Nhìn Hồn Thú đồ sộ nằm vật trên mặt đất, Phong Lăng nói, “Ta thừa nhận ngươi cực kỳ cường đại, Hỗn Độn Huyền Vũ.”
“Ngươi rất không cam lòng đúng không?” Phong Lăng bật cười, nói tiếp, “Ta có một thắc mắc, một kẻ đánh mất mục đích sống như ngươi, tại sao lại hối hận khi sắp phải chết?”
“Hỗn Độn Huyền Vũ, sống gần Năm vạn năm Hồn Thú mà lại chưa khai linh trí. Ngươi còn lựa chọn biến thành một tòa sơn, ngủ say ở nơi này? Đã không có lý do để sống, tại sao lại không cam lòng chết đi a?” Phong Lăng nói, cô biết Hồn Thú này có thể nghe hiểu được mình.
“Ngươi muốn nói ta không có quyền can thiệp cuộc đời ngươi sao?” Phong Lăng cố lý giải ánh mắt phẫn nộ của Hỗn Độn Huyền Vũ.
“Nhưng ta cảm thấy áy náy khi gϊếŧ một kẻ vô tội không muốn chết a.” Phong Lăng thở dài nói.
Hỗn Độn Huyền Vũ tựa hồ cực kỳ phẫn hận, nó gào lên một tiếng đầy căm phẫn. Hai mắt hồng quang của nó, nhìn chằm chằm Phong Lăng, như muốn tỏa định ác nhân trước mặt.
“Ngươi đừng nghi ngờ ta, ta không có phân biệt Hồn Thú với con người như những nhân loại ngươi biết, ta chỉ phân biệt là tốt hay xấu thôi. Mà ngươi thì lại không xấu.” Phong Lăng làm lơ ánh mắt muốn gϊếŧ người của nó, vẫn tiếp tục trò chuyện.
“Lúc đầu, ta nghĩ ngươi đã mất đi lý do sống nên mới chủ động tấn công. Nhưng lúc ngã xuống, ngươi lại giương đôi mắt đó nhìn ta. Ta làm sao có thể xuống tay được a.” Phong Lăng bất đắc dĩ bật cười, thật lòng nói ra do dự của mình.
“Ngươi cho rằng ta đang giả vờ làm người tốt?” Phong Lăng cố gắng giao tiếp với Hỗn Độn Huyền Vũ, cố đọc hiểu suy nghĩ của nó thông qua ánh mắt.
“Không trách ngươi. Nhân loại vốn dĩ đầy lòng tham. Săn gϊếŧ Hồn Thú để lấy Hồn Hoàn, ta đây cũng không ngoại lệ. Nhưng ta không có gϊếŧ tốt Hồn Thú a, các Hồn Hoàn trước đây của ta đều là của những Hồn Thú muốn ăn ta, còn cực kỳ hung tợn. Bọn chúng không chịu nói lý lẽ a.”
Ngừng một chút, Phong Lăng nói tiếp, “Đại lục này vốn dĩ đã như vậy, mạnh được yếu thua. Nhưng thua thì cũng đồng nghĩa với mất mạng. Ta không muốn chết, cũng không muốn nhìn thấy những người quan trọng với ta chết trước mặt ta. Cho nên biến cường là cách duy nhất. Nếu không phải săn Hồn Thú cũng có thể mạnh lên, ai lại đi lựa chọn cách đánh đổi tính mạng mình để mạnh lên như vậy? Ngươi thấy có đúng không?”
“Nếu ngươi còn muốn sống, ta sẽ chữa thương cho ngươi. Sau hôm nay, ngươi nhất định phải chăm chỉ tu luyện vào. Không muốn chết thì phải trở nên cường đại hơn a.” Phong Lăng không khỏi nhiều lời, dặn dò Hỗn Độn Huyền Vũ trước mặt mình. Khi nhìn thấy ánh mắt đầy căm phẫn cùng hối hận của nó, Phong Lăng không khỏi mềm lòng mà tha cho nó một mạng.
Hỗn Độn Huyền Vũ ngơ ngẩn. Nó không nghĩ nhân loại trước mặt này lại buông tha Hồn Hoàn của nó.
Đặt tay vào vết thương trên đầu Hỗn Độn Huyền Vũ, đệ tứ Hồn Hoàn sáng lên, “Gia Tốc” được kích hoạt. Vết thương lớn như vậy, không biết có đủ Hồn Lực để chữa trị không nữa. Phong Lăng không khỏi nghĩ thầm.
Lúc này, Hỗn Độn Huyền Vũ lắc đầu, giãy dụa lên.
“Như thế nào? Không muốn nhân loại dơ bẩn trị thương cho ngươi?” Phong Lăng cau mày, có chút khó chịu hỏi nó.
