Tô Tứ Hải bị bệnh nặng sẽ sống không quá bao lâu, chỉ cần có thể đuổi cô gái nhỏ này ra khỏi thành Lạc Diệp, thì nhà họ Tô từ nay sẽ đổi tên thành họ Lý. Nhưng điều ông ta không ngờ là cô gái nhỏ này thật sự không cần mặt mũi, dùng vải đen che mặt, mở cửa muốn làm ăn.
Hừm, dù sao cũng là phận nữ nhi, để xem cô có thể chống đỡ đến khi nào.
Ánh mắt nhìn thấy mấy người đại hán đi vào đối diện, hắn nhếch miệng mỉm cười, quay người đi vào Tứ hải lâu.
Bốn người đàn ông to lớn bước vào tửu lâu của Tô Anh, khuôn mặt bất thiện dữ tợn, ánh mắt đảo quanh cơ thể của Tô Anh.
“Bà chủ, suy nghĩ đến đâu rồi, tửu lâu này đến khi nào gì giao ra?”
“Ta đã nói rồi, ta sẽ không bán tửu lâu này cho các ngươi.”
Hóa ra bốn người này không phải lần đầu tiên tới đây, ba ngày hai ngày liền tới gây hấn, mục đích là muốn ra giá tiền thấp mua đứt tửu lâu này, đem Tô Anh đuổi khỏi thành Lạc Diệp.
“Bà chủ, ta khuyên ngươi đừng có cố chấp, đây là địa bàn của bọn ta, không phải là nơi để cho một tiểu cô nương làm ăn.”
“Chư vị, mời về cho, chúng ta phải đóng cửa rồi.”
"Đóng cửa! Không thấy bốn người bọn ta tới uống rượu sao, mở cửa làm ăn, giờ lại muốn đuổi khách đi.”
Tô Snh nhíu mày, nháy mắt với tiểu nhị, ý bảo rót rượu đuổi những người này đi.
Khi tiểu nhị bưng rượu tới, tên đại hán vung tay tát tiểu nhị ngã xuống đất.
“Phi, ngươi là cái quỷ gì, rượu ngươi đυ.ng tới cũng có thể đưa cho đại gia ta uống sao.” Ánh mắt gã rơi vào trên người Tô Anh, càng thêm không kiêng nể gì: “Ta muốn bà chủ rót cho ta một ly!”
"Nghe nói khuôn mặt sau tấm màn đen không cho người ta nhìn thấy, hôm nay đại gia phải xem ngươi có thể làm được gì!"
“Thứ đàn bà đã bị sơn tặc chà đaph, còn giả bộ thanh khiết gì nữa!”
Tô Anh đã vô cùng phẫn nộ, nhưng năm nay cô chỉ mới 17 tuổi, mặc dù xuất thân nhà thương nhân, thì cũng chỉ là nhìn nhiều, làm được ít, cô không biết nên xử lý chuyện này như thế nào, tinh thần vô cùng hỗn loạn.
Một chiếc xe ngựa ngừng tại cửa ra vào, Tiểu Điệp cùng hai huynh đệ Liêu gia Liêu Ất từ ngoài cửa đi tới.
Liêu Giáp nhìn một vòng, nắm một cái vò rượu, phất tay nện trên đầu người gần nhất.
Ba!
Thanh âm vang dội, rượu cùng máu lan ra một chổ, mảng vỡ vụn rơi trên mặt đất, ướt sũng một đoàn.
Liêu Giáp cũng không nói nhảm, lập tức lao đến chỗ người khác, nắm lấy cánh tay người kia, đấm người kia một cái rồi bổ nhào qua ôm chặt lấy.
Hai đại hán thô ráp ôm nhau, tư thái dù sao cũng có chút quỷ dị, đao của Liêu Ất vừa ra, hắn bắt lấy tay đối phương, một nhát cắt qua.
Đao thật là nhanh!
Một bàn tay đẫm máu rơi xuống đất, sau đó là tiếng kêu thảm thiết, như thể cố gắng phá vỡ mái nhà.
Liêu gia cùng Liêu Ất kỳ thực cũng không có quá nhiều bản lĩnh, nhưng mấy loại đầu đường ẩu đả này, cũng không cần nhiều bản lĩnh, mà là cần nhều hung ác. Liêu Giáp cùng Liêu Ất là hai tên sơn tặc, mà sơn tặc không thiếu nhất chính là hung ác.
Hợp lực nhào về phía một người khác, đem đối phương đυ.ng vào, Liêu Giáp đem đối phương gắt gao nhấn trên mặt đất, Liêu Ất ra đao, theo gương mặt trượt xuống , một nhát cắt đứt lỗ tai.
Sau đó ánh mắt nhìn về phía một người khác, đối phương đã bị dọa ngã trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, há to mồm thở hổn hển.
Liêu Ất nắm lấy đỉnh đầu hắn, nện mạnh xuống, đối phương liền lập tức hôn mê.
Sau đó, hai huynh đệ, gọn gàng mà linh hoạt đem bốn người ném ra ngoài cửa.
Tĩnh mịch!
Tô Anh cũng bị hù dọa, cô cũng từng bị cướp đến trại Cáp Mô, nhưng nói tóm lại, Trình Đại Lôi vẫn còn văn minh hơn. Còn mấy tin đồn về sau, cô cũng không để vào trong lòng. Bởi vậy, cô một mực đối với sự tồn tại của sơn trại có chút hiểu lầm
Sơn tặc, thế nhưng quả thật là hung ác, toàn bộ hành trình không hề có nửa lời, bốn người ngay lập tức đã bị dọn sạch.
"Đại tẩu, huynh đệ chúng ta tới chậm!"
Tô Anh đỏ mặt, tất cả những chuyện này là như thế nào, cô sững sờ nữa ngày mới hiểu ra.
“Huynh ấy để các người tới đây sao.”
"Là Đại đương gia phái chúng ta đến đây bảo hộ đại tẩu, có chuyện gì, đại tẩu cứ việc phân phó."
Sắc mặt Tô Anh lại đỏ lên: "Đừng nhắc tới những chuyện này nữa, không tiện nói ra đâu."
Tiểu Điệp đi đến trước mặt Tô Anh, nói: "Tiểu thư, là người của hắn phái tới, hắn đưa cho chúng ta tiền, khoảng chừng một trăm lượng đây."
Tô Anh trong lòng thoáng an tâm, mấy ngày nay cô rất sợ hãi, hành vi của đám lưu manh xung quanh càng ngày càng quá đáng, nếu Trình Đại Lôi không phái người tới, cô thật sự không biết phải làm sao.
"Đem đồ vật trước chuyển vào đến, chuyện khác chầm chậm lại nói."
Bên trong tửu lâu, Liêu Giáp cùng Liêu Ất đưa xe ngựa từ cửa sau dắt đến trong viện, chờ Tô Anh cùng Tiểu Điệp trở về phòng, Tiểu Điệp mới đem lá thư này lấy ra.
"Tiểu thư, hắn viết cho tỷ một phong thư."
Tô Anh mở bức thư, trước khi cô ấy có thể đọc rõ nội dung, vẻ mặt của cô ấy dừng lại: "Nét chữ của nữ nhân…”
"Ây... Trực giác của tiểu thư, thật đúng là nhạy bén.”
"Chuyện xảy ra như thế nào?" Tô Anh trước đem thư gấp lại, nhìn chằm chằm Tiểu Điệp, cảm giác trong lòng có mấy phần không thoải mái lắm.
"Vâng... là chữ viết của Liễu gia tiểu.”