“Đó là chỗ mà cậu có thể ngồi sao? Đây là chỗ tôi chừa cho bạn trai đấy, trước kia cậu là tên nghèo hèn thì thôi đi, tại sao bây giờ cậu học đại học ba năm rồi cũng vẫn là tên nghèo kiết xác vậy, đi đi đi, tránh sang một bên!”
Cô gái này cũng là bạn học ở trường cấp ba, tên gì thì Trần Nam cũng quên rồi.
Lập tức lười so đo với cô ta.
Vì thế nên chỉ còn chưa ra vào để nhận đồ ra là có thể ngồi.
Trần Nam thấy dường như đây là ý của mọi người, chỉ có thể cười khổ ngồi xuống.
Thật ra bên cạnh Lý Thi Vân cũng có một chỗ đấy, nhưng mà Lý Thi Vân người ta cũng đã đặt túi xách lên đó, nói rõ là đã có người rồi, hơn nữa căn bản không có ý để cho Trần Nam ngồi đó.
“Thi Vân, khi nào thì anh Mã Đường mới đến?”
Trần Tiểu Ái lắc đầu cười nhìn Trần Nam, sau đó hỏi Lý Thi Vân.
“Anh ấy à, hừ, làm cái gì cũng lề mề, đã nói là đến ngay nhưng thật ra là phải chờ một lát!”
Tuy ngoài miệng Lý Thi Vân bất mãn nhưng trong lòng lại vô cùng kiêu ngạo.
“Á á á, nghe Thi Vân nói, có phải là anh Mã Đường của chúng ta tốt nghiệp xong rồi là có thể trực tiếp trở thành chủ của một cửa hàng xa hoa trên con đường thương nghiệp Kim Lăng không, cậu còn không vừa mắt anh Mã Đường nhà chúng ta nữa sao?”
“Đúng đấy, trước kia khi anh Mã Đường còn ở trường, Thi Hàm rất thân mật ở bên cạnh người ta, bây giờ anh mã Đường đã trở thành của chủ tiêu thụ của con đường thương nghiệp Kim Lăng rồi thì cậu lại xem thường, nói trắng ra là, có phải muốn chúng tôi hâʍ ɦộ hay không hả?”
“Nhưng nói thật nhé Thi Vân, cậu có thể nói cho chúng tôi biết anh Mã Đường xin việc như thế nào không?” Bà mẹ nó, trở thành chủ tiêu thụ của một cửa hàng trên con đường thương nghiệp, mười tên nhân viên nhà nước cũng không đổi được!"
Lý Thi Vân nói xong, cả đám người hết một câu lại một câu.
Trong lời nói còn tỏ ra vẻ hâm mộ hàm xúc.
“Hừ, tôi cũng không biết, đợi lát nữa anh ấy đến rồi để anh ấy nói chuyện với các cậu vậy!”
Lý Thi Vân cười.
Đúng lúc này, cửa phòng bật mở,
Hai người đàn ông lạ mặt đẩy cửa tiến vào.
“Anh Mã Đường, anh đến rồi à!”
Mọi người cười nói với một nam sinh viên cao gầy.
Anh ta là Mã Đường, chính là bạn trai hiện giờ của Lý Thi Vân.
Còn một người khác, chính là bạn trai của bạn nữ cùng học chung cấp ba kia, rất tự giác mà ngồi vào chỗ suýt nữa thì Trần Nam ngồi vào.
“Mã Đường, bọn em đang thảo luận về anh đấy, đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến mà. Đúng rồi, hôm nay có một người bạn mới muốn giới thiệu cho anh, anh nhìn cậu ấy đi, cậu ấy là Trần Nam!”
Lúc này Trần Tiểu Ái cười hi hi chỉ vào Trần Nam đang ngồi uống trà.
“Hả? Thì ra là cậu ta, chính là tên Trần Nam nghèo kiết xác kia? Đúng là hân hạnh!”
Mã Đường giả vờ như rất kinh ngạc, đi tới bày ra tư thế muốn bắt tay Trần Nam.
Trần Nam chỉ nhướng mày, cũng không đứng dậy, càng không thèm để ý đến anh ta.
Nói thật, đến bây giờ Trần Nam mới thật sự hơi tức giận.
Ban đầu ý muốn của anh rất đơn giản, cảm thấy mọi người đều là bạn học cũ, đã nhiều năm không gặp, anh đến tụ họp với mọi người.
Sôi nổi chút cũng tốt.
Nhưng sau khi anh đến mới phát hiện.
Trần Tiểu Ái chân thành mời anh đến tham gia hội đồng hương, nhưng anh phải làm trò hề cho đám người này.
Ai cũng không thèm để Trần Nam vào mắt, kể cả Lý Thi Vân, cô ta thay đổi đến mức anh nhận không ra.
Nói tóm lại, chính là thất vọng.
Trần Nam không quan tâm đến Mã Đường.
Anh ta lại mỉm cười nhìn Trần Nam nói: “Tính cách của bạn học Trần Nam thật mạnh mẽ, ngại quá, vừa rồi tôi chỉ nói đùa một chút mà thôi, tôi từng nghe Thi Vân nói, trước quan hệ giữa cô ấy và cậu rất tốt.”
“Hừ, Trần Nam, vừa rồi anh Mã Đường muốn bắt tay cậu, cậu xem lại cái đức hạnh của cậu đi! Không biết lễ phép hả?”
“Đúng đó, anh Mã Đường không cần phải xin lỗi loại người này đâu, anh hỏi Thi Vân một chút sẽ biết, chỉ là một tên vừa nghèo vừa ngu thôi!”
