Độc Ác Nữ Phụ Diễn Tinh Hằng Ngày

Quyển 1 - Chương 4: Thiên kim giả độc ác bị tàn tật hai chân

Nguyễn Kiều Kiều lần đầu tiên bị nam nhân chạm vào hạ thể, cảm thụ kɧoáı ©ảʍ trước kia chưa từng cảm thụ qua, đầu óc trống rỗng cơ hồ không biết muốn làm ra phản ứng gì.

Không thích hợp, thân thể này căn bản không thích hợp.

Vì sao chỉ là nhẹ nhàng chạm vào, đều có thể khiến cho thân thể một trận run rẩy.

Ngay cả bàn tay mà đối phương đặt trên vai của chính mình khống chế mình không được lộn xộn, đều nóng rực phảng phất muốn xuyên thấu qua quần áo thấm vào da thịt, thân thể kêu gào muốn hắn vuốt ve càng nhiều địa phương.

"Ah. . . . Um, a…….."

Ngón tay của nam nhân cách qυầи ɭóŧ nắm lấy âʍ ѵậŧ lên trên, Nguyễn Kiều Kiều cơ hồ thét chói tai ra tiếng, đôi mắt càng không khống chế được tràn ra càng nhiều nước mắt, làn da trần trụi bên ngoài đều nổi lên phấn hồng, lông mi run rẩy làm cho nữ nhân thoạt nhìn càng thêm đáng thương nhu nhược động lòng người.

Rõ ràng cô lấy ra các loại uy hϊếp bức bách hắn, để cho hắn đối với cô nói gì nghe nấy, kể cả chuyện hắn phải làm tình với cô, đều là một tay cô dạy dỗ ra tới.

Cô chà đạp lên phẩm giá của hắn, lấy tiền để xúc phạm hắn và chơi đùa với cơ thể của chính hắn.

Hiện tại thế nhưng còn có thể giả bộ một bộ dáng đáng thương như bị hắn ép buộc.

Nếu cô muốn chơi, hắn sẽ chơi với cô.

Đáy mắt của Kỷ Tiều thoáng hiện lên một tia chán ghét, đầu ngón tay trực tiếp vén qυầи ɭóŧ của cô ra, lộ ra âʍ ѵậŧ đỏ tươi bị đùa bỡn một vòng.

Tuy rằng cho rằng đối phương đáng thương là giả bộ, nhưng Kỷ Tiều vẫn hưởng thụ loại cảm giác giống như khống chế đối phương này, giống như là muốn đem vũ nhục chà đạp đoạn thời gian trước đều trả về, ngón tay thẳng tắp tiến vào hạ thể của cô.

"A. ..." Nguyễn Kiều Kiều lại kêu một tiếng, "Đừng, chỗ đó không được..."

Rõ ràng là kháng cự, kèm theo tiếng rêи ɾỉ đứt quãng tràn ra, lại giống như là đang mềm nhũn câu dẫn người khác.

Thanh âm mềm mại rơi vào lỗ tai của Kỷ Tiều, không giống như cự tuyệt, ngược lại giống như muốn cự tuyệt còn câu dẫn.

Đương nhiên, với sự hiểu biết của Kỷ Tiều về Nguyễn Kiều Kiều, hiện tại cô đang biểu diễn rất ác liệt.

"Chỗ nào không được? Tao hàng, cô ở chỗ này không phải ngậm rất chặt hay sao? "

Tiểu huyệt quá chặt chẽ, Kỷ Tiều chỉ có thể cắm một ngón tay vào bên trong giật giật.

Tiểu huyệt dâʍ đãиɠ không biết đã phun trào ra bao nhiêu dâʍ ŧᏂủy̠, cơ hồ đều làm ướt qυầи ɭóŧ, dâʍ ŧᏂủy̠ theo động tác giật giật ngón tay của Kỷ Tiều, càng làm cho toàn bộ bàn tay của hắn đều tràn đầy là nước sốt đầm đìa.

Kỷ Tiều trả thù nói ra rất nhiều lời thô tục mà mình chưa từng nói ra:

"Tiểu huyệt chảy nhiều nước như vậy, còn nói không được?"

"Aha.... A....".

"Ừm, không cần... A....".

Tay của Nguyễn Kiều Kiều duỗi xuống, mưu toan nắm chặt tay Kỷ Tiều ở trong tiểu huyết của mình, thân thể cô quá không thích hợp, tiểu huyệt dâʍ đãиɠ giống như không thỏa mãn với một ngón tay, bức thiết muốn một thứ lớn hơn nhồi nhét cô.

Nhận thức này khiến Nguyễn Kiều Kiều sợ hãi.

Nhưng Kỷ Tiều không cho cô cơ hội phản kháng, bàn tay trống rỗng trực tiếp đặt hai tay cô vào đỉnh đầu, toàn bộ thân thể đều bị ép hoàn toàn giãn ra, tiểu huyệt nước sôi đầm đìa càng hoàn toàn bại lộ trước mắt của hắn.

Chỉ cần hơi cúi đầu, liền có thể nhìn thấy ngón tay của chính mình bị tao bức gắt gao cắn chặt lấy, bên trong giống như có ngàn vạn cái miệng nhỏ mυ'ŧ lấy ngón tay của hắn, như là muốn hắn tiến vào càng sâu bên trong.

Dâʍ ŧᏂủy̠ theo động tác giật giật phát ra thanh âm xấu hổ, trong không khí dần dần tràn ngập một cỗ mùi hương da^ʍ mỹ nhàn nhạt.

Sắc mặt của Kỷ Tiều sâu kín, trực tiếp cắm thẳng vào bên trong tiểu huyệt ngón tay thứ hai.