Minh Nguyệt Lúc Đó

Chương 5: Ngọc Diện Tu La

Gia hỏa lợi hại hơn. . . Là vật gì?

Lúc Ân Tình còn đang giật mình, bóng đen kia phá không mà đến đánh nhau với thiếu niên.

Cảnh đêm như nước, núi rừng đao quang kiếm ảnh, phi hoa tẩu thạch.

Bộ pháp của kẻ mặc đồ đen biến hoá kỳ lạ, bước đi như bay, khinh công hiển nhiên đã đạt tới đỉnh cao, nhanh như tàn ảnh.

Thiếu niên tụ lực ở đầu ngón tay, bắt đầu khởi động mạch nước ngầm.

Trong điện quang đá lửa, hai ngón tay kẹp một mảnh lá lơ lửng giữa không trung, đón gió bay lên.

Chỉ nghe hai tiếng "Vù vù"! Phi hoa bay tới!

Một bóng đen lắc lư, có bụi bặm đá vụn vụn vì chấn động rớt xuống.

Sáo nhỏ đâm một cái, lại là một kiếm, kích động không khí, khiến trúc xanh rào rào rung động, bụi bay mịt mù một mảnh.

Bóng đen có thân pháp bí hiểm, nghiễm nhiên là một hảo thủ về thể thuật, cách hắn đi đứng đặc biệt kiện tráng hữu lực, chỉ ở trên không trung quét ngang đá chân, đã đá ngã mảng lớn trúc xanh, ngang eo đạp một cái, thành một mảnh áp về phía thiếu niên.

Chỉ là thiếu niên tay nắm sáo nhỏ này thật sự không dễ chọc, sáo trúng kiếm, từng kiếm bộc lộ tài năng, dừng vàng cắt ngọc, chặt đứt từng thân trúc xanh.

Bóng đen không cam lòng lui về phía sau, đột nhiên ra tay về phía Ân Tình, có bóng dáng hàn quang lóe lên rồi biến mất, là ám khí!

Tốc độ ra tay ám khí kia nhanh vô cùng, Ân Tình căn bản tránh cũng tránh không kịp.

Trong chốc lát, chỉ thấy một bóng xanh bay tới, sáo nhỏ từ trước mắt nhanh chóng xuyên qua, đúng là thanh kiếm trong tay thiếu niên ném không mà đến.

Trong chớp mắt bay lướt qua mệnh môn của nàng, thân kiếm sắc bén gắt gao đánh hai mũi ám khí đính trên cành cây.

Ân Tình lo lắng sờ sờ cổ, còn chưa đứt. . . Nàng còn sống.

Nàng hãi hùng khiếp vía, lúc này bớt bất giác cảm thán, hắn phản ứng thật nhanh! Nếu không phải hắn, nàng hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Ân Tình nhìn về phía thiếu niên, hai tay của hắn trống trơn, mặt không đổi sắc như cũ, khí thế không giảm, chỉ thấy hai tay của hắn nắm thành nắm đấm, đang muốn tay không công kích.

Bóng đen cũng không muốn quần chiến, từ trong lòng ném ra một vật không rõ, làm bay lên một mảnh bụi mù, lại ngước mắt nhìn lên, bóng đen đã biến mất không còn dấu vết.

Ánh mắt Ân Tình lúc này mới rơi vào phía trên miếng ám khí bị sáo nhỏ của thiếu niên ngăn trở, mũi ám khí này thon nhọn khéo léo, thân dao hiện lên màu đỏ, đầu nó được gọt dị thường bén nhọn, giờ phút này đang cắm vào chính giữa thân cây, sâu ba tấc, ở phần đuôi ám khí mơ hồ khắc một chữ "Cực", một trang giấy cuốn ghim trên cành cây.

"Cực." Ân Tình lặp lại một cái, mở tờ giấy ra: "Phía trên nói, hắn còn có thể đến."

Thiếu niên nhìn qua liền nói: "Người Vô Cực Tông."

Vô Cực Tông, trong lòng nàng hoảng hốt.

Huynh trưởng của nàng lần này xuống núi, ngoài chuyện tham gia Đại hội võ lâm, còn có chuyện quan trọng khác, chính là trợ giúp Đương kim minh chủ võ lâm Lạc Xuyên Dương bình định loạn Vô Cực Tông.

Sư tôn nói, trước đó vài chục năm, Vô Cực Tông cũng là môn phái tiếng tăm lừng lẫy giang hồ, không nói chính nghĩa uy đạo, thế nhưng cũng là trung lập bình thản.