Hỗn Độn Huyền Vũ lại lắc đầu. Cái đầu to đùng của nó, lắc nhẹ thôi cũng đủ để gây ra một cơn tiểu địa chấn. Hiện tại, giãy giụa như nó cũng làm Phong Lăng đứng không xong. Phiến đất này đang trải qua một cơn đại địa chấn.
“Ngươi muốn như thế nào a?” Phong Lăng lăng không ở phía trên, bất lực hỏi nó. Mặt đất nơi này đã bị tàn phá quá lớn, không chịu nổi Hồn Thú trước mặt tiếp tục giãy giụa. Phong Lăng đã không tìm được một phiến đất bằng phẳng nào để đặt chân được nữa.
“Không chấp nhận trị thương thì ngươi cũng không sống nổi với vết thương như vậy đâu.” Phong Lăng cau mày, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích cho nó.
“Nó muốn ngươi gϊếŧ nó. Phải vậy không, Hỗn Độn Huyền Vũ?” Độc Cô Bác không biết từ nơi nào xuất hiện, đứng bên cạnh Phong Lăng nói.
Đáp lại là một cái gật đầu của Hỗn Độn Huyền Vũ.
Trước đó, Độc Cô Bác giao chiến với Nham Thạch Xà, chuẩn bị ra đòn kết liễu với nó thì đột nhiên Hỗn Độn Huyền Vũ ngã xuống, Nham Thạch Xà cũng không còn động đậy. “Vậy là Tiểu Lăng đã hạ được Huyền Quy.” Đây là điều duy nhất lão có thể nghĩ tới.
Có thể mọi người sẽ nghĩ Độc Cô Bác yếu, làm Phong Hào Đấu La mà phải mất nhiều thời gian như vậy với con Xà trên lưng Hỗn Độn Huyền Vũ. Nhưng con Hỗn Độn Huyền Vũ này là Năm vạn năm tu vi a, chưa kể Độc Cô Bác diệu ở chỗ dùng độc. Với con Nham Thạch Xà này, dung nham của nó có thể nóng chảy toàn bộ độc tố của lão. Mà cả thân nó đều là dung nham! Hỗn Độn Huyền Vũ năng lực hoàn toàn khắc chế sức mạnh của lão, thật sự là thiên địch.
Khi Độc Cô Bác bay tới chỗ Phong Lăng, cũng chứng kiến được một màn “độc thoại” của nhãi con. Không hổ là cháu gái của Phong tiền bối, người có thể đối xử với Hồn Thú như nhân loại. Tiểu Lăng không cảm thấy nhân loại thì được nắm quyền sinh sát các loài sinh vật khác trong tay, mà đối xử với tất cả bình đẳng như nhau.
Làm lão không khỏi càng thêm tôn trọng khí độ cùng lòng dạ của nhãi con trước mặt.
“Như thế nào bây giờ lại muốn chết?” Phong Lăng khó hiểu hỏi Hỗn Độn Huyền Vũ.
“Có thể là bị ngươi cảm động tới rồi đi.” Độc Cô Bác không khỏi cười nói.
“Nó muốn nói, nếu có thể trở thành Hồn Hoàn của ngươi, nó sẵn sàng chấp nhận. Còn hơn là cô độc ở nơi này, ít ra sinh mạng của nó có thể giúp ích cho ngươi.” Tiểu Bạch nói với Phong Lăng. Sóng âm suy nghĩ của Hỗn Độn Huyền Vũ dao động quá mạnh mẽ, Tiểu Bạch cũng đã có thể cảm nhận được.
Con Xà trên lưng Hỗn Độn Huyền Vũ sở dĩ là một bộ phận của nó, như là tay chân của nhân loại vậy. Cho nên, như lời Hỗn Độn Huyền Vũ nói, nó không có bạn là sự thật. Sống quá lâu trong sự cô độc, nó đánh mất lý do sống cũng là điều dễ hiểu.
Nếu không có Độc Cô Bác xử lý Nham Thạch Xà, Phong Lăng đã không thể thắng Hỗn Độn Huyền Vũ. Bởi vì Nham Thạch Xà là để bảo vệ không cho kẻ thù đến gần nó, Độc Cô Bác cầm chân Nham Thạch Xà, Phong Lăng mới có thể tấn công Huyền Quy dễ dàng như vậy.
"Nó còn nói, ngươi không phải kẻ xấu. Nếu Hồn Hoàn của nó có thể giúp ngươi bảo vệ được người quan trọng của mình, nó còn rất vui." Tiểu Bạch nói, giúp Phong Lăng nghe được những lời của Hỗn Độn Huyền Vũ.
