Trò Chơi Sandbox

Quyển 2 - Chương 18: Thiếu nữ u buồn (1)

Buổi sáng, Chúc Chân ra khỏi cửa sớm hơn vài phút, men theo con đường ngày hôm qua đã đi xuất phát tới trường học.

Mới vừa đi tới ngã tư đường đầu tiên, phía sau bỗng truyền đến một giọng nói dịu dàng uyển chuyển: “Chân Chân, hôm nay sao không chờ tớ?”

Chúc Chân dừng bước, quay đầu lại thì thấy Trâu Giai Giai mặc một chiếc váy trắng, cô mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Cô nhìn gương mặt của đối phương đánh giá vài giây, lúc này mới phát hiện ——

Trâu Giai Giai không trang điểm.

Hơn nữa, hôm qua còn đối với cô xa cách, sao hôm nay lại tự dưng thân thiện thế này?

Chúc Chân mang theo nghi hoặc khách khí cười cười, nhẹ giọng nói: “Ngại quá, tớ quên mất.”

Thời điểm thiếu nữ vươn tay nắm lấy cánh tay Chúc Chân, sống lưng cô hơi cứng đờ, nhưng rất nhanh cô cũng điều chỉnh tốt biểu tình, giống một đôi bạn thân cùng Trâu Giai Giai chậm rãi đi về phía trước.

Đáy mắt Trâu Giai Giai hơi thâm quầng, thần sắc cũng uể oải ỉu xìu, mũi chân đá hòn đá nhỏ, qua một lát mới mở miệng nói: “Chân Chân, trưa nay tớ mời cậu uống trà sữa nhé?”

Ngày hôm qua Chúc Chân đã nhớ rõ thời khoá biểu và lịch trực nhật, nghe vậy đành xin lỗi nói: “Hôm nay đến phiên tổ chúng ta làm trực nhật, sợ là không đi được đâu.”

Vẻ mặt Trâu Giai Giai lộ vẻ nghi hoặc: “Trực nhật? Hôm nay không phải thứ tư sao?”

Chúc Chân chớp chớp mắt: “Hôm nay là thứ sáu, Giai Giai cậu làm sao vậy?”

Sắc mặt thiếu nữ có chút trắng bệch, móng tay theo bản năng cắm vào trong da thịt của Chúc Chân, giọng nói gấp gáp: “Cậu nói gì cơ? Hôm nay là thứ sáu sao?

Cô ấy lẩm bẩm nói: “Sao có thể? Rõ ràng tớ mới ngủ có một ngày… Như thế nào sẽ… Như thế nào sẽ là ba ngày…”

“Cái gì?” Chúc Chân nghe không rõ ràng, thấy trên mặt Trâu Giai Giai có mồ hôi lạnh nhỏ xuống, cô đành móc khăn tay ra đưa cho cô ấy, vẻ mặt quan tâm, “Giai Giai, cậu đang nói gì vậy? Cậu làm sao thế?”

Trâu Giai Giai nở một nụ cười vô cùng khó coi, giọng nói gian nan: “Không, không có gì…”

Chúc Chân đầy bụng nghi ngờ, cố ý nhắc tới chuyện không thoải mái ngày hôm qua: “Ngày hôm qua cậu vô cùng lãnh đạm với tớ, tớ còn tưởng mình đắc tội cậu ở đâu, lúc về nhà còn khổ sở thật lâu…”

“Hả?” Vẻ mặt Trâu Giai Giai càng thêm hoảng loạn, “Xin, xin lỗi…”

Cô ấy nắm chặt tay Chúc Chân, hỏi: “Ngày hôm qua tớ còn làm ra chuyện kì quái nào nữa không? Tớ… tớ lúc học tiết ngữ văn, có hay không…”

“Tiết ngữ văn?” Chúc Chân khẽ nghiêng đầu, ánh mắt nhìn Trâu Giai Giai tràn ngập nghiên cứu, “Không có gì nha, biểu hiện của cậu trong lớp rất tích cực, còn chủ động trả lời câu hỏi của thầy Lục nữa. À, đúng rồi, sau khi hết tiết cậu còn nhờ thầy Lục giúp cậu học bù nữa thì phải, toàn bộ tiết tự học cũng không thấy cậu quay về.”

Sắc mặt bất an của thiếu nữ trong nháy mắt trở nên vặn vẹo, âm trầm và đáng sợ.

Cô ấy lặp lại nói: “Học bù?”

Chúc Chân gật đầu.

Còn đường kế tiếp cũng không thấy Trâu Giai Giai nói chuyện, chỉ thấy cô ấy có chút hoảng loạn cắn cắn môi, một lúc lại xoa tóc, một lúc lại nắm chặt tay, vặn thành cái bánh quai chèo.

Lúc đi đến cửa phòng học, Chúc Chân nhớ đến phong thư tình nằm trong cặp sách của mình, cô cầm phong thư đưa cho Trâu Giai Giai, phá vỡ hoàn cảnh xấu hổ nãy giờ: “Bùi Ngôn nhèo tớ đưa cho cậu.”

Tinh thần Trâu Giai Giai có chút không được tập trung mà tiếp nhận, ngay cả thuê cũng không xem mà nhét vào trong cặp sách, thấp giọng nói: “Cậu giúp tớ nói với Bùi Ngôn là tớ không thích cậu ta.”

Nói xong, cô ấy vội vã đi vào phòng học, ngồi tại chỗ phát ngốc.

Chúc Chân thay Trâu Giai Giai cấp thẻ người tốt cho Bùi Ngôn, thiếu niên tuy mất mát nhưng không ngoài ý muốn, cậu ta khách khí nói: “Cảm ơn cậu, Chúc Chân.”

Cậu quay đầu nhìn gương mặt của thiếu nữ một cách đầy ưu thương và xót xa, vô cùng phiền muộn mà thở dài.

Chúc Chân bày ra dáng vẻ hóng chuyện, nói với Bùi Ngôn suy đoán của mình: “Cậu nói xem… Giai Giai có phải đã có người mình thích rồi hay không?”

Bùi Ngôn bay nhanh mà nhìn nàng một cái, làm ra cái im tiếng thủ thế, từ notebook xé xuống tờ giấy, cho nàng viết khởi tờ giấy nhỏ.

Bùi Ngôn liếc nhìn cô một cái, sau đó làm ra tư thế im lặng, xé một tờ giấy từ trên notebook xuống.

【 Tớ biết, cô ấy thích thầy Lục. 】 Ngữ khí vô cùng khẳng định.

Phỏng đoán đã được nghiệm chứng, Chúc Chân cầm lấy bút trả lời:

【 Vậy sao cậu còn viết thư tình cho cậu ấy? 】

Bùi Ngôn: 【 Chưa từ bỏ ý định chứ sao. Hơn nữa, cô ấy và thầy Lục không thể ở bên nhau đâu. 】

Chúc Chân: 【 Thầy Lục kết hôn rồi à? 】

Bùi Ngôn: 【 Không có, nghe nói còn chưa có đối tượng. Nhưng mà thầy Lục lớn tuổi hơn cô ấy nhiều như vậy, trường học lại nghiêm cấm tình yêu thầy trò, tớ cảm thấy mình vẫn còn cơ hội. 】