Đấu La Chi Lăng Thanh

Chương 78: Đột nhiên bạo loạn

Trong căn phòng ký túc xá, có hai cá nhân đang ngồi đả tọa trên hai chiếc giường. Mặt đối mặt, điều động Hồn Lực vận hành khắp cơ thể để tu luyện.

Đêm nay Phong Lăng phá lệ mà tu luyện Hồn Lực ở ký túc xá. Cũng bởi vì vừa mới hấp thu đệ lục Hồn Hoàn, cần củng cố lại Hồn Lực và năng lượng còn sót lại của nó.

Mọi khi, Phong Lăng không ngủ thì cũng ra khỏi Học viện, Chu Trúc Thanh không biết cụ thể Phong Lăng làm gì, nhưng có thể đoán được là làm những việc quan trọng và bí mật. Bởi vì trên cơ thể Phong Lăng mỗi khi trở về, không phải là sặc mùi kim loại thì cũng thoang thoảng mùi máu tươi, có cả của Hồn Thú và con người.

Chu Trúc Thanh không tò mò, bản thân nàng cũng có câu chuyện và bí mật của riêng mình. Phong Lăng đương nhiên cũng có. Nàng không giận việc Phong Lăng che giấu nàng, nếu Phong Lăng muốn chia sẻ, nàng rất vui lòng. Còn Phong Lăng không muốn nói, nàng cũng không cưỡng cầu.

Dĩ nhiên sẽ có một chút đau lòng, nhưng nàng không phải người vô lý, sẽ không ép buộc người mình thích phải phơi bày toàn bộ với nàng. Đừng nói cả hai hiện tại chưa là gì của nhau, nếu thật sự là gì của nhau, nàng cũng sẽ không cưỡng ép Phong Lăng. Ai cũng cần giữ cho mình một “lãnh địa” chỉ có chính mình biết, nếu họ muốn chia sẻ, đó là quyền của họ. Còn nếu không, ai cũng không thể ép. Ngay cả là người bạn đời của mình.

Nàng chỉ cố gắng để Phong Lăng có thể an tâm bộc lộ con người thật của mình thôi. Nếu Phong Lăng chưa thể, đó là nàng chưa cho Phong Lăng đủ cảm giác an toàn, chứ không phải lỗi của Phong Lăng.

Chu Trúc Thanh thật sự là lý tưởng bạn gái a.

“Ưmm..” Một tiếng rên nhẹ có vẻ đặc biệt xông ra trong màn đêm tĩnh lặng.

Phong Lăng hai mày nhíu chặt, mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra từ hai huyệt thái dương và trán, gân xanh trên cổ và thái dương cũng nhảy lên thình thịch. Đây là biểu cảm thường thấy khi cô chịu đựng đau đớn.

Một người đã quá quen với đau đớn như Phong Lăng, có thể khiến cô phát ra tiếng kêu rên, dù là rất nhỏ thì đã là thống khổ không tưởng rồi.

Nhìn bên ngoài có vẻ bất ổn, bên trong Phong Lăng có thể dùng hai từ “hỗn loạn” để diễn tả! Hồn Lực chạy tán loạn khắp các kinh mạch, lộn xộn đấu đá lung tung khắp nơi. Xông thẳng vào các huyệt mạch mà mãnh liệt tàn phá, toàn thân nóng bỏng như trụy hỏa sơn, định lực như Phong Lăng cũng không chịu nỗi cơn đau đang quấy phá mỗi một tấc da thịt như thế này.

Tiểu Bạch điên cuồng gọi Phong Lăng, cảnh cáo có ngoại lực xâm nhập, nhưng Phong Lăng không nghe được thanh âm của nó. Dường như đau đớn đã chiếm lấy toàn bộ thể xác và tâm thần Phong Lăng làm cô không để ý, hoặc cũng có thể, Phong Lăng không thể nghe được tiếng Tiểu Bạch trong lúc này.