“Vậy thì… Hỗn Độn Huyền Vũ, thật sự cảm tạ ngươi... Ngươi có bất kỳ nguyện vọng nào trước khi chết không?” Phong Lăng ngạc nhiên với quyết định của Hỗn Độn Huyền Vũ, không khỏi cảm động mà hỏi nó.
“Nó chỉ muốn có một người làm bạn với nó.” Tiểu Bạch nói với Phong Lăng.
Phong Lăng cảm thấy Hỗn Độn Huyền Vũ trước mặt mình, dù ngoại hình to lớn đồ sộ, bên trong nó chỉ mới như một đứa trẻ thôi. Tốt bụng, ngây thơ và cũng cần tình thương. Làm cho Phong Lăng không khỏi đồng cảm với nó.
“Lão Độc, chúng ta có thể đợi thêm một thời gian nữa không? Ta muốn trò chuyện với nó đến khi nó trút hơi thở cuối cùng.” Phong Lăng quay sang hỏi Độc Cô Bác.
“Lấy nó rắc lên vết thương, có tác dụng gây tê và giảm đau.” Độc Cô Bác quăng cho Phong Lăng vài lọ thuốc, sau đó bay đi. Cũng không biết lão đi đâu vậy, nhưng Lão Độc quả thật rất tâm lý, cũng rất tốt bụng.
____________________________
Với thân hình khổng lồ như tòa sơn của Hỗn Độn Huyền Vũ, đến chiều tối ngày hôm sau nó mới trút hơi thở cuối cùng. Do mất máu đến chết, nhưng nó ra đi mà không cảm thấy đau đớn gì. Còn rất hạnh phúc.
Vì cuối đời, có người làm bạn với nó tới thời khắc cuối cùng.
“Biểu cảm của nó rất hạnh phúc a.” Độc Cô Bác cảm thán, rồi nói tiếp, “Tiểu Lăng, nhanh chóng hấp thu Hồn Hoàn đi, ta hộ pháp cho ngươi.”
Hỗn Độn Huyền Vũ vết thương là do Phong Lăng gây ra, sau đó mất máu mà chết. Cho nên cũng được xem như Phong Lăng là người gϊếŧ nó, Phong Lăng có thể hấp thu Hồn Hoàn này.
Mất thêm nửa ngày nữa để hoàn toàn hấp thu Hồn Hoàn của Hỗn Độn Huyền Vũ. Bởi vì nó tự nguyện trở thành Hồn Hoàn của Phong Lăng, nên quá trình hấp thụ không hề khó khăn hay đau đớn gì, còn rất thuận lợi.
Khi mở mắt ra, Phong Lăng được Độc Cô Bác thông báo cho cô, Hỗn Độn Huyền Vũ còn để lại một bộ Hồn Cốt. Là tay phải Hồn Cốt.
“Nhãi con ngươi vận khí thật hảo a.” Độc Cô Bác than thở, nói tiếp “Hồn Cốt Năm vạn năm Hồn Thú, còn của Hỗn Độn Huyền Vũ, vốn rất khó xuất hiện Hồn Cốt ở loài này. Cũng có thể bị ngươi nhặt được.”
“Nhanh chóng hấp thu luôn đi. Mang ra ngoài có khi lại bị cướp mất.” Độc Cô Bác thúc giục nói.
“Hảo a.” Phong Lăng nhận khối Hồn Cốt từ Độc Cô Bác, cười nói, “Ta cũng không dám chậm trễ thời gian của ngài Phong Hào Đấu La đây thêm nữa nha.”
Lão Độc thật sự xem cô như con cháu mà đối đãi. Nếu gặp người có dị tâm, đã lấy đi khối Hồn Cốt của Hỗn Độn Huyền Vũ chiếm cho mình. Khi hấp thu Hồn Hoàn, Phong Lăng không thể biết ngoại giới đang xảy ra cái gì. Nếu Lão Độc muốn giấu, có thể lấy mà Phong Lăng không hề hay biết.
Phải biết Hồn Cốt của Hỗn Độn Huyền Vũ quý giá bậc nào. Khả năng rất cao sẽ là một Kỹ năng Phòng ngự hoặc Sức chịu đựng trong Hồn Cốt này, Lão Độc không cần thì vẫn có cháu gái lão cần a.
Để hạ được Hỗn Độn Huyền Vũ, công sức lão bỏ ra không ít, hoàn toàn có thể lấy đi khối Hồn Cốt. Nhưng Độc Cô Bác đã không làm vậy, lão còn thúc giục Phong Lăng hấp thu Hồn Cốt. Có lẽ với lão, Phong Lăng quan trọng cũng không thua kém gì cháu gái Độc Cô Nhạn của mình.