m thanh này…!
Vang lên trong bầu không khí an tĩnh khiến nó nghe rất đột ngột.
Một người đứng sau lưng hốt hoảng bịt miệng hắn, thấp giọng nói:
“Im ngay! Ngươi mù à! Nói bậy bạ gì đó? Giống nơi nào chứ? Quần áo rõ ràng không giống!”
Tên bị che miệng cũng là một người thẳng thắn, hắn không phục kéo tay che miệng mình xuống, hùng hổ mở miệng:
“Nhưng kiểu tóc rất giống, thiếu niên trong bức hoạ cũng có kiểu tóc ngắn giống vị công tử này, ở Dận triều chúng ta cũng là hiếm thấy”
Những người kia nghe vậy không khỏi nín thở.
Trong lòng thầm mắng sao trong đội ngũ mình lại có một tên ngốc như vậy.
Lần này bầu không khí càng thêm căng thẳng.
Một người đối mặt trước bọn họ tay lăm lăm cầm kiếm mà vẫn bình tĩnh không chút sợ hãi nào.
Bọn họ mặc dù nhiều người, nhưng khi đối diện với thiếu niên ấy vẫn cảm giác bức bối có chút không yên lòng.
Chàng trai trẻ đó đã tung một cước vô cùng kiêu ngạo.
Không chỉ làm gãy sống mũi của phó thống lĩnh, mà còn dập tắt khí thế của bọn hắn.
Mãi đến tận bây giờ.
Phó thống lĩnh che lấy mũi mình, bởi vì cố kỵ đối phương nên một câu cũng sợ hãi không dám thốt ra.
Suy nghĩ kỹ một chút.
Người bình thường đã khó thoát khỏi tay tiểu thư, người này chắc chắn không phải nhân vật đơn giản mà bọn họ có thể tùy ý nắm giữ.
Ti Lạc nhấc chân bước tới bọn họ.
“Nếu vậy thì để ta đến giúp các ngươi!”
Những người kia nghe vậy đều sửng sốt.
“Hả?”
Ti Lạc lãnh đạm đứng cách bọn họ một thước, ánh mắt sắc bén nhàn nhạt mở miệng:
“Tại quê hương của ta, tất cả mọi người đều tóc ngắn, người trong tranh chưa chắc đã là ta!”
Phó thống lĩnh thấy Ti Lạc trực tiếp đi tới, ánh mắt cứng đờ, che cái mũi đang chảy máu, sợ hãi dẫn mọi người lùi lại, híp mắt hỏi:
“Công tử thật sự không nhận ra chúng ta là người của Lăng Yên tiểu thư?”
Ti Lạc không chút do dự, mắt cũng không chớp:
“Không biết!”
Vốn là không quen biết, tại sao phải nhận!
Phó thống lĩnh cũng không tin lời Ti Lạc nói, lập tức thay đổi đề tài:
“Không bằng công tử cùng chúng ta trở về để tiểu thư kiểm chứng, giải quyết nhẹ nhàng như vậy có phải tốt hơn không?”
Ti Lạc nhẹ giọng nói:
“Ta hiện tại đang rất gấp!”
Phó thống lĩnh nghe vậy tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng hắn cũng không có biểu lộ ra.
“Công tử chắc hẳn không biết, chúng ta là thủ hạ trực thuộc Lăng Quân vương gia, Lăng Yên tiểu thư chính là biểu muội của ngài, thân phận vô cùng tôn quý!”
Ti Lạc nghe vậy, ánh mắt không chút gợn sóng cười cười nói:
“Thì sao!”
Thì sao?
Thì sao cái gì chứ?
Hắn có biết cái danh này nghĩa là gì không?
Nghe thấy câu trả lời trong lòng đám người này có một cảm giác muốn thổ huyết.
Nghe xong danh tiếng của vương gia vậy mà còn lớn lối như vậy, thật ghê gớm.
Bình thường bọn họ luôn dùng danh nghĩa của vương gia để tung hoành ngoại thành.
Không nghĩ tới hôm nay lại đυ.ng tới một tên gia hoả không theo lẽ thường như này, quả thực không đem bọn hắn… đem vương gia để vào mắt mà.
Phó thống lĩnh khoé miệng khẽ giật, ngữ khí không khỏi trầm xuống mấy phần:
“Công tử hời hợt như vậy, chắc là bối cảnh không tồi đâu! Sao không nói một chút, biết đâu lại có hiểu lầm gì đó chăng?”
Ti Lạc nghe vậy, ý cười trong đáy mắt dần thu liễm.
Ánh mắt cô quét đến đâu, đều không có ai dám nhìn trực diện vào mắt cô.
“Ngươi đủ tư cách để hỏi ta sao?”
Phó thống lĩnh nghẹn lời, khó chịu vô cùng.
Như thế nào là phách lối?
Ti Lạc trước mắt bọn họ phát huy hai chữ phách lối vô cùng tinh tế.
Quá kiêu ngạo!
Bọn họ chưa bao giờ gặp qua một người nào lớn lối như thế.
Lần đầu tiên họ nhìn thấy một người còn kiêu ngạo hơn cả tiểu thư nhà họ.
Ti Lạc cũng không muốn cùng bọn họ nhiều lời.
“Tránh ra, không muốn chết thì đừng cản đường ta!”
“Nếu không các ngươi có thể thử xem!”
Bỏ lại câu này cô nhanh chân bước về phía xe ngựa.