“Tiểu Lăng! Tiểu Lăng! Ngươi không sao chứ?” Chu Trúc Thanh hoảng loạn gọi Phong Lăng, ngay lập tức bật dậy tới gần. Đang đả tọa, nàng cảm nhận được Hồn Lực dao động kịch liệt và hỗn loạn, mở mắt ra thì thấy Phong Lăng đang cắn răng chịu đau, làm nàng không thể bình tĩnh được mà đi tới.

“Tiểu Lăng…” Giọng nàng lạc hẳn đi, run rẩy mà gọi Phong Lăng.

Dù rất hiếm khi xảy ra, nhưng nàng biết tình trạng này là gì. Đây là khi Hồn Sư không kiểm soát được Hồn Lực của mình, dẫn đến bạo loạn Hồn Lực trong lúc tu luyện. Nặng thì nổ banh xác, nhẹ thì kinh mạch tẫn hủy, chấm dứt con đường tu luyện Hồn Sư từ đây.

Dù là trường hợp nào cũng không thể xảy ra!

Cách cứu trợ duy nhất chính là có một vị Hồn Sư với Hồn Lực hùng hậu hơn nhiều lần, độ Hồn Lực sang người đang bạo loạn và giúp người này dẫn đường Hồn Lực, giải quyết tình trạng bạo loạn bên trong. Nhưng ngặt nỗi, Phong Lăng đã là Hồn Đế, cần thiết phải là Hồn Đấu La trở lên mới có thể độ Hồn Lực cho cô.

Mà trong Học viện lúc này, cao cấp nhất cũng chỉ là Hồn Thánh a!

Chu Trúc Thanh hoảng loạn, hai mắt nàng đã hồng từ lúc nào, nước mắt cũng từ đó mà chảy dài xuống gương mặt mỹ lệ của nàng. Nàng chưa bao giờ hận bản thân mình nhỏ bé bất lực đến như vậy.

Tình hình cấp bách, ngựa chết cũng phải thành ngựa sống mà chạy chữa, dù rất đau lòng nhưng nàng phải cất cảm xúc của mình sang một bên, áp xuống trong lòng hoảng loạn và thất thố. Nàng tức tốc lao nhanh đến phòng ở của Liễu Nhị Long và Flander, hai vị cấp bậc tối cao trong học viện ở hiện tại. Nếu nàng chậm trễ dù chỉ một giây, Phong Lăng thật sự là tính mạng không còn!

Thân ảnh của nàng chớp mắt mất hút trong màn đêm, dưới ánh trăng, vài giọt nước lấp lánh theo quán tính rơi lại phía sau, thấm vào trong đất…

___________________________

“Đây là như thế nào!?” Flander vừa tiến vào, hoảng loạn hỏi. Cùng đi với hắn có cả Đại Sư, Liễu Nhị Long và Triệu Vô Cực. Chu Trúc Thanh chạy đến phòng ở của hắn đầu tiên, ngay khi nghe Phong Lăng gặp chuyện, hắn liền kéo cả ba người còn lại chạy như bay tới đây.

Phong Lăng hiện tại đã nằm vật trên giường, mồ hôi ướt đẫm toàn thân, gương mặt tràn đầy thống khổ. Khác với Chu Trúc Thanh nhìn thấy lúc đầu, một nguồn năng lượng dữ dội phóng ra từ người Phong Lăng, cả người được vây quanh bởi một viên cầu năng lượng kim sắc. Toàn thân Phong Lăng lúc này cũng được bao phủ bởi kim quang chói mắt. Hồn Lực dao động dữ dội lệnh không khí trong cả căn phòng rung chuyển không ngừng.

“Aaaa...” Flander kêu lên đau đớn, vội vàng lui lại phía sau. Hắn nâng tay phải lên, chỉ thấy ống tay áo đã cháy đen, cánh tay hắn cũng cháy đen bỏng rát.

“Đây là thứ năng lượng gì?” Flander hoảng sợ lẩm bẩm. Thân là Hồn Thánh như hắn cũng không thể bước vào phạm vi của viên cầu hoàng sắc, lấy Phong Lăng làm trung tâm mà tỏa ra xung quanh. Làm sao hắn không hoảng sợ đây?