Tự sau khi Tông chủ Đông Phương Diệm thượng vị, chỉ thu nạp người cùng hung cực ác, hoặc là hạng người bị võ lâm phỉ nhổ.

Hơn mười năm trước, một nhà Minh chủ võ lâm tiền nhiệm Thượng Quan Phong bị Tông chủ Vô Cực Tông Đông Phương Diệm tàn nhẫn diệt môn, thảm án như thế làm cả giang hồ chấn động không thôi.

Sau đó, Vô Cực Tông kết nối huyết tẩy mấy đại môn phái, tàn sát vô số kể hào kiệt giang hồ, làm đại thương sức mạnh của võ lâm chính đạo, Vô Cực Tông cũng bị xưng danh là Ma giáo.

Ân Tình vững tin, ngoài nghe nói ra trước đây chưa từng thấy qua người Vô Cực Tông, nàng đối với ba chữ "Vô Cực Tông" cảm giác mơ hồ sinh ra vài tia chán ghét.

Lại không nói ra được vì sao, thật là kỳ quái.

Hẳn là bởi vì bọn họ làm nhiều việc ác, nàng ghét ác như cừu? Ân Tình lắc đầu, không nghĩ ngợi lung tung nữa.

Nàng vừa mới vào giang hồ đã liên tiếp gặp được người trong lời đồn, cũng không biết là may mắn hay là bất hạnh.

Ân Tình hiếu kỳ: "Sao ngươi lại trêu chọc đến bọn hắn."

Thiếu niên buông lỏng gân cốt, nhảy xuống từ trên cao, cười lạnh: "Không phải ta chọc bọn hắn, là hắn chọc ta."

Ân Tình nghi hoặc: "Cái này là ý gì?"

"Ngươi cũng biết người nọ vừa rồi, là ai?"

Ân Tình tất nhiên là không biết, lắc đầu.

"Thân mang độc vật, tay cầm cốt tiêu." Thiếu niên nghiền ngẫm cười cười, nhìn chằm chằm vào chữ này "Cực", đáy mắt hào hứng dạt dào: "Thiếu chủ Vô Cực Tông, người giang hồ xưng Ngọc Diện Tu La, Đông Phương Dạ."

"Ngươi nói là —— người nọ chính là Thiếu chủ Ma giáo tiếng tăm lừng lẫy?"

Ân Tình lòng còn sợ hãi nhìn về ám khí trong lòng bàn tay thiếu niên, vừa rồi nếu không phải hắn phản ứng như điện, kịp thời ném kiếm cứu giúp, gia hỏa này nhất định sẽ cắm vào giữa cổ họng nàng, bằng võ công của người mặc đồ đen kia, tất nhiên là thấy máu ắt chết, đi đời nhà ma.

Trong lúc nhất thời, Ân Tình nỗi lòng phức tạp nhìn về phía thiếu niên.

Nói muốn gϊếŧ nàng là hắn, che chở cứu nàng cũng là hắn.

Chỉ là giữa một cái giật mình, chóp mũi Ân Tình nhạy cảm, ngửi được một tia mùi máu tanh.

Hắn bị thương.

"Vô Cực Tông, bị giang hồ bây giờ xưng là Ma giáo. Thiếu chủ Đông Phương Dạ kia, có danh xưng "Ngọc Diện Tu La", theo tin tức từ Tiêu Dao Lâu, hắn sinh ra cực kỳ tuấn mỹ. . . Nhưng hắn lại làm chuyện giống như La Sát địa ngục. Nghe đồn tính cách Đông Phương Dạ âm tàn thô bạo, thủ đoạn sắc bén, công phu tra tấn người thực sự tàn nhẫn. Hắn rất ít lộ diện, nhưng mỗi lần ra tay, đều làm giang hồ mưa gió không yên —— "

Thiếu niên êm tai nói tới.

Ân Tình dừng một cái, tiến lên một chút giữ lấy cổ tay của hắn.

Thanh âm thiếu niên im bặt dừng lại, thân thể cứng đờ, ánh mắt khó có thể tin mà rơi vào bàn tay nàng đang nắm lấy cổ tay hắn.

Mềm mại tinh tế tỉ mỉ, như ngọc thạch tốt nhất, cảm giác dưới da nóng lên.

"Ngươi làm cái gì!" Thiếu niên nhíu mày, ngữ khí hắn lạnh lẽo, đưa tay muốn hất nàng.

"Ngươi bị thương." Ân Tình nói, kéo hắn: "Cho ta xem xem."