“Ha ha ha, đừng nói người ta như vậy, dù sao người ta cũng học ở đại học Kim Lăng đấy, nói không chừng sau khi tốt nghiệp xong, người ta cũng tìm được việc ở trên con đường thương nghiệp Kim Lăng đấy!”
Cả đám nháo nhào trêu ghẹo nói.
“Ôi, vậy là hai chúng ta làm đồng nghiệp rồi, bạn học Trần Nam, xin chỉ bảo nhiều hơn!”
Mã Đường cười.
Anh ta thích náo nhiệt, hơn nữa, anh ta cũng từng nghe bạn học của Thi Vân nhắc đến chuyện trước kia của Lý Thi Vân và Trần Nam.
Anh ta thầm nghĩ, sao Lý Thi Vân lại có thể thích một tên nghèo hèn như vậy?
Đôi khi điều đó khiến Mã Đường mất mặt.
Cho nên vừa thấy mặt, nghe được tên của Trần Nam, Mã Đường đã thuận thế dẫm đạp Trần Nam vài cái, muốn xem phản ứng của anh như thế nào.
Kết quả…
Hừ, tên này còn chẳng có chút từng trải nào, ra ngoài xã hội, có thể bị người ta chơi đùa đến chết!"
“Ha ha, anh Mã Đường đừng có trêu chọc cậu ta nữa, loại người này mà có thể làm việc ở con đường thương nghiệp Kim Lăng sao, ông chủ cửa hàng đó bị mù rồi!”
“Đúng vậy, đúng vậy, chưa từng nghe anh Mã Đường nhắc đến, tại sao anh lại có thể trở thành chủ của cửa hàng tiêu thụ vậy?”
Mọi người lại lôi chủ về về lại Mã Đường.
“À, chuyện này nói ra thì dài dòng, có thể là tôi rất hiểu chuyện này, nhưng mà ông chủ thấy tôi không có kinh nghiệm gì, chỉ trả lương cho tôi ba mươi vạn một năm, ôi! Tôi vẫn còn nhiều thứ phải cải thiện lắm!”
“Ôi! Như vậy cũng đã giỏi lắm rồi!”
Sau khi tốt nghiệp, trực tiếp có lương ba mươi vạn một năm, thật sự hiếm thấy, hơn nữa còn dính vào cây đại thụ tập đoàn thương nghiệp Kim Lăng này.
Khiến cho Trần Tiểu Ái có hơi ghen ghét Lý Thi Vân rồi.
Hai người đều xinh đẹp, chỉ có điều tính cách của Trần Tiểu Ái cởi mở hơn còn Lý Thi Vân lại trầm hơn.
Khiến cô ta trở thành cấp bậc nữ thần mà mọi người yêu thích.
Lý Thi Vân rất kiêu ngạo.
Bất giác, cô ta dời mắt về phía Trần Nam đang ngồi trong góc.
m thầm thở dài trong lòng.
Đồng thời cũng nghĩ mà sợ!
Nếu như lúc đó cô ta thật sự nhất thời xúc động, ở bên cạn Trần Nam thì sẽ gặp phải những gì?
“Ha ha, tôi đúng là may mắn, nhưng mấy người Trần tiểu Ái cũng không tệ đâu, đúng rồi Trần Tiểu Ái, nghe nói cô là giáo viên trường tiểu học rồi, chính thức à?”
Trần Tiểu Ái gật đầu: “Ừ, đúng vậy!”
“Vậy thì quá tuyệt, sau này chúng ta có thể phát triển lâu dài ở Kim Lăng rồi, kế hoạch của tôi là, năm sau nhanh chóng mua nhà ở Kim Lăng, sau đó kết hôn với Thi Vân!” Mã Đường cười nói.
“Ha ha, đúng rồi, không biết người anh em Trần nam này có dự định gì sau khi tốt nghiệp nhỉ? Vào làm nhân viên nhà nước? Đã giải quyết vấn đề việc làm chưa? Muốn làm công việc bán hàng? Hay là thiết kế? Hay là kiểu văn chức?”
“Nhưng tôi nghĩ cậu nên chọn văn chức đi, nhân viên nhà nước với cậu thì rất khó, còn làm bán hàng như tôi, nói thật, người anh em Trần Nam không có năng khiếu đấy, còn thiết kế, nghe thì đơn giản nhưng lại rất khó khăn, cần năng lực tư duy lo gíc rất lớn, tôi có cảm giác người anh em Trần Nam không hợp đâu. Trái lại kiểu tri thức văn chức không cần động não, chỉ cần dựa vào máy vi tính, rất hợp với cậu!”
Mã Đường nói xong, mọi người đều nhìn Trần Nam với ánh mắt khinh thường.
Bấy giờ thức ăn đã được đưa lên, Trần Nam phối hợp nhận lấy.
Anh chỉ gật đầu nói: “Đến lúc đó rồi tính, có hợp hay không cũng không cần cậu quan tâm!”
“Ha ha ha, đúng là có cá tính, nghe không rõ hay sao vậy?”
“Đúng vậy, bản thân là rác thì thôi đi còn không nghe rõ nữa! Ôi, đúng là không có tiền đồ!”
Trần Tiểu Ái bất đắc dĩ nói.
Cùng lúc đó, lúc mọi người đang mỉa mai Trần Nam lại không biết rằng, trước cửa phòng đã xảy ra một xung đột.
Là một đám nam nữ xung đột, đang lý luận với một nhân viên phục vụ.
“Nói thêm tiền cho mà nghe không hiểu sao? Chúng tôi nhiều người, nhất định phải là căn phòng này, mặc kệ là bao nhiêu tiền, lập tức đuổi bọn họ ra cho tôi!”
Một tên du côn trông như nam sinh viên lạnh lùng nói.