“Aa..” Một tiếng rên khẽ, Liễu Nhị Long cũng không tránh thoát khỏi số phận, bàn tay nàng cũng cháy đen bỏng rát. Trên cánh tay mịn màng trắng nõn, vết bỏng càng thêm chói mắt.

“Ta cũng không thể đến gần.” Liễu Nhị Long mày liễu kẹp chặt, trầm một khuôn mặt nói.

“Dùng Võ Hồn thì sao? Để ta đến đi.” Triệu Vô Cực nói, liền nhanh chóng điều khiển Võ Hồn bám vào người, bắt chéo hai tay trước người, bước nhanh tiến đến chỗ Phong Lăng.

“Grừuuuu..” Triệu Vô Cực gầm nhẹ, hai tay gấu của hắn cũng không tránh khỏi số phận cháy đen. Mạnh mẽ Kim cương Hùng cũng không thắng nổi thứ năng lượng khủng bố trước mặt.

“Tiểu Cương, đây là làm sao vậy? Tiểu Lăng nàng bị cái gì? Còn thứ sức mạnh này lại là cái gì?” Flander không khỏi hoảng loạn, gương mặt tái nhợt tuôn ra tam câu hỏi liên tục. Hắn lúc này cũng không rảnh quan tâm uy nghiêm Hồn Thánh hay phong thái viện trưởng gì nữa.

Đại Sư hai mày gắt gao nhíu chặt, từ lúc bước vào phòng hắn chưa nói lời nào, trầm mặc quan sát mọi thứ. “Trúc Thanh, ngươi nói Tiểu Lăng bị bạo loạn Hồn Lực, lúc nãy nàng đang tu luyện Hồn Lực sao?”

“Phải..” Chu Trúc Thanh khóe mắt đỏ bừng nhìn chăm chú thân hình đang vật vã trên giường. Người này phải chịu cỡ nào thống khổ mới bày ra bộ dạng chật vật như vậy a.

“Bạo loạn Hồn Lực cũng không đến mức này. Đến cả Hồn Thánh cũng không thể đến gần, năng lượng này đã không chỉ là Hồn Lực.” Đại Sư gương mặt căng chặt, ngữ điệu cấp tốc nói.

“Vậy phải làm thế nào a? Không thể tiến vào thì làm sao cứu được Tiểu Lăng? Nàng không có việc gì chứ?” Flander một đầu đầy hãn hỏi, dù cho sinh tử kề cận, hắn cũng chưa hoảng loạn như bây giờ.

“Ngươi có cách nào liên lạc với Độc Đấu La hay không? Chúng ta không thể đến gần, nhưng Phong Hào Đấu La thì may ra có thể. Nếu không nhanh lên, ta e Tiểu Lăng nàng thật sự có chuyện.” Gương mặt cứng ngắc của Đại Sư không giấu được vẻ hoảng sợ, ngay cả hắn cũng không biết được chuyện gì đang xảy ra.

“Ta như thế nào biết được cách liên lạc với lão quái vật đó a!” Flander nhảy dựng lên nói, hắn thật sự cấp. Nhưng cũng không biết phải làm gì vào lúc này, phản xạ tự nhiên mà hét lớn thế thôi.

“Chuông gió.” Chu Trúc Thanh lẩm bẩm, nàng chợt nhớ ra Phong Lăng từng nói với nàng về chiếc chuông gió, chỉ cần treo lên, Độc Cô Bác sẽ lập tức xuất hiện. Đây là chuông gió Độc Cô Bác đưa cho Phong Lăng, khi có việc cần đến lão thì treo nó lên, lão sẽ đến.

Nhưng nan đề là, chiếc chuông gió đặt ở tủ đầu giường của Phong Lăng, cũng là bên trong khối cầu không ngừng phát ra năng lượng khủng bố trước mặt.

Chu Trúc Thanh trong đầu chỉ có duy nhất một ý niệm, nàng phải lấy bằng được chuông gió.