"Không cần." Thiếu niên cổ quái chằm chằm nhìn nàng, đưa tay phủi nhẹ ngón tay của nàng: "Một điểm tổn thương nhỏ, không cần phải nói."

Hắn nói làm nàng ngạc nhiên.

"Bị thương chính là bị thương, làm sao phân chia lớn nhỏ. Huống hồ. . ." Ân Tình kiên trì, chết sống không buông tay, ngược lại cầm thật chặt: "Ngươi vừa mới đã cứu ta."

"Cứu?" Thiếu niên khẽ giật mình, cười một tiếng, cười nàng ngây thơ.

Hắn nửa điểm cũng không thừa nhận mình là đang cứu nàng: "Ta thật không nghĩ cứu ngươi, chỉ là không muốn cổ mẫu được nhìn trúng bị chết không rõ ràng."

A, hắn không nói nàng còn thiếu chút nữa đã quên rồi, hắn muốn dùng nàng nuôi dưỡng đám cổ vật, những côn trùng năm màu rực rỡ kia.

"Gϊếŧ ta chỉ là miệng nói như vậy, cứu ta nhưng là sự thật, ta chỉ luận sự mà thôi." Ân Tình quyết giữ ý mình.

"Được rồi, tùy ngươi." Thiếu niên cũng không giằng co nữa.

Ngọn tay nhẹ nhàng dựng đi lên, từ nhỏ hắn ở nơi rừng sâu tìm trùng luyện cổ, dư đảng trong Cổ Môn coi hắn là Thiếu chủ cao cao tại thượng, kính hắn tôn thờ hắn, cũng sợ hắn ngại hắn, làm sao có người dám lại gần hắn gần như vậy.

Gần đến như là ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, lại còn không hề phòng bị như thế.

Thản nhiên lộ ra mệnh môn.

Thiếu nữ bộ dạng phục tùng, tóc đen rủ xuống hai bên khuôn mặt, nàng đang nín hơi tập trung tư tưởng suy nghĩ, giúp hắn bắt mạch, hắn nhìn chằm chằm vào cái cổ trắng như tuyết thấp thoáng ở dưới tóc đen, nhỏ bé và yếu ớt.

Chỉ cần một chớp mắt, là hắn có thể gϊếŧ nàng.

Ánh mắt thiếu niên thâm trầm, yên tĩnh như hồ sâu, sóng tối mãnh liệt, giằng co hồi lâu cũng cuối cùng nghiến răng trầm mặc, nghiêng mặt đi, không thể che hết điểm đỏ lên ở bên tai.

Ân Tình nhìn bộ dáng nghẹn khuất này của hắn, cũng nghiêng mặt qua cười khẽ một cái.

Cử chỉ này, như là nàng và hắn đang đùa giỡn với nhau vậy.

Không bao lâu, giữa lông mày Ân Tình nhăn lên: "Đừng nhúc nhích, ngươi hình như trúng độc."

Nói xong, ngón tay Ân Tình nhanh chóng, liên tục điểm mấy huyệt chỗ l*иg ngực hắn, thay hắn phong bế độc tố, để ngừa kinh mạch khuếch tán.

Theo động tác của nàng, thiếu niên lập tức cứng đờ, thân thể với trong lòng bàn tay đều run lên, nóng bỏng lan tràn sau tai, rặng mây đỏ từ trên mặt trắng nõn xông ra.

"Chớ lộn xộn!"

"Ta sao lại lộn xộn rồi hả?" Ân Tình trừng lớn mắt: "Ta thay ngươi điểm huyệt mà thôi."

"Ngươi. . ." Thiếu niên nhíu mi một cái, ánh mắt lãnh đạm: "Chạm thêm một cái nữa, ta đánh gãy tay ngươi.

Ân Tình thầm mắng một câu không biết nhận lòng tốt, mãnh liệt rút tay về, quay đầu, nhỏ giọng lầm bầm một câu: "Ta mới không có thèm chạm vào ngươi. . ."

Thiếu niên ghé mắt, chậm rãi "Hả?" một tiếng.

"Ta không có nói gì." Nàng cười đến vô tội.

"Không biết sống chết." Một ngón tay gõ trên ót nàng, thiếu niên mỉm cười: "Ta đều nghe thấy được."

"Tha mạng!" Ân Tình ôm đầu ngồi xổm xuống: "Hu hu, đừng gϊếŧ ta."

Thiếu niên dạo bước tiến lên, kéo nàng lên một chút, giữ cổ tay của nàng: "Hiện tại mới sợ, đã chậm."