Tiểu huyệt bị người khuếch trương qua đã là rất ẩm ướt lại mềm mại, rất nhanh liền dung nạp được cả hai ngón tay của hắn.
"Ừ..." Nguyễn Kiều Kiều cố gắng không để cho mình kêu lên tiếng, cánh môi đều bị cắn trắng bệch, nhưng tiếng rêи ɾỉ vẫn không khống chế được tràn ra, cho cô một loại ảo giác mình tựa hồ thật sự rất dâʍ đãиɠ.
Không, có lẽ là cơ thể này thực sự rất dâʍ đãиɠ.
Bằng không phản ứng trên thân thể của cô vì sao lại kịch liệt đến như vậy, kɧoáı ©ảʍ một chút một chút truyền vào bên trong cơ thể, sắp làm cô phát điên.
"Đừng... Dừng lại... Dừng lại..."
Nguyễn Kiều Kiều khóc đến khi hai mắt đỏ bừng, chóp mũi đều đã đỏ hồng như trái chín, thoạt nhìn càng thêm khiến người ta thương tiếc.
Cô mưu toan để cho người đàn ông dừng lại bằng cách tỏ ra yếu đuối nhu nhược, nhưng 01 lại lạnh lùng nhắc nhở cô một lần nữa:
"Ký chủ, xin đừng làm sụp đổ hình tượng ban đầu."
Lúc này Nguyễn Kiều Kiều mới phản ứng lại đây, 01 toàn bộ quá trình đều theo dõi hình ảnh này.
Bị nam nhân gian da^ʍ còn chưa tính, thế nhưng còn bị một người khác toàn bộ quá trình quan sát! !
Tuy rằng 01 là hệ thống, nhưng vô luận là giọng nói của hắn hay là thỉnh thoảng có giọng điệu dao động tâm tình, Nguyễn Kiều Kiều đều không thể coi hắn như một người máy.
Cảnh tượng quá xấu hổ hoàn toàn đánh tan phòng tuyến tâm lý của Nguyễn Kiều Kiều, cô khóc mắng 01,
"Đều là do anh cả, này! Thân thể của tôi thật kỳ quái quá, thật khó chịu a..."
Cô không la hét trong đầu, nhưng lại khóc nức nở thành tiếng.
Ngón tay của Kỷ Tiều giật giật động tác dừng lại, đối mặt với Nguyễn Kiều Kiều đang khóc lóc chỉ cảm thấy đối phương thật sự sẽ đánh ngã một cái.
Rõ ràng là cô biến hắn thành như vậy, hiện tại ngược lại đem trách nhiệm đều đổ cho hắn.
Kỷ Tiều không rõ Nguyễn Kiều Kiều rốt cuộc muốn chơi trò gì, nhưng bộ dáng khóc đến lê hoa đái vũ này của cô ngược lại khơi dậy du͙© vọиɠ trong lòng hắn.
Nếu như cô cũng nằm trong đầu mới muốn cự tuyệt trả lại như vậy, Kỷ Tiều thừa nhận, cô đã thành công.
Hắn hiện tại chỉ muốn đem cô khóc đến đôi mắt phiếm hồng hung hăng đè ở dưới thân để thao chết cô, coi như là cạm bẫy hắn cũng nhận.
Lời nói của Nguyễn Kiều Kiều uy hϊếp hắn đã sớm bị hắn ghi lại, cho dù đêm nay qua đi cô trở mặt không nhận người muốn dùng cái này uy hϊếp hắn, hắn cũng phải để cho cô rớt một lớp da.
Hắn ngược lại muốn nhìn xem, Nguyễn Kiều Kiều rốt cuộc càng để ý thanh danh của chính mình, hay là muốn tiếp tục đối nghịch với hắn.
Trong nháy mắt, trong đầu Kỷ Tiều tràn ngập ý nghĩ muốn trả thù đối phương.
Hắn hung hăng chen vào tiểu huyệt của Nguyễn Kiều Kiều, đồng thời đẩy ngón tay thứ ba vào trong tiểu huyệt, ngón tay thon dài ở cùng một chỗ cơ hồ có thể sánh ngang với một thanh thịt cỡ bình thường, mỗi một lần rút ra đều hung hăng thao vào chỗ sâu nhất để ngón tay có thể tiến vào bên trong.
Cơ hồ chống lại hoa tâm mẫn cảm nhất của cô, sau đó ở bên trong xoay vòng trêu chọc.
"Ah... Um a..."
Nguyễn Kiều Kiều hoàn toàn nhịn không được kêu lên tiếng, trên đôi môi đỏ mọng in dấu răng mà chính mình cắn ra, xuyên thấu qua cánh môi khẽ nhếch lên có thể nhìn thấy đầu lưỡi phấn nộn ẩn giấu bên trong.
"Quá sâu. A..."
"Chậm lại, um... Aha... Không cần..."
"Không được... Quá nhiều... A...Phía dưới muốn hỏng rồi..."
Nguyễn Kiều Kiều cảm thấy mình đang cầu xin tha thứ, nhưng trong mắt Kỷ Tiều, cô đang da^ʍ đãng rêи ɾỉ ở trên giường.
Vô luận là thở dốc mềm mại hay là bị ngón tay nhân càng thêm tràn ngập du͙© vọиɠ muốn làm nát cô.