi vào nước, cũng có liên quan đến anh nhỉ?
Trần Nam không khỏi cười khổ trong lòng.
“Ôi, không nhắc đến chuyện này nữa. Đúng rồi, Trần Nam, cậu phải đi thực tập nhỉ, đã có chỗ nào tốt chưa?”
Lúc này Đường Uyển Du lại hỏi.
Trần Nam là người trung thực thiện lương, nhưng Đường Uyển Du cũng để ý rằng, cách ăn mặc của Trần Nam, vừa cả cái điện thoại di động mà Trần Nam sử dụng, chứng tỏ hoàn cảnh gia đình của Trần Nam không tốt.
Vì chuyện ơn nghĩa, nên Đường Uyển Du rất quan tâm đến tương lai của Trần Nam.
“Tôi vẫn chưa nghĩ đến!” Trần Nam nói.
“Vậy được, thật sự không được, lúc cậu thực tập có thể đến công ty của tôi, tôi tăng gấp đôi tiền lương cho cậu, chỉ cần cậu đi theo tôi, tôi cam doan trong vòng năm năm, cậu có thể mua được nhà ở Kim Lăng!”
Đường Uyển Du có hơi kích động, muốn giữ Trần Nam bên cạnh.
“Mẹ ơi, để chú Trần Nam mua nhà làm gì cơ chứ, để cho chú Trần Nam ở nhà của mình là tốt rồi mà. Sau này con lớn, con có nhà riêng, mẹ và chú Trần Nam có thể ở chung với nhau!”
Lúc này Lâm Lâm lại chen vào.
“Lâm Lâm, con nói bậy gì vậy. Sao mẹ lại có thể ở chung với chú Trần Nam của con được. Chỉ có vợ chồng mới ở chung với nhau, đã hiểu chưa?”
Đường Uyển Du không khỏi cười khổ nói.
“Dạ dạ, con hiểu rồi!”
Đường Uyển Du lại nhìn về phía Trần Nam, thấy Trần Nam không trả lời mình cũng chỉ cười.
Cô ta nói thêm: “Trần Nam, cậu đừng lo. Mặc dù quy mô của công ty nhỏ nhưng vẫn có thể thăng tiến được!”
Trần Nam khẽ gật đầu.
Thầm nghĩ nếu như để cho cô ta biết anh chính là người đã quấy nhiễu công ty của cô ta đến nỗi trời đất mù mịt, không biết sẽ nghĩ như thế nào!
Nhưng xảy ra chuyện này, hơn nữa bây giờ công ty của Đường Uyển Du gặp khó khăn, anh cũng có một phần trách nhiệm. Trần Nam sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
“Mẹ ơi, con ăn no rồi, con muốn chú Trần Nam xuống lầu mua đồ chơi với con!”
Lúc này, Lâm Lâm lau miệng nói.
“Con mua đồ chơi gì, muốn mua thì ngày mai mẹ dắt con đi mua!”
“Không đâu, con muốn chú Trần Nam dẫn con đi cơ!”
Lâm Lâm rất thích ở chung với Trần Nam.
Cô bé kéo tay Trần Nam, không chịu buông ra.
Trần Nam cười nói: “Không sao, tôi dẫn Lâm Lâm đi mua là được rồi, yên tâm, tôi sẽ trông coi cô bé!”
Dứt lời, Trần Nam dẫn Lâm Lâm xuống lầu.
Trên đường, Lâm Lâm vẫn luôn dính chặt vào Trần Nam, khiến anh vừa thấy vui vừa thấy Lâm Lâm có hơi đáng thương. Đúng vậy, cho dù Đường Uyển Du có mạnh mẽ đến đâu thì cô ta cũng là phụ nữ, Lâm Lâm vẫn là đứa bé không có ba.
Anh bèn hỏi: “Lâm Lâm, có phải cháu rất thích ở chung với chú không?”
Đường Lâm Lâm gật đầu như gà mổ thóc: “Đúng ạ!”
“Tại sao vậy?”
“Vì chú là người tốt, không giống cái chú xấu xa thường xuyên đến nhà cháu. Bọn họ không chỉ đánh mẹ mà đôi khi còn đánh cả Lâm Lâm nữa!”
“Hả?”
Trần Nam nghe vậy thì hơi gật mình.
Vốn dĩ Trần Nam chỉ muốn biết nhiều hơn, sau đó có thể giúp đỡ Đường Uyển Du và Lâm Lâm. Không ngờ Lâm Lâm lại đột nhiên nói như vậy.
Nhưng… chú xấu xa kia, chẳng phải có nghĩa là, quan hệ giữa Đường Uyển Du và người đó cũng rất phức tạp hay sao?
Hơn nữa là ai mà ngay cả đứa bé nhỏ như Lâm Lâm cũng đánh?