Rất nhanh Hoàng Tam Nguyên mang theo hai huynh đệ Liêu Giáp Liêu Ất đi vào gian phòng.
"Đại đương gia, có chuyện gì?"
“Sơn trại của chúng ta hiện tại có bao nhiêu ngân lượng?”
“Có 122 ngân lượng.”
Ngân lượng tạm thời không nhiều, chủ yếu là các vật có giá trị, hiện tại sơn trại có 122 ngân lượng đều là do lần trước đe dọa Tiết Bán Xuyên mà thu được.
“Lấy 100 lượng đưa cho Tiểu Điệp.”
“Không, không cần nhiều như vậy.” Tiểu Điệp đột nhiên giật mình, kỳ thực chỉ cần hai chục cũng đủ cho các nàng sống qua ngày.
“Cứ cầm đi,” Trình Đại Lôi nói: “Ngươi theo Hoàng tổng quản đi đến nhà kho, bên trong có tơ lụa, tùy ý lấy một ít, đem về cho tiểu thư nhà ngươi.”
Sau khi hai người rời đi, ánh mắt Trình Đại Lôi tập trung vào huynh đệ Liêu Giáp.
“Hai vị, treo người các ngươi có treo thưởng không?”
Liêu Giáp có chút hổ thẹn: "Cái này…Thật ngại quá, huynh đệ bọn ta vẫn chưa kịp phạm án, nhưng mà ngài yên tâm, lần sau có cơ hội, bọn ta nhất định sẽ làm vài án kinh thiên động địa.”
Trình Đại Lôi im lặng, xem ra các người vẫn nghĩ đây là chuyện tốt sao.
Hắn định để hai huynh đệ nhà này đi bảo vệ Tô Anh, hai ngươi tuy không có nhiều bản lãnh, nhưng vẫn có khí lực, đối phó với mấy tên côn đồ chắc cũng không có vấn đề gì.
Sở dĩ để bọn hắn đi, là bởi vì mấy người trước kia ở trại Cáp Mô, tính toán một chút, đều cõng theo giải thưởng, người của Liễu gia, Trình Đại Lôi trước mắt còn tạm thời không tin được.
"Bây giờ ta giao cho các ngươi một nhiệm vụ, đi thành Lạc Diệp bảo vệ cho một người."
“Là người nào?”
Trình Đại Lôi hít sâu một hơi, nghiêm túc nói: “Đó là áp trại phu nhân tương lai của ta.”
Nghe nói như thế, nhị huynh đệ lập tức vỗ ngực nói: "Đại đương gia yên tâm, có chúng ta ở đây, tuyệt không để đại tẩu xảy ra chuyện."
"Như vậy, nếu có người ức hϊếp đại tẩu tương lai của các ngươi, các ngươi sẽ làm gì?" Trình Đại Lôi chậm rãi nói, khóe mắt đột nhiên tràn ra nồng đậm lệ khí: "Đánh một trận cho ta!”
"Ây... Không phải trực tiếp gϊếŧ chết à?" Liêu Giáp Liêu Ất đồng thời hỏi.
"..." Trình Đại Lôi.
Trước khi Tiểu Điệp quay lại, Trình Đại Lôi đã yêu cầu Liễu Chỉ chuẩn bị bút và mực, sẵn sàng đem những kinh nghiệm kinh doanh khách sạn đã nhìn thấy trong kiếp trước, viết vào thư và đưa cho Tiểu Điệp đem về giao tới tay Tô Anh.
Quá trình viết chữ của Trình Đại Lôi phải nói là giống ý hệt gà bới, vô cùng thên thảm. Sau cùng đành phải để cho Liễu Chỉ viết thay.
Liễu Chỉ không am hiểu hầu hạ người, bưng trà đổ nước, trải giường chiếu xếp chăn, thế nhưng đối với Cầm Kỳ Thư Họa, Nữ Hồng kim khâu, lại rất am hiểu, cũng không quá kỳ lạ, dù sao người ta từ nhỏ đến lớn là thiên kim tiểu thư, chứ không phải muốn đi nô tỳ cho ai.
Nét chữ thiếu niên nhỏ nhắn rơi trên mặt giấy, thật sự rất đẹp, e rằng cho dù có nhìn thấy thư pháp kiếp trước các ngươi cũng sẽ xấu hổ.
Không lâu sau Tiểu Điệp trở lại, vốn dĩ ban đầu Trình Đại Lôi muốn để cô ấy ở lại đây một đêm và sắp xếp cho cô quay lại thành vào ngày mai. Nhưng cô ấy nói Tô Anh chỉ có một mình, cô ấy không yên tâm, hôm nay nhất định phải vội vàng trở về.
Bất đắc dĩ, Trình Đại Lôi chỉ có thể sắp xếp một chiếc xe ngựa, kéo lụa, bạc và ớt để đưa cô trở về. Con đường không hề bình yên, cuối cùng Trình Đại Lôi đã đích thân đưa một đoạn đường, cho đến khi nhìn thấy cánh cổng thành Lạc Diệp, hắn mới an tâm trở về.
Chạng vạng tối, Tô Anh ở trong đại sảnh của tửu lâu, để tiểu nhị đi treo bảng đóng cửa.
Thực ra ở thời đại này, nữ tử xuất đầu lộ diện là điều rất mất mật, cho dù Tô Anh thường xuyên dùng khen đen che mặt nhưng vẫn khó tránh khỏi những lời đàm tiếu. Chỉ những nữ nhân đã lớn tuổi mới không bận tâm đến điều này.
Sự lạc hậu của thời đại này là một mặt, trinh tiết là rất quan trọng, người ta hy vọng rằng các nữ tử trẻ tuổi sẽ phải tự sát tạ tội khi họ bị cánh tay của một nam nhân vào. Mặt khác, đối với một số nữ nhân đã có gia đình, việc thúc Tẩu yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, nhìn mãi cũng quen mắt.
Bất quá đối với Tô Anh, cô cũng không thèm để ý mất mặt, lời đàm tiếu trên người cô so với chuyện này cũng không kém bao nhiêu.
Tửu lâu ở nơi này, nhưng thực chất lâu năm rất dột nát, hư hỏng. Công việc kinh doanh cũng vô cùng bết bát, Tô Anh thậm chí còn không nhớ nahf mình còn có một tửu lâu như vậy, nhưng cuối cùng, tửu lâu này đã trở thành của riêng cô, là thứ duy nhất cô có được sau khi bị đuổi ra khỏi nhà.
Ưu điểm duy nhất là vị trí không tồi. Đối diện là Tứ Hải lâu của Tô gia, thường xuyên chật ních bạn bè, khách khứa.
Chưởng quỹ Tứ hải lâu họ Lý, tên là Lý Đại Đầu, là đại ca của mẹ kế Tô Anh, cũng chính là cậu của Tô Anh. Đương nhiên, cũng đừng hy vọng bọn họ có tình cảm gì.
Hắn đứng ở cửa Tứ hải lâu, dùng khăn mặt vuốt y phục, khi nhìn về phía này, trên mặt lộ ra một nụ cười xấu xa.