Trọng Sinh Chi Độc Sủng Nam Thê

Chương 11

Nhưng chuyện đã đưa ra quyết định, Lục Hồng Phong cũng không phải người rối rắm hay thay đổi, đem thư tín một lần nữa phủ lên ấn sáp, mới kêu thân vệ của Lục Cận Xung tiến vào.

“Tin hàm này ngươi dựa theo ý của thiếu tướng quân đưa đi Thành Mục Phong, không được để lộ tin tức.”

“Vâng.” Trần Dịch cung kính tiếp nhận, đem tin hàm cẩn thận cất giữ, thân ảnh rất nhanh biến mất trong phòng.

Hắn tuy là thân vệ của thiếu tướng quân, nhưng muốn lén trốn đi Bắc cương mà không có sự đồng ý của Lục tướng quân, cũng là đi không được.

Lục Cận Xung đương nhiên sẽ không thật sự cho rằng, chuyện này có thể giấu giếm được phụ thân, trong đầu hắn đều đã suy nghĩ tốt như thế nào giải thích. Nhưng vẫn luôn chờ đến đêm khuya cho đến lúc chuẩn bị đi ngủ, cũng chưa có người tới kêu hắn đi chính viện, cũng không gặp Trần Dịch trở về, làm hắn đều nhịn không được cảm thấy kinh ngạc.

Chẳng lẽ phụ thân kỳ thật cũng không có cổ hủ như hắn đã nghĩ, mà là do hắn vẫn luôn tự cho mình là đúng? Lục Cận Xung nằm trên giường, dùng một cánh tay che lại đôi mắt, tự giễu nở nụ cười.

------------------------------------------

Lục Hồng Phong do bị thương mới hồi kinh tu dưỡng, Hoàng Thượng cho phép ông không cần phải lâm triều, nhưng Lục Cận Xung lại không thể lười biếng, mấy ngày nay đã ở kinh thành nghỉ ngơi chỉnh đốn tốt, hôm nay trời còn chưa sáng hắn liền thay triều phục ra cửa.

Hiện tại đúng là thời điểm cuối thu, mới vừa bước vào cửa cung, nhìn toàn bộ cung điện nguy nga được sắc thu bao phủ, Lục Cận Xung nhịn không được dừng chân ngắm nhìn xung quanh, hình ảnh trước mắt dần dần cùng hình ảnh kiếp trước trọng điệp lên nhau.

Tam hoàng tử gϊếŧ vua đoạt vị, Khánh Khang Đế băng hà, tân đế đăng cơ, một loạt biến cố đều là phát sinh ở mùa thu, làm cho bao nhiêu quan viên lớn nhỏ bị bắt giam, bị trảm, vết máu nhiễm hồng ngọ môn, cũng là phát sinh ở mùa thu.

Nhưng theo hắn biết, những quan viên bị chém đầu đó, ngoại trừ người của phe Tam hoàng tử ra, trong đó cũng có đại thần đứng phe trung lập, cũng không biết tân đế vì sao không buông tha, muốn đuổi tận gϊếŧ tuyệt.

“Cận Xung, đứng ở chỗ này suy nghĩ chuyện gì vậy?”

Lục Cận Xung đang suy nghĩ đến xuất thần, bả vai đột nhiên bị một trận hàn ý đánh úp lại đây, dựa vào cảnh giác nhiều năm trên chiến trường, hắn cơ hồ là theo bản năng đem người chế phục, “Người nào?”

“Ai ai ngươi làm gì vây, thấy rõ sao, ta là Chung Hạ, mau mau buông tay.” Triệu Chung Hạ chật vật nửa quỳ trên mặt đất, một cánh tay còn bị bẻ ngược ra phía sau, đau đến hắn không ngừng kêu to.

Sau khi Lục Cận Xung nhận ra người tới là ai, lực đạo trên tay cũng không giảm ngược lại còn tăng thêm, trong mắt bắn ra hàn quang quả thật chỉ muốn đem người này gϊếŧ chết lại đem thi thể bầm thành trăm mảnh cho hả giận, nhưng chung quanh có cấm quân thị vệ canh giữ đề phòng, mới đem hắn kéo về hiện thực.

Sau khi hít sâu mấy hơi, Lục Cận Xung mới dần dần thu liễm sát ý trong mắt, buông tay cười đùa nói, “Chung Hạ huynh, sao công phu không thấy tăng lên vậy.”

Lúc này, Triệu Chung Hạ chỉ là một Ngự lâm quân thiên hộ ngũ phẩm, bất luận là chức quan hay là địa vị đều không bằng Lục Cận Xung, cho dù lúc này ở trước mặt thủ hạ bị mất mặt, cũng chỉ có thể giả bộ không thèm để ý.

“Đương nhiên là không thể so với tướng quân như ngươi rồi, Cận Xung, ngươi cũng đừng nói móc ta.” Triệu Chung Hạ xin tha nói.

Lục Cận Xung lại bắt giữ đến trong giọng nói của hắn che giấu một tia ghen ghét, kiếp trước hắn coi Triệu Chung Hạ như tri kỷ, chưa từng có nửa điểm hoài nghi, nhưng lúc này hắn lại nhìn ra được, đối phương đã sớm có địch ý với hắn.

Kiếp trước, Triệu Chung Hạ thiết kế thả hắn ra Ngự Sử Đài, lại dẫn người tiến đến bao vây diệt trừ rốt cuộc là ý tứ của tân đế hay là Triệu Chung Hạ lo lắng địa vị bị uy hϊếp mà tự ra chủ ý hành sự.

Đáng tiếc, hắn ở kinh thành thời gian quá ngắn, lúc sau lại bị bắt bỏ ngục càng là cắt đứt tất cả tin tức, rất nhiều chuyện đều hiểu biết không rõ ràng.

Triệu Chung Hạ đứng tại chỗ, nhìn theo bóng dáng Lục Cận Xung mặc quan phục màu tím đi xa, bàn tay đang nắm lấy bội đao bên hông từ từ siết chặt. Chỉ có quan viên tứ phẩm trở lên mới có thể đứng ở Kim Loan Điện thượng triều, hiện giờ hắn bất quá chỉ là một thiên hộ quản lý một ngàn thị vệ cấm quân, căn bản không có tư cách này.

"Thống lĩnh, không có việc gì chứ.” Mấy tên thị vệ thấy sắc mặt Triệu Chung Hạ không tốt, nhỏ giọng dò hỏi.

Hiện giờ chính là thời gian thượng triều, cửa cung nơi này có không ít đại thần qua lại, bọn họ cũng không tốt vẫn luôn đứng ở chỗ này.

Triệu Chung Hạ thu hồi ánh mắt, trong mắt hiện lên một mạt hung ác nham hiểm, “Đi thôi.”

----------------------------------