Thân thể nàng phản ứng nhanh không kém ý nghĩ của mình, cả người đã vọt lên xâm nhập vào bên trong viên cầu năng lượng. Nàng thậm chí quên mất, ngay cả Hồn Thánh cũng không thể tiến vào.

Hai cánh tay không ngừng truyền đến đau đớn, muốn nhắc nhở nàng không cần tiến thêm bước nữa. Khi tiến vào nàng dùng hai cánh tay che lại kim quang chói mắt toát ra, cho nên hai tay nàng phải chịu thương tích đầu tiên. Hai cánh tay áo cháy đen, cả cánh tay của nàng cũng đen nhẻm bỏng rát, chói mắt cực kì.

Nhưng nàng chỉ rên nhẹ một tiếng, tâm trí nàng bây giờ chỉ còn mỗi Phong Lăng. Tiểu Lăng đang ở bờ vực sinh tử, nếu nàng chậm một khắc, người này có thể sẽ biến mất. Vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc đời nàng.

Nếu điều đó xảy ra, nàng phải làm sao?

Bên ngoài tiểu cầu, đám người Flander không ngừng gọi Chu Trúc Thanh, muốn kêu nàng quay lại, không cần liều mạng như vậy. Bọn họ muốn tiến vào kéo Chu Trúc Thanh ra, nhưng năng lượng phóng thích ra càng mạnh hơn. Flander, Liễu Nhị Long và Triệu Vô Cực đều đã một thân cháy đen, toàn người đầy rẫy vết bỏng. Nếu tiến vào sâu hơn, bọn họ thật sự bồi thượng ba cái mạng già!

… Nhưng Chu Trúc Thanh lại có thể tiến sâu vào bên trong.

Nàng thậm chí còn không nhận ra điều này. Một mạch tiến tới đầu giường của Phong Lăng, nhanh chóng lấy ra chiếc chuông gió, tức tốc hướng về phía cửa đi. Quét mắt thấy Phong Lăng đang chật vật chịu đựng đau đớn, co quắp ở trên giường, khóe mắt nàng cay xè, nước mắt không nghe lời mà lại một lần nữa tuôn ra.

Nàng hoảng loạn, nhưng lý trí thượng tồn. Bằng tốc độ cực nhanh của Mẫn công hệ, nàng chạy như bay mà treo lên chuông gió ở phía cửa ra vào, dưới con mắt kinh ngạc của 4 vị lão sư.

Không vì cái gì, Chu Trúc Thanh nàng có thể đi vào và đi ra viên cầu năng lượng, lông tóc vô thương! Nói vậy thì có hơi quá, hai cánh tay của nàng cháy đen rất dễ thấy được. Nhưng một Đại Hồn Sư như nàng có thể sống sót đi ra, trong khi cả 3 vị Hồn Thánh không thể tiến được cái thứ ba bước chân, đây là cỡ nào kỳ tích!

Chu Trúc Thanh lần nữa muốn tiến vào xem xét tình hình Phong Lăng, nhưng Flander đã nhanh chóng ngăn nàng lại. Bởi vì không ai đảm bảo, lần thứ hai nàng có thể bảo toàn tính mạng trở ra.

“Trúc Thanh, đừng kích động. Ta biết ngươi lo lắng nàng, chúng ta cũng là vậy a. Nhưng nếu ngươi vì nàng mà bồi thượng tính mạng, nếu nàng tỉnh lại, chúng ta nên nói gì với nàng đây!” Flander vội vàng nói, dùng hai tay giữ chặt hai vai Chu Trúc Thanh.

“Cách tốt nhất bây giờ là đợi Độc Đấu La đến. Ngươi kiên nhẫn một chút.” Đại Sư gương mặt căng chặt lo lắng, cũng không khỏi khuyên nhủ nàng.

Chu Trúc Thanh gương mặt đẫm lệ, nàng biết các vị lão sư khuyên nàng là đúng. Nhưng nếu Phong Lăng có mệnh hệ gì, nàng chắc chắn sẽ chọn cách bồi cô. Thế giới không có Phong Lăng, nó đã không còn đáng sống nữa rồi.